Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 454:




Lưu Nghĩa đã từng thấy qua chiếc khăn tay này của Vũ Ngọc Bình

Trước đó chưa từng có chữ này xuất hiện.

Tại sao hôm nay trên chiếc khăn lại có chữ này chứ?

Lưu Nghĩa không nhận lấy mà chỉ lạnh lùng trả lời: “Nếu là đồ của anh ấy, thì cô tự trả cho anh ấy là được rồi.”

Phương Khanh Hân làm ra vẻ tội nghiệp nói: “Nhưng tôi không được khỏe. Có thể làm phiền cô đưa trả lại cho anh ấy không? Dù sao thì, chiếc khăn tay này đối với anh ấy mà nói, là một vật rất quan trọng. Dù sao cũng là món quà năm xưa mà tôi đã từng tặng anh ấy. A, xin lỗi cô, tôi không phải cố tình muốn nói với cô những lời này đâu. Tôi và Ngọc Bìnhlà đôi bạn rất tốt với nhau, lúc nãy chúng tôi thật sự không làm gì cả, không hề xảy ra chuyện gì cả, thật đó, cô hãy tin tôi đi, tôi và Ngọc Bìnhlà trong sạch mà! Tuy Ngọc Bìnhtrước kia đã từng cá cược qua với Phan Thịnh và Phan Ly, nhất định sẽ theo đuổi được cô, bắt cô quỳ gối thuần phục dưới chân anh ấy! Nhưng dù sao thì cũng đã là chuyện của bốn năm về trước rồi! A, trời ơi, tôi vừa nói gì thế này! Lúc nãy tôi không nói gì cả, cô cứ xem như tôi chưa từng nói qua gì đi! Tôi cũng chỉ là vô ý nghe anh tôi nhắc đến như vậy thôi. Thôi không nói nữa, không nói nữa, tôi sẽ không nói thêm gì nữa!”

Phương Khanh Hân giả bộ che giấu một cách rõ rệt, sau khi nghe xong khiến lửa giận của Lưu Nghĩa bốc lên hừng hực.

Cái gì? Chiếc khăn tay này là của Phương Khanh Hân tặng cho anh ấy sao?

Hơ hơ hơ hơ

Phương Khanh Hân giải thích như vậy, là có ý gì?

Hơ hơ hơ, lúc nãy chưa hề có chuyện gì xảy ra chứ gì?

Vậy chiếc khăn tay này lại là sao chứ?

Lưu Nghĩa cướp lấy chiếc khăn từ tay Phương Khanh Hân nói: “Được, vậy thì tôi sẽ đi trả chiếc khăn tay này cho anh ấy!”

Lưu Nghĩa vừa nói xong thì xoay người đi mất.

Nhìn bóng lưng của Lưu Nghĩa, một nụ cười lạnh lùng cong lên từ khóe miệng của Phương Khanh Hân.

Chiếc khăn chỉ xuất hiện chữ này khi nhúng phải nước mà thôi.

Đây chính là kỹ thuật độc quyền của Nhà họ Phương!

Cô ta đã tốn bao công sức mới có thể tráo đổi chiếc khăn tay của Vũ Ngọc Bình, chính là để dùng cho khoảng khắc này!

Người đàn ông đã từng theo đuổi cô ấy, chưa được sự cho phép của cô, thì sao lại có thể thích người con gái khác được chứ?

Anh ấy không phải đã từng nói là sẽ yêu cô suốt đời sao?

Sao chứ? Mới mấy năm thôi mà? Vậy mà đã không yêu rồi sao?

Lời nói của đàn ông quả nhiên không thể tin được mà!

Đàn ông nào cũng là đồ lừa dối! Lừa dối!

Không có người đàn ông nào tốt cả!

Phương Khanh Hân bóp chặt tay lại.

Dù cô ta bây giờ cũng không hề yêu Vũ Ngọc Bình, nhưng cũng phải giành Vũ Ngọc Bình về!

Dù gì đi nữa, cô ta cũng không thể bỏ qua chuyện này được!

Hà Nhật Dương cao ngạo không cách nào với tới được, dù theo đuổi không thành thì cũng không thể trách cô ấy vô dụng.

Nhưng Vũ Ngọc Bình đã từng yêu cô ta sâu đậm như vậy lại bị một con đàn ông như vậy cướp mất, thì cô ta không cách nào chịu được!

Lưu Nghĩa cứ nắm chặt lấy chiếc khăn tay, bước nhanh về phía Vũ Ngọc Bình.

