Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 458:




Khi nhà tổ chức hoạt dộng đem phần thưởng giao đến tay Hà Nhật Dương và Tống Thanh.

Hà Nhật Dương nói với Tống Thanh: “Em có thích đi đảo Bali không?”

“Cũng thích.” Tống Thanh trả lời.

Cô ấy do quan hệ của nghề nghiệp, thực ra cũng là đi khắp mọi nơi trên thế giới.

Đối với chuyện này, thực sự không đặc biệt quan tâm lắm.

“Nếu em không ngại, phần thưởng giải nhất này, chúng ta tặng cho người đứng thứ nhì, anh đưa em đến một nơi khác nghỉ mát được không?” Hà Nhật Dương hỏi lấy ý kiến Tống Thanh.

Trên người hai người đều có đeo micro, cho nên cuộc đối thoại của hai người, đều nằm trong trạng thái công khai.

Nghe họ muốn tặng phần thưởng cho người đứng thứ nhì, cặp đôi tình nhân đứng thứ nhì với vẻ không tin nổi!

Tuy nhiên lại có chuyện tốt như thế!

Giải thưởng tốt như vậy nói không muốn là không muốn?

Tống Thanh ngước đầu nhìn Hà Nhật Dương: “Thế cậu tính mời tôi đi nơi nào?”

“Mời em đến nơi non xanh nước biếc, yên tĩnh thanh bình, nơi đó chỉ có hai chúng ta.” Hà Nhật Dương cúi mắt cười nhẹ: “Nếu em đồng ý, anh có thể xây một căn nhà ở đó, theo ý em thích, cùng em thưởng hoa cho cá ăn, trai cày gái dệt.”

Tống Thanh chưa trả lời, những người ở phía dưới hầu như đều vỡ òa!

Trời à, đây là lời tình tứ nghe hay nhất!

Trời à, đây là lời tình tứ mà con gái thích nghe nhất!

Các đứng đàn ông đều gào thét, đây mới là cảnh giới tán gái!

Một câu nói bao hàm quá nhiều thông tin!

Thứ nhất biết được nơi đó, hơn nữa còn mua xong nền đất!

Thứ hai là có đủ sự giàu có để xây ngồi nhà như ý muốn.

Thứ ba là có nguồn vốn để trải qua cuộc sống giải trí thoải mái!

Thứ tư chính là người đàn ông này thật sự đang cầu hôn! Hơn nữa là công khai!

Được nam thần công khai cầu hôn!

Ây da! Ngưỡng mộ chết được!

Vành tai Tống Thanh nóng rang.

Chỉ cần không phải đứa ngốc, đều có thể nghe ra hàm ý bên trong câu nói.

Anh ấy công khai như thế thật sự tốt sao?

Tống Thanh ngước đầu nhìn cặp đôi thứ nhì, thấy được sự háo hức và không tin nổi trong mắt họ, cũng có thể hiểu được, họ cũng là cặp chơi quen qua mạng.

Quân tử phải thành toàn cho ước muốn của người khác.

Huống hồ, Tống Thanh thật sự không quan tâm phần thửơng này.

Cô ấy muốn ra nước ngoài, là chuyện trong giây lát.

Cho nên tại sao không để người khác cùng vui một chút chứ?

Tống Thanh gật đầu: “Tôi đồng ý đem phần thưởng nhường cho cặp đôi thứ nhì, nhưng, còn việc có cùng cậu tìm nơi non xanh nước biếc, xây căn nhà trải qua cuộc sống trai cày nữ dệt hay không, còn chờ xem biểu hiện sau này.’

Cặp đôi thứ nhì nghe Tống Thanh nói thế, cảm động đến mức khóc tại chỗ.

Người con gái đó đi đến trước mặt Tống Thanh, xin được ôm lấy Tống Thanh!

Tống Thanh rất hào phóng ôm lấy đối phương.

