Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 479:




Nghe thấy lời của Hà Nhật Dương, khuôn mặt Tống Thanh lại ửng đỏ.

Hà Nhật Dương cười xấu xa nhìn Tống Thanh: “Thế nào? Em không muốn biết?”

“Không phải.” Tống Thanh vội vã đáp, khuôn mặt càng ngày càng đỏ, dáng vẻ tay chân luống cuống quả thực rất đáng yêu.

“Vậy được, anh hôn em một cái cũng được.” Hà Nhật Dương cười gian trá, hôn lên gò má, lên trán, lên chóp mũi, lên môi, lên tai Tống Thanh, khiến Tống Thanh sắp không chịu nổi nữa rồi.

Cái tên khốn này!

Rốt cuộc hắn có biết rằng, hắn như thế này mê người biết bao không?

Cô vốn đã không thể kiềm chế nổi khát vọng trong cơ thể rồi, có được không?

Tống Thanh cảm thấy toàn thân nóng như lửa vậy, nóng ran vô cùng.

Hà Nhật Dương đâu biết phản ứng của Tống Thanh, khẽ thầm thì bên tai cô: “Có cần vào trong phòng không?”

Ánh mắt của Tống Thanh lúc này đã mơ màng đến mức có chút không thể kìm lòng.

Hà Nhật Dương không đợi Tống Thanh trả lời, ôm lấy cơ thể Tống Thanh quay người bước về phía phòng ngủ.

Nhóm người Lý Hạ quả thực kích động muốn khóc.

Tốt quá rồi!

Cuối cùng tổng tài cũng ngủ với thiếu phu nhân rồi!

À không, cuối cùng bọn họ cũng ngủ với nhau rồi!

À không, là cuối cùng hai người họ cũng ở bên nhau rồi!

Khuôn mặt Tống Thanh áp vào ngực Hà Nhật Dương, nhiệt độ trên người hắn cũng trở nên nóng hầm hập.

Tống Thanh chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.

Không còn cách nào khác, người đàn ông này yêu nghiệt quá mức!

“Thanh Thanh, chuẩn bị xong chưa?” Hà Nhật Dương khẽ cười lên tiếng, đặt cơ thể mềm mại của Tống Thanh lên giường, mở từng chiếc cúc áo của Tống Thanh.

“Em…ừm.” Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu đã bán đứng khát vọng và tâm trạng của cô.

Khóe miệng Hà Nhật Dương càng lúc càng lộ ý cười, vô cùng hài lòng với phản ứng của vợ mình.

Tống Thanh ôm lấy cổ Hà Nhật Dương theo phản xạ, ánh mắt mơ màng, bờ môi khẽ mở.

Ngón tay Hà Nhật Dương vừa cởi hai chiếc cúc áo, đúng vào lúc quan trọng thì chuông điện thoại reo lên!

Cuộc điện thoại này đến quá đột ngột nên hai người đều dừng lại.

Vẻ mặt Tống Thanh chấn động, dường như hoàn hồn lại chỉ trong chớp mắt.

Tống Thanh cúi đầu nhìn xuống áo mình, hai chiếc cúc đã mở ra, để lộ mảnh da trắng nõn.

Tống Thanh thu tay che lấy ngực mình hoảng hốt nói: “Em đi nghe điện thoại.”

Tâm trạng Hà Nhật Dương phức tạp không gì sánh bằng, hắn thật sự rất muốn giết người nha!

Rốt cuộc kẻ chết tiệt nào lại dám gọi điện vào lúc quan trọng này chứ?

Nếu để hắn biết là ai, hắn nhất định xử đẹp kẻ đó!

Nhưng sau khi nghe điện thoại xong, cơn tức của Hà Nhật Dương đã tiêu tan rồi.

Bởi vì đó là điện thoại của công chúa nhỏ, là Tống Hà gọi tới!