Cô ấy đi rất nhanh, nhanh như gió vậy.

Những người kế bên nhìn thấy sắc mặt u tối của cô ấy, đều lui về nhường ra một con đường, không dám đến gần cô.

Tống Thanh cũng nhìn thấy Lưu Nghĩa, vừa thấy cô thì đã phát hiện Lưu Nghĩa có chút bất ổn, vừa định đi qua đó hỏi.

Nhưng Lưu Nghĩa dường như không hề nhìn thấy cô, cứ bước thẳng về phía Vũ Ngọc Bình.

May mà Lưu Nghĩa vẫn còn chút lý trí, không ném chiếc khăn đó trước mặt mọi người cho Vũ Ngọc Bình, mà cô cứ im lặng, nắm chặt lấy cổ áo của Vũ Ngọc Bình, kéo anh qua chỗ không người.

Vũ Ngọc Bình trở tay không kịp, bị Lưu Nghĩa kéo lảo đảo về phía trước.

“Tiểu Nghĩa, em đang làm gì vậy? Em sao vậy?” Vũ Ngọc Bình vốn chỉ định chọc ghẹo Lưu Nghĩa một chút, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Lưu Nghĩa khó coi như vậy, bèn nghiêm túc lên: “Sắc mặt của em sao khó coi quá vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Lưu Nghĩa cứ kéo lê Vũ Ngọc Bình đi đến một nơi không người phía sau nhà, vừa mới thả tay ra, thì cô đã ném cái khăn bị vò nát về phía Vũ Ngọc Bình, lạnh lùng nói: “Vũ Ngọc Bình, đùa giỡn với tình cảm của tôi, anh vui lắm có đúng không?”

Vũ Ngọc Bình không hiểu gì cả: “Tiểu Nghĩa, em đang nói gì vậy?”

“Nói gì ư?” Lưu Nghĩa chỉ thẳng vào mặt anh ta: “Có phải anh đã từng cá cược qua với Phan Thịnh Phan Ly, nói nhất định sẽ theo đuổi được tôi không? Còn khiến tôi phải quỳ gối thuần phục dưới chân anh có phải không?”

“Tôi...” Vũ Ngọc Bình ngơ ngác, chuyện này, rốt cuộc là ai tiết lộ ra ngoài vậy?

Đáng chết, đáng chết thật!

Đó cũng chỉ là lời nói đùa trước kia thôi mà!

Lần này anh ấy thật sự đã nghiêm túc với tình cảm này rồi mà!

Biết trước như vậy, thì năm đó dù có đánh chết anh ấy cũng sẽ không nói ra những lời như vậy rồi!

“Bây giờ anh lừa được tôi rồi, có phải anh vui lắm không? Có sảng khoái lắm không? Vậy anh dự định chừng nào chia tay với tôi?” Lưu Nghĩa tiến về phía trước một bước, nắm lấy cổ áo của Vũ Ngọc Bình, giơ tay lên chuẩn bị cho anh ta một trận.

Vũ Ngọc Bình không hề phản kháng lại, cứ nhắm tịt mắt để cho Lưu Nghĩa trút hết cơn giận của mình.

Cú đấm khi vừa chạm vào mặt của Vũ Ngọc Bình, thì chợt dừng lại.

Nhìn thấy bộ dạng không phản kháng của Vũ Ngọc Bình, chóp mũi của Lưu Nghĩa chợt đỏ lên, khóe mắt cũng đỏ theo. Lưu Nghĩa không cách nào ra tay được nữa.

Lưu Nghĩa từ từ bỏ cổ áo của Vũ Ngọc Bình ra, hít một hơi sâu nói: “Vũ Ngọc Bình, anh giỏi lắm! Trên thế gian này, anh là người đầu tiên dám lừa dối tình cảm của tôi! Giỏi lắm!”

“Anh không có!” Vũ Ngọc Bình cứ muốn thề với trời đất ngay trước mặt cô: “Tiểu Nghĩa, ai nói với em những điều này vậy? Anh thật sự không có! Anh đối với em là thật lòng mà! Hơn nữa, anh có gì để gạt em chứ? Anh có thể lừa dối em điều gì chứ?”

