Tống Thanh đứng ở đó, cứ thế đứng nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương dưới ánh đèn, dáng đứng cô đơn, hiu quạnhTâm trạng Tống Thanh rất phức tạp.Lượng tin tức đêm nay đúng là quá quá quá quá lớn.Đầu tiên cô đã xác định mối quan hệ tình cảm với Hà Nhật Dương, lại một lần nữa xác định Hà Nhật Dương chính là tiểu ca ca mình đã thất hứa 22 năm trước.Tâm trạng đó, đúng là cực kỳ phức tạp.Hà Nhật Dương trước mặt cô, và bóng dáng tiểu ca ca 22 năm trước, dần dần trùng hợp trùng hợpHà Nhật Dương khôi ngô tuấn tú dường như trở về 22 năm trước, trở lại là một cậu bé trên người đầy vết thương.Nhìn tiểu ca ca đưa tay ra cho mình, tự nhiên Tống Thanh cũng nhấc tay lên, từ từ đưa vào lòng bàn tay anh.Ngón tay Hà Nhật Dương nắm chặt dần chặt dần, lấy sức kéo một cái, kéo ngay Tống Thanh vào lòng.Đôi tay to ôm lấy lưng Tống Thanh, ôm chặt cô trong vòng tay chắc khỏeMới đầu Tống Thanh không chắc chắn lắm, nhưng khi cô chủ động ôm eo Hà Nhật Dương, cảm giác cái ôm hồi nhỏ, tự nhiên ùa về.Năm đó, tiểu ca ca cũng ôm cô như vậy, còn lấy cằm cứ đập vào đỉnh đầu đùa cô.Bây giờ Hà Nhật Dương cũng đang làm động tác nàyTự nhiên mắt Tống Thanh đỏ lên.Cánh tay Tống Thanh ôm chặt hơn: “anh là tiểu ca ca thật! Tại sao anh không nói sớm với em?”“Anh tưởng e biết.” Hà Nhật Dương cười gượng gạo: “phòng đọc sách của chúng ta ngay cạnh nhau, phòng đọc sách của anh em có thể ra vào thoải mái. Thời gian đó em ra vào đó liên tục, vậy sao em lại không hề biết?”Tống Thanh lắc nhẹ đầu: “em không biết một cái gì hết. Xin lỗi, ký ức của em chỉ còn một phần, em vẫn chưa thể nhớ lại tất cả mọi chuyện.”“Không sao đâu, anh nói rồi mà, cả cuộc đời này anh sẽ luôn kiên trì với em.” Hà Nhật Dương nói khẽ: “Thanh Thanh, chỉ cần trái tim em luôn bên anh, cho dù em có làm bất cứ việc gì, anh cũng sẽ ủng hộ em.”Người Tống Thanh tự nhiên cứng đơ: “anh nói chuyện của Trịnh Bảo sao?”Hà Nhật Dương lợi hại như vậy, sao lại không biết chuyện của Trịnh Bảo chứ?’Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương hơi cười, rồi thoáng qua một tia sát khí, ở chỗ Tống Thanh không nhìn thấy“Vậy em nghĩ sao về việc này.” Hà Nhật Dương hỏi thẳng Tống Thanh: “bố mẹ Trịnh Bảo hy vọng hai người quay lại với nhau, em có quay lại với Trịnh Bảo không?”Môi Tống Thanh cong lên: “vậy anh có muốn em và anh ta quay lại với nhau không?”Lực ôm ở eo mạnh lên: “không cho phép.”Nghe câu nói đầy bá khí của anh, mắt Tống Thanh cũng cong lên theo: “vậy sao anh còn hỏi?”“Vậy nếu anh không đồng ý, là thật sự em sẽ không quay lại với hắn ta đúng không?” Hà Nhật Dương hỏi ngược lại.Tai Tống Thanh đỏ lên, nói: “đại khái là bản thân em cũng không muốn vậy.”Trong lòng Hà Nhật Dương sựng lại: “thế em muốn ở bên ai?”“Anh đoán xem.” Tống Thanh đưa tay lên vẽ vòng tròn trên lưng Hà Nhật Dương nhí nhảnh hỏi.Cảm nhận được cô gái bé nhỏ nghịch ngợm trong lòng, Hà Nhật Dương bắt lấy ngón tay cô, đưa lên miệng cắn nhẹ một cái: “dám trêu anh hả?”“Ừ.” Tống Thanh cười trộm: “không thích sao.”“Thích lắm! Thích muốn chết mất!” Hà Nhật Dương nghiến răng trả lời: “em có giỏi thì trêu anh cả đời đi! Đừng có đổi người!”Tống Thanh cười ồ lên: “bá đạo vậy sao!”“Ừ! Đúng là bá đạo thế đấy! Suốt cuộc đời này chỉ bá đạo với riêng em thôi!” Hà Nhật Dương trả lời rất nhanh: “cho nên, em không thể quay lại với Trịnh Bảo được! Em là của anh, suốt cuộc đời này chỉ có thể thuộc về anh! Cho dù em có quyết định bất cứ chuyện gì, anh đều ủng hộ em. Duy chỉ việc này là ngoại lệ!”