“Mami, cả ngày hôm nay mẹ không nhắn tin cho con đó!” Giọng nói không vui của Tống Hà truyền ra từ trong điện thoại. Trong phòng rất yên tĩnh nên Hà Nhật Dương cũng nghe thấy rõ ràng: “Rốt cuộc mẹ và Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng thế nào rồi? Mẹ nhanh nói cho con nghe đi! Chú ấy đẹp trai như thế, đã có bạn gái chưa? Đã kết hôn chưa? Mẹ ngỏ lời với chú ấy, chú ấy có đồng ý không? Mami, không phải con nói mẹ đâu nhé, trên thế giới này những người có thể được coi là đàn ông không còn nhiều, bỏ lỡ rồi thì không tìm lại được nữa đâu! Con cũng đã ba tuổi rồi, vì để con lớn lên khỏe mạnh mẹ hãy thận trọng suy nghĩ chút đi!”

Tống Thanh quẫn bách: “Lúc trước mẹ cũng đã suy nghĩ rồi! Không phải là con không đồng ý ư?”

Giọng nói Tống Hà vang lên: “Tất nhiên không đồng ý! Nhan sắc không bằng bác con thì sao có tư cách làm daddy con cơ chứ! Ngày nào cũng phải nhìn daddy không đẹp trai sẽ ảnh hưởng tới sự trưởng thành của con đó!”

“Nhưng mà, sao con lại thích Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng như vậy?” Tống Thanh quay đầu nhìn Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương cũng chau mày.

“Bởi vì chú ấy đẹp! Daddy đẹp như thế mới khiến con lớn lên khỏe mạnh!” Tống Hà kiên định đáp.

“Tiểu Hà à, chúng ta không cần ba dượng, mẹ tìm ba ruột về cho các con được không.” Tống Thanh dò hỏi.

“Không được!” Tống Hà từ chối!

Tống Thanh chau mày nhìn về phía Hà Nhật Dương, gương mặt Hà Nhật Dương tràn đầy vẻ vô tội.

“Vì sao chứ? Ba ruột không tốt ư?” Tống Thanh tiếp tục hỏi.

“Năm xưa daddy bỏ lại ba người chúng ta không chăm sóc, quá vô trách nhiệm! Con giận rồi! Không cần nữa! Con muốn tìm ba dượng thật đẹp trai, khiến daddy tức chết!” Tống Hà tức giận nói: “Con phải gọi người khác là ba, khiến daddy tức chết luôn! Hừ!”

Hà Nhật Dương bất đắc dĩ che mặt.

Xem ra, hắn không chỉ phải theo đuổi lại vợ mà còn phải theo đuổi lại công chúa nhỏ của hắn nữa!

Con đường này thực sự dài đằng đẵng nha! Nhưng hắn vẫn phải xuôi ngược mà kiếm tìm thôi.

“Vậy Tống Duệ thì sao? Nó cũng nghĩ như con ư?” Tống Thanh cố ý hỏi, sau đó quay đầu làm mặt quỷ với Hà Nhật Dương.

“Anh ư? Tất nhiên anh phải đứng cùng chiến tuyến với con rồi! Nếu không con sẽ đi tố cáo với bà ngoại và các bác! Bà ngoại sẽ mắng chết anh ấy!” Tống Hà tức giận đùng đùng nói: “Chúng ta là người một nhà, tất nhiên phải cùng đứng trên một chiến tuyến rồi! Mami, mẹ không cần gây rối! Con rất thích Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng làm daddy của con! Mẹ nhanh theo đuổi chú ấy đi! Mẹ còn không ra tay thì con ra tay đấy nhé!”

“Vậy con định ra tay như thế nào?” Tống Thanh hỏi, Hà Nhật Dương cũng rất tò mò.

Hắn cũng muốn xem công chúa nhỏ của mình sẽ ra tay như thế nào.

“Rất đơn giản nha, con chủ động đứng trước mặt chú ấy, hỏi xem chú ấy có đồng ý làm ba con không! Con đáng yêu thế này, nhất định chú ấy sẽ thích.” Tống Hà vô cùng tự tin nói: “Ai cũng nói con giống bác, lúc con lớn lên nhất định sẽ là một người đẹp, có con gái xinh đẹp như con chẳng phải là một việc rất đáng tự hào ư?”