Người con gái đó cảm động nói: “Cô biết không? Đảo Bali mãi là giấc mơ của tôi. Nhưng tôi mãi không có cơ hội để đi! Tôi và bạn trai đã yêu nhau 6 năm, từ phổ thông cho đến đại học. Bây giờ đã tốt nghiệp, đang chuẩn bị đính hôn, nhưng chúng tôi không có tiền để đi nghỉ mát nước ngoài. Không ngờ cô lại tốt như thế, chủ động đem phần thưởng này nhường cho chúng tôi! Thật sự rất cám ơn co!

Tống Thanh cời híp mắt trả lời: “Nếu đã là người có tình, thì tất nhiên đáng được chúc phúc! Hai người đã cùng nhau đi qua thời gian 6 năm, rất đáng quý. Chúc phúc hai người, cố gắng trân trọng lấy nhau, hạnh phúc cả đời!”

“Cám ơn cám ơn!” cặp đôi đó không ngừng cám ơn: “Thật sự rất cám ơn!”

Hà Nhật Dương lén lén nắm lấy ngón tay Tống Thanh: “Anh xem như em đã đồng ý!”

Tống Thanh ngước mắt trừng lấy Hà Nhật Dương: “Cậu cái gì cũng không biết, thì nói với tôi mấy lời như vậy. Cậu không sợ sau khi biết sự thật một số chuyện sẽ hối hận sao?’

“Không đâu!” Hà Nhật Dương trả lời một cách kiên định: “Mãi không hối hận.”

“Nếu như tôi nói, tôi từng kết hôn, sinh qua con thì sao?” Tống Thanh không chịu thua hỏi.

“Thế thì anh cũng chịu.” Khóe miệng Hà Nhật Dương hiện lên ý cười nhạt: “Anh thích em, anh muốn cưới em, chỉ đơn giản là thế.”

Micro trên người hai người vẫn mở!

Sự bày tỏ của hai người, rõ ràng truyền đến mỗi ngóc ngách nơi đại sảnh!

Được thôi, biểu cảm của những người khác không cách nào hình dung được!

Chúng tôi cho hai người lạy được chưa?

Sắc mặt Phương Mạn Luân vô cùng khó coi, vô vô cùng khó coi.

Những người khác đều với vẻ an ủi.

Lưu Nghĩa càng thở phào.

Thanh Thanh, cố lên!

Nhanh chóng nhớ lại!

Hạnh phúc thuộc về cậu, gần ngay trước mặt!

Tống Thanh nghe Hà Nhật Dương nói như vậy, ngược lại không biết nói gì hơn.

Người hướng dẫn chương trình không kiềm được trêu nói: “Đây là màn tỏ tình bất ngờ nhất mà tôi nghe qua! Chúng tôi nhiều game thủ như thế cùng chứng kiến, có thể nói là lời tỏ tình thế kỷ!”

Mọi người phía dưới cho một tràng pháo tay.

Tống Thanh mới tỉnh người, mới nhớ ra mình chưa tắt micro, thế là gương mặt liền đỏ bừng cả lên.

Bởi vì lần này có trò chơi tương tác, cũng bởi vì Hà Nhật Dương tỏ tình trước mọi người, Tống Thanh đỏ bừng cả mặt từ đầu đến cuối.

Cho đến buổi tiệc chính thức bắt đầu, nét đỏ trên mặt Tống Thanh vẫn chưa phai đi!

Phương Mạn Luân cảm thấy anh ấy không thể do dự thêm nữa, anh ấy cần ra tay ngay!

Nếu không, Tống Thanh và Hà Nhật Dương có thể sẽ nhớ lại chuyện lúc trước, mà lần nữa trở lại bên nhau!

Phương Mạn Luân đi qua tìm Tống Thanh nói chuyện: “Thanh Thanh, sau khi buổi tiệc tối nay kết thúc, đến gặp anh một chút được không?”

Tống Thanh kinh ngạc nhìn anh ta: “Sư huynh, sao anh tự nhiên lại nghiêm túc như vậy?’