“Ơ, vừa rồi ai đã nói, bất luận em có quyết định như thế nào anh đều ủng hộ em mà?” Tống Thanh không phục gõ vào lồng ngực Hà Nhật Dương: “nói lời không giữ lời!”“Anh nói rồi, cái gì cũng ủng hộ em hết. Duy chỉ việc này là ngoại lệ! Chỉ cần em ở bên cạnh anh, chỉ cần trái tim em thuộc về anh, em làm việc gì, anh sẽ ủng hộ em việc đó! Cho dù em nói, em muốn Slovakia độc lập, anh sẽ lập tức đi làm Nghị viên, toàn tâm toàn lực ủng hộ Slovakia!” Hà Nhật Dương trả lời rất độc đoán: “nhưng riêng việc em rời xa anh, anh không cho phép!”Tống Thanh từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh.Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “bởi vì, trên thế gian này, không ai yêu em hơn anh! Em bên người khác, anh sợ em sẽ rơi nước mắt.”Nụ cười Tống Thanh dừng lại ngay lập tức, cứ ngẩng đầu như thế nhìn Hà Nhật Dương.Hà Nhật Dương cúi đầu xuống nhìn Tống Thanh, dưới ánh đèn đường, hai người cứ như thế nhìn nhau đắm đuối.Giờ phút này, trong mắt họ chỉ có đối phương.Trong thế giới của họ, cũng chỉ có hai người.Nhìn ánh mắt Hà Nhật Dương, trong lòng Tống Thanh không khỏi run lên.Giờ phút này, cô thật sự đã cảm nhận được tình yêu rực cháy.Cho dù cô không nhớ lại toàn bộ ký ức, cô vẫn một lần nữa yêu Hà Nhật Dương rồi.Đúng vậy.Cô không thể không thừa nhận, mình lại một lần nữa yêu Hà Nhật Dương mất rồi.Không chỉ vì những lời nói của anh, mà còn thực sự vì ánh mắt chân thành đến cực độ của anh lúc này.Nếu trước đây cô còn chưa xác định tình cảm của mình, chưa thể xác định trái tim của mình có thuộc về Hà Nhật Dương không?Nhưng giờ phút này, nó rõ ràng đến thế.Tống Thanh biết rằng, tất cả những gì xảy ra trong đêm nay, đã nhanh chóng thúc đẩy tốc độ phát triển của tình cảm này .Những lăn tăn trước đây, tan theo mây khói.Người mình yêu, cũng đang yêu mình say đắm.Người mình tìm kiếm bấy lâu, cũng chính là người mình yêu.Cuộc đời này còn có việc nào, có thể viên mãn đến thế chứ?Mình hạnh phúc biết bao!Không ngờ lại được viên mãn đến vậy.Thời khắc Hà Nhật Dương giải thích về quá khứ, cũng rất đúng lúc.Trong lúc Tống Thanh hoang mang nhất, anh đã cho cô một liều thuốc an thần.Xác định được tình cảm, Hà Nhật Dương rất hài lòng!“Vậy, em tính xử lý việc của em và Trịnh Bảo sao đây?” Hà Nhật Dương hỏiVấn đề này rất quan trọng đấy!Tuy biết trái tim Tống Thanh thuộc về mình, nhưng nhìn thấy cô bên cạnh người khác, cho dù là đóng kịch, cũng cảm thấy rất khó chịu đấy biết không?Quả nhiên, Tống Thanh nói: “Trịnh Bảo thương lượng với em, trong những giây phút cuối đời của cô, giả vờ bên nhau, sau đó lấy lý do giờ khách sạn kín chỗ, không đặt được phòng, không thể kết hôn được. Chờ sau khi cô qua đời, sẽ giải thích cho chú hiểu.”“Em nhận lời rồi?” Hà Nhật Dương cau mày, có vẻ như anh ta không vui.“Vâng.” Tống Thanh không phủ nhận, nói: “cô luôn rất tốt với em. Làm người, không thể không có lương tâm. Em không muốn những giây phút cuối đời của cô, mang theo nỗi đau và sự tiếc nuối ra đi. Tuy đây là một sự lừa dối, hy vọng đây là lời nói dối thiện ý.”“Vậy em sẽ đóng giả thành thật với Trịnh Bảo không? “Hà Nhật Dương không yên tâm hỏi tiếp.Cho dù là Đế Vương thì sao chứ?Anh cũng là một người đàn ông!Anh cũng biết ghen!Anh cũng biết lo lắng!“Sao thế được chứ?” Tống Thanh cười lên: “anh nghĩ nhiều rồi.”