Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 447:




Thấy Tống Thanh cũng chọn quần áo màu nâu, ý cười nơi đáy mắt Hà Nhật Dương cứ dập dờn từng vòng một.

Hắn vừa mới nghiêm túc hồi tưởng lại đoạn ký ức khi nãy.

Hắn khẳng định rằng những ký ức đó đều là những chuyện đã xảy ra!

Chứ không phải những chuyện sắp xảy ra!

Vậy thì, đêm nay hắn phải tìm hiểu đến cùng!

Thanh Thanh, em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Hà Nhật Dương nói với Tống Thanh: “Em ngồi xuống ăn đi.”

“À, được.” Tống Thanh ngại ngùng nói: “Thực sự làm phiền anh rồi.”

“Sao lại thế được chứ? Ăn một mình cũng chán lắm.” Hà Nhật Dương mỉm cười chống đỡ: “Anh không thích ăn cơm cùng với người quá xa lạ.”

Tống Thanh gật đầu nói: “Em cũng thế. Em không quen tỏ vẻ thân thiết với một đám người xa lạ. Chuyện xã giao thương mại là chuyện không thể tránh khỏi cho nên phải làm. Nhưng lúc riêng tư mà cũng cần phải như thế thì đúng là rất khổ sở. Chỉ cần một mình, hoặc là ở bên người bạn thân thiết một cách yên bình là được rồi.”

“Xem ra, suy nghĩ của chúng ta rất hợp nhau.” Hà Nhật Dương kéo ghế giúp Tống Thanh một cách vô cùng lịch sự.

Cảm nhận được sự chăm sóc chu đáo của Hà Nhật Dương, sự căng thẳng trong lòng Tống Thanh được quét sạch.

Khóe mắt của Hà Nhật Dương cong lên, giống như thể chỉ cần nhìn thấy Tống Thanh thì tâm trạng của hắn sẽ trở nên tốt hơn.

Tống Thanh nhìn một bàn đầy thức ăn, cô nói: “Chỉ có hai chúng ta thôi ư?”

“Nếu không thì sao nữa?” Hà Nhật Dương mở một chai rượu sau đó rót cho Tống Thanh: “Em còn muốn mấy người nữa?”

Tống Thanh ngượng ngùng nói: “Không phải thế. Đúng rồi, sao anh lại ở đây? Không phải chỗ này đã được công ty game bao hết rồi à? Không phải anh đã nói là sẽ không tham gia hoạt động lần này ư?”

“Một lát nữa em sẽ biết.” Hà Nhật Dương vẫn không trả lời câu hỏi này: “Vậy em thì sao? Em đến tham gia buổi gặp mặt của công ty game này là vì điều gì?”

Tống Thanh không thể mặt dày thừa nhận rằng, cô bị con gái ép đến đây để xem Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Em mà chỉ có thể nói: “Em chỉ đến góp vui thôi. Tổng giám đốc của công ty game này là anh trai em. Coi như lấy một nửa thân phận người chơi, một nửa thân phận nhân viên trực thuộc công ty để đến vậy.”

Thân phận của cô đúng là nửa người chơi, nửa nhân viên trực thuộc công ty.

Bây giờ Tống Duệ và Tống Hà vẫn còn nhỏ, toàn bộ tài khoản của hai đứa nó đều được lập trên danh nghĩa của cô.

Vì vậy, trên danh nghĩa đều là Tống Thanh.

Ánh mắt của Hà Nhật Dương lóe lên, hắn tiếp tục hỏi: “Lần này tới đây, em không có bất cứ kỳ vọng gì à? Ví dụ như muốn gặp ai đó chẳng hạn?”

Khuôn mặt Tống Thanh hiện lên một chút ngượng ngùng: “Thực sự thì có một người.”

Cô cũng hơi tò mò rốt cuộc Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Em sẽ như như thế nào.

Đây là nam thần mà ngày nào Tống Hà cũng nhắc đến!