Tống Thanh che mặt.

Ngay từ khi bắt đầu, cô đã biết công chúa nhỏ nhà mình rất tự luyến, đỏm dáng cộng thêm kiêu ngạo rồi!

Trời ạ, những tính cách này sao lại giống Hà Nhật Dương đến thế chứ!

Hà Nhật Dương lại nghiêm túc gật đầu thể hiện sự tán thành!

Không sai, con gái của Hà Nhật Dương hắn phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ!

À không, là thiên hạ đệ nhị mỹ nữ! Đệ nhất mỹ nữ mãi mãi là vợ yêu của hắn.

“Khụ khụ, được thôi, mẹ sẽ cố hết sức.” Tống Thanh trả lời: “Hôm nào mẹ dẫn con và Tiểu Duệ đến gặp chú ấy, được không?”

“Mami thật tuyệt, con yêu mami nhất. Moa moa moa!” Tống Hà nghe Tống Thanh nói vậy lập tức vui vẻ nói: “Con gọi anh đến nghe điện thoại!”

Một lúc sau, điện thoại nằm trong tay Tống Duệ.

Tống Duệ không điên cuồng như Tống Hà, quả nhiên chững chạc hơn nhiều.

“Mami ở bên ngoài phải chú ý sức khỏe nhiều hơn, không nên vì muốn đẹp mà mặc ít quá, phải nhớ ăn cơm, không được giảm béo vì giữ dáng. Không có ba dượng cũng không sao cả, sức khỏe là quan trọng nhất.” Tống Duệ còn chưa nói xong đã nghe tiếng Tống Hà kêu lên: “Không được! Mami nhất định phải thật đẹp, lừa Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng về đây đã rồi tính tiếp!”

Hà Nhật Dương thiếu chút nữa không nhịn được mà cười thành tiếng.

Tống Duệ thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Mami, mẹ ở bên Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng con không có ý kiến gì đâu.”

Tống Thanh nói: “Vẫn là Tiểu Duệ ngoan nhất.”

“Ngoài ra, mami, con rất nhớ mami.” Tống Duệ nói: “Mọi người đều rất nhớ mami.”

Dù sao Tống Duệ cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, nhớ mẹ cũng là chuyện rất bình thường.

“Mẹ cũng nhớ con.” Giọng nói Tống Thanh nhẹ nhàng, ánh mắt ấm áp tràn đầy yêu thương.

“Mami, người con yêu nhất mãi mãi là mami.” Vẻ mặt Tống Duệ nghiêm túc, nói: “Cho dù daddy là ai, con mãi mãi sẽ đứng về phía mami!”

“Ngoan.” Tống Thanh mỉm cười.

“Còn nữa, mami nhớ phải thường xuyên gửi ảnh về, một ngày không nhìn thấy ảnh của mami, Tiểu Hà sẽ rất nhớ mami đấy ạ.” Tiểu Duệ nói như một tiểu đại nhân vậy, sau đó nhẹ giọng nói: “Mami, con muốn hỏi mami một chuyện được không?”

“Con hỏi đi.” Tống Thanh đáp.

“Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng có phải là Hà Nhật Dương không?” Tống Duệ nhẹ giọng nói: “Tiểu Hà đi ăn rồi, mẹ nói nhỏ cho con nghe, chú ấy có phải là tổng tài của tập đoàn Hà thị không?”

Vẻ mặt Tống Thanh kinh ngạc: “Sao con lại biết?”

Hà Nhật Dương cũng có chút bất ngờ.

Nhóc con này, có chút thú vị!

Giác quan cũng rất nhạy bén!

Không sai không sai, đích thực là người nhà họ Hà!