“Không có gì, tới lúc đó rồi em sẽ biết!” ánh mắt Phương Mạn Luân nhấp nháy, chính là không trực tiếp trả lời câu hỏi này.

“Được. Thế thì sau khi buổi tiệc kết thúc em sẽ gọi điện cho anh.”Tống Thanh cười nói, đối với Phương Mạn Luân, cô ấy thật sự không có sự đề phòng.

Phương Mạn Luân nhìn lấy Hà Nhật Dương ở nơi xa, không kiềm được híp lại mắt.

Giây phút này, trong lòng Phương Mạn Luân lần nữa hiện lên sát ý.

Tống Thanh bưng ly rượu, cùng những game thủ khác nâng ly cạn chén.

Chính lúc này, một hình bóng quen thuộc xẹt qua.

Tống Thanh tùy ít liếc nhìn một cái, cả người đột nhiên liền đứng hình, cứ thế đơ tại chỗ.

Lưu Nghĩa cảm nhận sự khác thường của Tống Thanh, hỏi: “Sao thế?”

“Tớ đi qua bên kia xem thử.” Tống Thanh đưa ly rượu cho Lưu Nghĩa, cầm váy lên nhanh chóng hướng về phía cái bóng vừa rồi chạy sang.

Nhưng chờ sau khi Tống Thanh đi sang, thì bóng ngời đó đã mất tích rồ.

Thân người đó trông thật quen thuộc, rõ ràng là rõ ràng là...

Cái tên đó cứ nằm trong họng, hình như đã sẵn sàng để gọi ra.

Nhưng Tống Thanh vẫn không thể gọi ra cái tên đó!

Do cô ấy căn bản không dám tin!

Anh ấy vẫn còn sống sao?

Sao anh ấy lại ở đây?

Không, không thể nào.

Nhất định là ảo giác, có phải không?

Tống Thanh đứng tại chỗ xoay mấy vòng, cứ xác định đi xác định lại, anh ấy vừa rồi chính là xuất hiện tại đây.

Nhưng tại sao nói không thấy là không thấy nữa?

Tống Thanh ôm lấy cánh tay, không kiềm được mở miệng: “Là anh sao? Thật sự là anh sao? Anh vẫn còn sống phải không? Nếu như là anh, ra đây gặp mặt em được không?”

Xung quanh im lặng, không ai trả lời cô ấy.

“Quả nhiên là ảo giác của mình.” Ánh mắt Tống Thanh ảm đạm: “Quả nhiên chỉ là ảo giác thôi.”

Tống Thanh lạc lỏng quay người đi, từ từ rời hỏi chỗ cũ.

Sau khi Tống Thanh rời khỏi không lâu, một thân hình chầm chậm từ sau một bức tường đi ra.

Người đàn ông này trạc tuổi Tống Thanh, mặt mũi tuấn tú, thân hình cao ráo.

Anh ấy bây giờ, lại là nước mắt tràn bờ mi, nhìn bóng lưng Tống Thanh, cắn chặt lấy đôi môi, một chữ cũng không thốt ra.

Vừa rồi anh ấy rất muốn đi ra, nhưng anh ấy không thể.

Anh ấy không thể.

Đã lỡ rồi, thì cho nó lỡ đi.

Tống Thanh, anh đã bỏ qua em.

Tất cả đều là lỗi của anh.

Nếu như không có chuyện lúc đầu bây giờ chúng ta cũng sẽ rất hạnh phúc chăng?

Vừa rồi thấy người đàn ông khí phách hơn người tỏ tình với em trước mọi người, trái tim anh đau vô cùng, nhìn dáng vẻ xấu hổ của em, hai người thật sự rất xứng đôi.

Xin lỗi, anh đến muộn rồi.

Lưu Nghĩa nhìn vẻ lạc lỏng quay trở về của Tống Thanh, quan tâm hỏi: “Cậu làm sao thế? Vừa rồi vội vã đi kiếm ai?”