Nếu như cô không đến, cô nhất định sẽ bị Tống Hà nhắc cho tới khi lông trên người dài ra mới thôi!

“Là Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Em à?” Hà Nhật Dương cố ý hỏi.

“Khụ khụ khụ khụ.” Tống Thanh bỗng nhiên bị sặc.

Sao hắn lại biết chứ!

Hả? Sao cô lại có loại cảm giác giống như ra ngoài gặp tình nhân mà lại bị phát hiện thế nhỉ?

Đúng là gặp quỷ rồi!

Cô và Hà Nhật Dương lại không có quan hệ gì!

Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh giật mình nên vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho cô: “Uống chậm thôi, đừng vội. Nếu như em thích loại rượu này thì tặng em đấy.”

Tống Thanh chật vật lau khóe miệng, một lúc lâu sau cô mới nói: “Không phải. Em không thích uống rượu.”

“Thật không?” Hà Nhật Dương đột nhiên đứng dậy, hắn dùng ngón tay lướt qua vết rượu dính trên khóe môi Tống Thanh rồi cười một cách thâm thúy: “Đó là vì em chưa thưởng thức được hết điểm tuyệt vời của loại rượu này nên mới nói thế.”

“Sao có thể chứ?” Tống Thanh liếc mắt nhìn chai rượu, cô nói: “Đây không phải là loại rượu đã ngừng sản xuất rồi à, trước đây em đã may mắn được nếm thử.”

“Có muốn nếm thử không?” Khóe miệng của Hà Nhật Dương nhếch lên, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Tống Thanh.

“Thử thế nào?” Tống Thanh nhìn hắn một cách khó hiểu.

Uống rượu không phải là uống thế này à?

Còn có thể thử như thế nào nữa.

Một bàn tay khác của Hà Nhật Dương cầm lấy ly rượu, hắn bỗng nhiên uống một ngụm rồi cúi người hôn Tống Thanh.

Tống Thanh sợ ngây cả người!

Hà Nhật Dương mạnh mẽ cạy môi Tống Thanh ra, hắn truyền từng chút rượu đang ngậm trong miệng mình sang miệng Thanh Thanh.

Tống Thanh muốn từ chối nhưng nụ hôn này lại càng sâu thêm, nó bá đạo đến mức khó có thể cự tuyệt nổi.

Tống Thanh không thể thoát khỏi sự khống chế của Hà Nhật Dương, cô chỉ có thể uống từng chút từng chút rượu một cách bị động.

Bởi vì rượu đã xuống đến bụng, nên Tống Thanh cảm thấy cả người đều nóng bừng. Cánh tay vốn dĩ định đẩy Hà Nhật Dương ra đã trở nên bủn rủn, không còn chút sức lực nào.

Hà Nhật Dương vừa dùng một tay đỡ lấy eo Tống Thanh vừa hôn một cách say đắm.

Cứ hôn một phút thì những ký ức trong đầu hắn lại được khôi phục càng nhiều hơn.

Cuối cùng thì hắn cũng tìm được phương pháp để khôi phục lại ký ức một cách thuận lợi rồi.

Hóa ra là hôn sâu.

Lần này, Tống Thanh không hề hay biết gì cả.

Cô chỉ cảm thấy cơ thể mình như đang khát khao Hà Nhật Dương, nụ hôn này đến thật bất ngờ nhưng lại rất quen thuộc, quen thuộc đến mức rung động cả tâm hồn cô.

Hà Nhật Dương nhắm mắt lại, nhìn những ký ức được khôi phục, nước mắt hắn bỗng nhiên lăn xuống.

Thì ra, anh đã từng yêu em sâu sắc đến thế.

Lần gặp gỡ đầu tiên khi còn bé cho đến lần gặp nhau đầu tiên sau khi trưởng thành. Rồi khi nảy sinh tình cảm, hay là khi hai người trải qua những khó khăn, vấp ngã, tất cả đều xẹt qua trong đầu Hà Nhật Dương.