“Mami, con đã điều tra lai lịch của Hà Nhật Dương rồi, là người đàn ông có thể dựa dẫm, có thể nghiêm túc suy nghĩ.” Tống Duệ điều tra rất cực khổ. Nó cũng đã hao tâm tốn sức để tác hợp ba mẹ nó lại.

Lời của Tống Duệ, Tống Thanh và Hà Nhật Dương đều nghiêm túc lắng nghe.

Ánh mắt Hà Nhật Dương tràn ngập hạnh phúc, hắn vô cùng hài lòng với đứa con trai chưa từng gặp mặt này!

“Lần này tập đoàn Hà thị bỏ qua cho S.A, chứng tỏ chú ấy rất có lòng với mami, mami đừng bỏ lỡ đấy.” Tống Duệ vội vã nói: “Trong game, con đã cảm thấy chú ấy là một người đàn ông không tầm thường rồi. Khí phách nhưng không hề cao ngạo, làm việc quyết đoán mà không mù quáng, Tiểu Hà thích chú ấy cũng rất hợp tình hợp lý.”

“Vì vậy, con cũng hi vọng chú ấy làm ba dượng của con đúng không?” Tống Thanh cố tình hỏi, sau đó cố ý quay lại làm mặt xấu với Hà Nhật Dương.

“Vâng.” Tống Duệ gật đầu đáp: “Nếu như daddy của con là chú ấy, con cũng hoàn toàn không có ý kiến.”

Tống Duệ đúng là Tống Duệ, hoàn thoàn khác với Tống Hà.

Nó dùng từ cũng rất tinh tế.

Điều nó muốn ám chỉ là ba ruột chứ không phải ba dượng .

Bởi vì Tống Duệ sớm đã biết Hà Nhật Dương chính là ba ruột của nó rồi, vì vậy dĩ nhiên sẽ không gào to ba dượng như Tống Hà.

Tống Thanh không nhìn ra nhưng Hà Nhật Dương lại nhìn ra.

Ánh mắt Hà Nhật Dương tràn đầy hạnh phúc, đoán rằng đứa nhỏ này đã biết được điều gì rồi.

Tống Thanh còn chưa trả lời, bên kia lại nghe thấy tiếng Tống Hà: “Anh, anh với mami nói chuyện gì sau lưng em vậy!”

“Không có, Tiểu Hà ngoan.” Tiểu Duệ vội vã dỗ dành em gái: “Anh đang nói với mami là nhất định không được bỏ lỡ Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng.”

Lúc này Tống Hà mới hài lòng, nói: “Vẫn là anh tốt nhất! Cùng quan điểm với em!”

“Ngoan nha.” Tống Duệ cưng chiều vuốt tóc Tống Hà nói.

Nghe thấy bọn trẻ yêu thương nhau như vậy trong lòng Tống Thanh và Hà Nhật Dương đều ấm ám đến mức sắp tan chảy rồi!

Từ nhỏ Tống Duệ đã thích chăm sóc em gái, Tống Hà cũng thích ỷ lại vào anh trai.

Không biết đã có biết bao nhiêu người ước ao khi nhìn thấy anh em chúng hòa thuận như vậy rồi?

Sau khi cúp điện thoại, cảnh tượng kiều diễm trước đó đã biến mất rồi.

Hà Nhật Dương nói với Tống Thanh: “Xin lỗi, anh không cố ý không xuất hiện. Thiếu sót trong bốn năm nay, anh không thể nào quay lại được. Nhưng sau này anh nhất định sẽ nghĩ cách để bù đắp.”

Tống Thanh mỉm cười: “Vì vậy vấn đề lớn nhất của anh là Tiểu Hà. Bây giờ Tiểu Hà rất để bụng, rất tức giận với việc ba ruột rời đi, mặc dù nó không biết nguyên nhân là gì. Hà tổng, nhiệm vụ của anh rất gian nan đấy! Tiểu Hà chấp nhận anh thì em mới ở bên anh đấy!”

Truyện convert hay : Gấp Trăm Lần Hệ Thống Tu Luyện Trong Nháy Mắt Thăng Cấp 999