“Hự.” Hà Nhật Dương hự nhẹ một tiếng, ánh mắt sáng lên, trong lòng như đang tính toán điều gì đó, nếu Trịnh Bảo dám động chân động tay với Tống Thanh, vậy sẽ cho anh ta suốt đời không có chân tay!Tống Thanh nói: “đây đúng là một vấn đề, xem ra em phải bàn kỹ lại với anh ta thôi.”Hà Nhật Dương không nói gì.Tống Thanh đưa tay lên xem giờ, nói: “trời ơi, đã muộn thế rồi. Em phải về thôi.”Hà Nhật Dương các kiểu tiếc nuối, vì sao mỗi lần bên cạnh Tống Thanh, thời gian đều trôi đi nhanh đến thế!Chắc chắn là đồng hồ hỏng rồi!Thấy Tống Thanh thật sự rất sốt ruột, Hà Nhật Dương đành nói: “anh đưa em về.”“Vâng.” Tống Thanh gật đầu, tự nhiên như nghĩ đến cái gì đó, hỏi Hà Nhật Dương: “bây giờ anh đang ở đâu?”Hà Nhật Dương vẻ mặt rất đáng thương nhìn Tống Thanh: “bây giờ em mới nhớ ra hỏi anh đang ở đâu, em đúng là không có lương tâm! Anh ở ngay cạnh em. Em ở phòng phổ thông, anh ở phòng Tổng thống cạnh phòng em. Nếu em muốn đến tìm anh, lúc nào cũng được.”Tai Tống Thanh lại đỏ lên: “đừng đùa.”“Anh chỉ nói em đến tìm anh, có nói em đến ngủ với anh đâu, sao em lại đỏ mặt?” Hà Nhật Dương thu lại nụ cười trên đôi mắt phượng, hỏi Tống Thanh.Hai má Tống Thanh càng đỏ hơn!“À, nếu em muốn qua ngủ với anh, thì lúc nào cũng được.” Hà Nhật Dương từ từ nói với Tống Thanh: “anh đã chuẩn bị 4 năm rồi, lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ đó.”Tống Thanh không thể đứng vững được nữa, lấy tay bịt mồm Hà Nhật Dương: “đừng đùa.”Lần này Hà Nhật Dương cắn nhẹ vào lòng bàn tay Tống Thanh, nói rất nghiêm túc: “không đùa đâu! Thật đấy! 4 năm chúng ta không bên nhau rồi, em có dám nói em không muốn anh không? Em có dám nói em không cần anh không?”Xong rồi xong rồi, càng nói càng khó nghe rồi.4 năm không gặp, sao anh lại từ nam thần trở thành ô thần chứTống Thanh dẫm chân, nói: “anh còn nói nữa, em mặc kệ anh đấy! Lý Xuân họ còn ở kia đấy!”Hà Nhật Dương cười đểu nói: “hóa ra là vì họ ở kia nên em mới xấu hổ? Không sao, họ trốn xa lắm, không nghe thấy đâu!”Tống Thanh tức quá quay người muốn đi.Hà Nhật Dương ôm chặt eo cô từ phía sau: “cô gái nhỏ, còn dám dỗi anh nữa! Xem anh trừng phạt em này!”Nói xong, Hà Nhật Dương cắn một cái vào tai Tống Thanh.Một dòng điện, lập tức lan tỏa khắp người Tống Thanh.Tống Thanh cảm thấy toàn thân mềm nhũn!Đáng ghét thật.Cô thật sự rất cần Hà Nhật Dương!Sự khát vọng từ trong đáy lòng, không đánh lừa được bất kỳ ai!Tống Thanh muốn đẩy Hà Nhật Dương ra, cô cảm thấy dường như không có sức.Nên chỉ có thể nhìn Hà Nhật Dương với ánh mắt cầu xin nói: “đừng đùa nữa, em phải về thật rồi đấy.”Nghe Tống Thanh nói vậy, Hà Nhật Dương mới tiếc nuối thả tay ra, kéo tay Tống Thanh nói: “anh đưa em qua đó.”Mặt Tống Thanh rất đỏ cứ thế bị Hà Nhật Dương dắt tay đi, anh dắt cô đến cạnh chiếc xe đua, cô ngoan ngoãn ngồi vào trong đó.Thấy Tống Thanh ngoan như vậy, đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương lại không kìm được cong lên.Lúc Hà Nhật Dương đưa Tống Thanh về đến bệnh viện, đã là 10 giờ đêm.Biết sao đây, trên đường Hà Nhật Dương cố tình đi rất chậm, mặc kệ các biểu cảm trên khuôn mặt của Tống Thanh.Sau khi đến bệnh viện, Hà Nhật Dương nói với Tống Thanh: “nếu tên tiểu tử đó dám động chân động tay với em, anh sẽ cho nó tàn phế, em có tin không!”Tống Thanh lườm ngay Hà Nhật Dương: “anh cũng ba mươi tuổi rồi! Sao lại ấu trĩ giống thanh niên 17 tuổi vậy! Những lời này, chỉ có thanh niên 17 tuổi mới nói thôi!”Hà Nhật Dương sờ lên mặt mình, nói: “có phải em đang khen anh, đẹp trai giống thanh niên 17 tuổi không?”Tống Thanh không kìm chế nổi trợn tròn mắt, đóng mạnh cửa xe, quay người đi luôn!