Tống Thanh lắc đầu nói: “Vừa rồi tớ xuất hiện ảo giác. Tớ hình như hình như nhìn thấy Trịnh Bảo.”

Lưu Nghĩa nhất thời chưa nghĩ ra: “Trịnh Bảo là ai?”

“Là người yêu đầu của tớ. Bốn năm trước cùng bạn bè đi leo núi, lỡ chân té xuống vực, khi tìm về thì máu thịt mơ hồ. Chờ tớ qua tới nơi, đã hạ táng rồi.” Tống Thanh tự giễu cười: “Tớ nhất định điên rồi, vừa rồi tớ lại nhìn thấy hình bóng anh ấy. Tiểu Nghĩa, có phải gần đây tớ mệt quá rồi không, cho nên mới xuất hiện ảo giác như thế?’

Lưu Nghĩa nhéo má Tống Thanh nói: “Đúng thế, cậu gần đây cho bản thân áp lực lớn quá! Đừng như thế! Thả lỏng một chút! Đừng xem mình là đàn ông! Cậu không kiên cường thế kia!”

Tống Thanh cười khổ nói: “Tớ chỉ là quen rồi. Khi vừa rồi tớ nhìn thấy hình bóng đó, tớ đã do dự một lúc, cho đến khi tớ qua tới, đã không thấy đâu. Hoặc là ảo giác, hoặc là trùng hợp. Anh ấy cũng đã hạ táng rồi, tớ tự mình đi thắp nhang, sao có thể lầm được?”

“Xem ra thật sự là ảo giác.” Lưu Nghĩa nói: “Thế thì hãy nhân cơ hội lần này ra đây chơi cho thật vui, thật thoải mái, đừng suy nghĩ mấy chuyện đó nữa!”

Tống Thanh gật đầu.

Phan Thịnh Phan Ly đi qua trò chuyện cùng hai người, Tống Thanh không thể không dừng lại nổi thương cảm của mình, cùng Phan Thịnh Phan Ly trò chuyện.

“Thanh Thanh, cậu xem nữ hoàng catwalk, hình như một mình với vẻ rất lẻ loi. Cô ấy không phải theo đuổi Phương Mạn Luân sao? sao không thấy cô ấy có hành động gì?” Phan Thịnh Phan Ly chính là thích nhiều chuyện, quả nhiên làm trong giới giải trí, thì chính là nhiều chuyện bẩm sinh.

Tống Thanh và Lưu Nghĩa đồng thời nhìn qua Triệu Văn Văn đang ngồi ở một bên góc khuất.

Vốn dĩ cô ấy cũng nên là tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn trong hôm nay.

Nhưng giờ đây cô ấy, lại trốn trong một góc khuất, không để người khác chú ý đến sự tồn tại của cô ấy.

Đây thật phản khoa học!

Tống Thanh cũng thấy hiếu kỳ, nói: “Tớ đi chào hỏi với cô ấy.”

Tống Thanh cầm ly nước trái cây đến trước mặt Triệu Văn Văn, nói: “Tôi có thể ngồi đây chứ?’

“Là cô sao. Ngồi đi.” Triệu Văn Văn hình như thở phào vậy, nói: “Tìm tôi có việc?”

“Tâm trạng cô không tốt?” Tống Thanh đưa nước ép trái cây cho Triệu Văn Văn: “Khi không vui, không nên uống nhiều rượu như thế, không tốt cho sức khỏa.”

“Sao cô biết tâm trạng tôi không tốt.” Triệu Văn Văn lại không từ chối nước ép trái cây của Tống Thanh.

“Trên mặt cô viết đấy!” Tống Thanh trả lời thản nhiên nói: “Cô chỉ thiếu chưa ghi bốn chữ người lạ đừng gần!”

Vốn dĩ tâm trạng rất không tốt, nhưng nghe lời của Tống Thanh, cũng không nhịn được mà cười.

Truyện convert hay : Chí Tôn Con Rể