“Thành tựu đó! Anh đã lừa dối tình cảm của tôi rồi, anh quá thành công rồi còn gì!” Lưu Nghĩa trả lời: “Cũng chính vì bốn năm trước tôi khiêu khích anh, nên anh mới dùng cách này để trả thù tôi chứ gì? Anh đang cười nhạo Lưu Nghĩa tôi suốt đời này không có người đàn ông nào chịu lấy tôi chứ gì? Đó là việc của tôi, không hề liên quan gì đến anh, Lưu Nghĩa tôi cũng không cần anh phải rủ lòng từ bi! Cút, cút ngay khỏi thế giới của tôi!”

Vũ Ngọc Bình tiến về phía trước một bước, muốn ôm lấy Lưu Nghĩa.

Nhưng Lưu Nghĩa đẩy Vũ Ngọc Bình ra ngay, không cho anh ta tiến lại gần!

Vũ Ngọc Bình thật sự không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh ta ngờ nghệch nhìn Lưu Nghĩa, sắc mặt đau đớn vô cùng.

“Vũ Ngọc Bình, thật sự anh cũng chưa từng quên được Phương Khanh Hân chứ gì?” Lưu Nghĩa khẽ nhắm mắt lại: “Cô ta bây giờ vẫn còn ở đây, anh có thể đi tìm cô ta được rồi! Tôi chúc phúc hai người, răng long đầu bạc với nhau!”

Sau khi nói xong, Lưu Nghĩa bèn xoay người đi mất.

Vũ Ngọc Bình mặc kệ nguy cơ bị cô ấy đánh bầm dập, ôm lấy Lưu Nghĩa một lần nữa: “Anh không cho em đi! Em hãy nghe anh giải thích đi! Đúng, bốn năm trước anh thật sự đã từng nói qua những lời đó! Nhưng tình hình lúc đó hoàn toàn khác với bây giờ! Lúc đó chúng ta chỉ mới quen biết mà thôi, em không phục anh, anh cũng không phục em! Cho nên anh mới nói những lời đó trong tình trạng như thế! Nhưng bây giờ và lúc trước đã khác nhau hoàn toàn rồi! Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, tính tính của đối phương chúng ta cũng đều biết rõ hết rồi, anh thật sự đã hiểu rõ tình cảm của mình, anh biết anh đã thua rồi, thua thê thảm rồi, anh đã si mê em mất rồi, anh không thể đánh mất em được nữa!”

“Từ khi thích em, tất cả những phụ nữ khác trên đời này đều trở nên xấu xí vô cùng, anh chỉ thích loại con gái như em thôi, anh chỉ thích em bực thì đánh anh liền thôi, anh chỉ thích em hở chút là giận dỗi! Người anh thích chính là em, không ai khác cả! Phương Khanh Hân là gì chứ? Cô ta có là gì chứ? Có ai không hề thích qua người khác lúc còn trẻ đâu? Em dám nói em chưa từng thích qua thần tượng nào lúc còn trẻ sao? Tâm trạng lúc đó chẳng lẽ có thể so sánh được với bây giờ sao?”

“Anh không biết hôm nay em đã nghe từ đâu những lời đồn thổi điên khùng này, sau đó lại khiến em bực tức như vậy! Nhưng em có biết không? Anh rất vui! Bởi vì em tức giận, em tức giận nghĩa là em vẫn còn quan tâm anh! Em trút giận lên anh nghĩa là em đang lo lắng cho anh! Tiểu Nghĩa! Anh rất vui vì em đã cho anh trú ẩn trong lòng em! Nhưng em phải nghe anh giải thích chứ! Không phải chúng ta đã từng nói qua sao? Dù có xảy ra chuyện gì, thì cũng phải nói rõ ràng, không nên như Nhật Dương và Tống Thanh, cứ che giấu đối phương, sau đó biến mối quan hệ thành như vậy!”

“Dù bất cứ ai nói bất cứ những điều gì về anh, thì anh cũng có thể thẳng thắn giải thích cho em rõ ràng! Em tức giận cũng được, đánh anh cũng được. Nhưng ít nhất em phải cho anh một cơ hội để giải thích chứ!” Vũ Ngọc Bình nói một hơi hết tất cả những lời che giấu trong lòng ra.

Lưu Nghĩa quả nhiên đã không vùng vẫy nữa: “Chiếc khăn tay của anh rốt cuộc là sao vậy?”

“Khăn tay bị làm sao?” Vũ Ngọc Bình ngờ nghệch hỏi: “Chiếc khăn tay của anh sao lại ở trong tay em?”

Lưu Nghĩa nghiêm túc nói: “Vậy anh hãy giải thích đi, tại sao trên chiếc khăn tay của anh lại có tên của Phương Khanh Hân chứ? Nếu không phải anh vẫn còn tơ tưởng đến cô ta, thì sao lại có tên của cô ta trên đó? Đừng nói với tôi là anh dùng một chiếc khăn tay suốt mười mấy năm cũng không thay cái mới nha!”

“Em nói gì?” Vũ Ngọc Bình kinh ngạc hỏi: “Em nói đùa gì vậy? Sao trên khăn tay của anh lại có tên của cô ta chứ? Đừng nói đùa nữa có được không? Mỗi ngày anh phải thay mấy chiếc khăn tay lận! Những thứ anh dùng qua thì vứt đi thì sao lại khắc tên lên đó chứ? A không phải, dù có khắc tên thì cũng phải là tên của em chứ! Anh bị khùng hay sao mà phải dùng tên của cô ta? Anh đã sớm không còn hứng thú với cô ta rồi mà!”

Lưu Nghĩa cong lưng lượm chiếc khăn tay lên, ném cho Vũ Ngọc Bình: “Anh hãy tự nhìn đi!”

Vũ Ngọc Bình lập tức đón lấy chiếc khăn, trên đó thật sự có thêu một chữ Hân thoắt ẩn thoắt hiện.

Sắc mặt của Vũ Ngọc Bình trắng bệt hẳn đi!

Sao lại có thể như vậy được?

Anh ta đâu có ngốc nghếch như vậy!

Đó không phải là chiếc khăn tay của anh ta!

Những đồ vật mà Vũ Ngọc Bình sử dụng đều sẽ có người chuyên phụ trách thu dọn, nếu những đồ vật của anh ta bị lẫn vào trong những thứ khác, thì những người đó cũng đừng mong có thể giữ được chén cơm của mình!

“Anh đi tìm Phương Khanh Hân hỏi cho rõ! Em cũng đi theo đi!” Sắc mặt Vũ Ngọc Bình trắng bệt nói: “Hôm nay anh phải hỏi cho ra lẽ trước mặt em, cho em thấy ý chí kiên định của anh!’

Lưu Nghĩa hất tay của Vũ Ngọc Bình ra nói: “Muốn đi thì anh tự đi đi, tôi đi làm gì chứ? Tôi có là gì của anh đâu?”

Nhìn thấy Lưu Nghĩa vẫn còn giận, Vũ Ngọc Bình tức giận nói: “Được, anh sẽ đi hỏi cho ra lẽ! Anh sẽ đi hỏi thử xem tại sao cô ta lại muốn phá hỏng danh dự của anh!”

Không ngờ trong lúc này, Vũ Ngọc Bình còn chưa kịp đi tìm Phủng Khanh Hân, thì cô ta đã chủ động tìm đến đây.

Phương Khanh Hân chạy chậm tới trước, vừa tới gần thì cô ta cứ không ngừng xin lỗi nói: “Xin lỗi, tôi xin lỗi, là tôi đã lẫn lộn rồi! Chiếc khăn tay này không phải của Ngọc Bình, đó là chiếc khăn tay của tôi! Chỉ là kiều dáng của chiếc khăn tay của chúng tôi quá giống nhau, nên tôi mới cầm nhầm!”

Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình cùng nhau nhìn về phía Phương Khanh Hân.

Phương Khanh Hân lập tức rưng rứng nước mắt nói: “Tôi vừa phát hiện mình bị nhầm lẫn thì đã đi khắp nơi tìm hai người rồi. Nhưng tôi tìm rất nhiều nơi cũng tìm không thấy. May là có người nói cho tôi biết, hai người đang ở đây, nên tôi mới qua đây tìm hai người. Xin lỗi, đều là lỗi tại tôi hết. Là tôi đã nhầm lẫn. Chiếc khăn tay đó là của tôi chứ không phải của Ngọc Bình.”

Phương Khanh Hân đưa một chiếc khăn khác cho Vũ Ngọc Bình nói: “Chiếc này mới là của anh.”

Tầm nhìn của Lưu Nghĩa cứ tập trung vào đôi tay của Phương Khanh Hân.

Chiếc khăn tay đó y hệt như chiếc khăn tay của Vũ Ngọc Bình, điểm khác biệt duy nhất chính là một chiếc có chữ một chiếc không có chữ.

Truyện convert hay : Pháo Hôi Nàng Gả Cho Hào Môn Đại Lão