Lúc hình ảnh dừng lại ở gương mặt tuyệt vọng của Tống Thanh, những giọt nước mắt tràn đầy trên gương mắt làm mờ đi mái tóc đen, mờ đi cảnh lúc hai người kết hôn, Hà Nhật Dương vội vàng ôm lấy Tống Thanh trong vô thức, nước mắt hắn giàn giụa.

Thanh Thanh, anh tìm được em rồi.

Ký ức của anh đã quay về rồi.

Thanh Thanh, Thanh Thanh của anh.

Lần này, có nói gì thì anh cũng không buông tay em nữa!

Sẽ không còn ai có thể chia rẽ chúng ta nữa!

Cho dù là ba mẹ anh cũng không thể!

Tống Thanh cảm nhận được tâm trạng đột nhiên biến đổi của Hà Nhật Dương, cả người cô trở nên luống cuống.

Cô cảm thấy Hà Nhật Dương bỗng nhiên như biến thành một người khác.

Trước đây Hà Nhật Dương luôn giấu kín nỗi buồn trong lòng, không để người khác dễ dàng đoán được suy nghĩ của mình.

Nhưng lúc này, Hà Nhật Dương bỗng nhiên mở rộng tấm lòng với cô, để lộ rõ ràng tất cả trước mặt cô.

Bao gồm cả toàn bộ tâm sự và điểm yếu của hắn.

Hắn mở rộng tấm lòng với cô mà không đề phòng chút nào.

Không biết qua bao lâu, cuối cũng thì Hà Nhật Dương cũng kết thúc nụ hôn triền miên này.

Lúc hai bờ môi tách khỏi nhau, Hà Nhật Dương cúi đầu nói: “Thanh Thanh, anh tìm được em rồi.”

Tống Thanh vẫn chưa lấy lại được tinh thần sau nụ hôn này, nghe thấy những lời của Hà Nhật Dương, cả người cô đều mơ màng.

“Anh xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh.” Hà Nhật Dương nghẹn ngào: “May mà em vẫn còn sống, may mắn vô cùng. Nếu như em mất rồi thì anh sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”

Nghe thấy tiếng nghẹn ngào run rẩy của Hà Nhật Dương, Tống Thanh vô thức giơ tay vuốt ve khuôn mặt hắn.

Hà Nhật Dương tham lam đón lấy sự vuốt ve của Tống Thanh.

Lúc ký ức được khôi phục, hắn đã vui mừng biết bao!

Vào giờ phút này, hắn căm hận bản thân hắn lúc trước biết nhường nào!

Do lỗi của hắn nên mới khiến cho hắn và người hắn yêu nhất chia lìa đến bốn năm.

Xem ra ông trời cũng không đối xử tệ bạc với hắn!

Sau khi trải qua sự chia lìa thì ông trời đã lại sắp xếp cho hắn và cô gặp nhau.

Cảm ơn ông trời đã cho hắn cơ hội có được cô thêm lần nữa!

Cảm ơn số phận đã cho hắn cơ hội lấy công chuộc tội!

Thanh Thanh, lần này anh đã tìm được em rồi, anh sẽ không buông tay nữa đâu!

Cho dù là ai cũng không thể trở thành vật cản giữa chúng ta nữa!

Tống Thanh nhìn thấy Hà Nhật Dương kích động thì không nhịn được mà nói: “Anh làm sao thế?”

Vì sao hôn người ta mạnh mẽ như thế rồi còn khóc?

Cô còn chưa khóc thì hắn khóc cái gì?

Khuôn mặt của Tống Thanh hiện lên sự ngỡ ngàng và sầu não.

Hà Nhật Dương nghe thấy câu nói của Tống Thanh thì bỗng nhiên dở khóc dở cười.

Hà Nhật Dương buông Tống Thanh ra, hắn quay về chỗ ngồi, rút giấy ăn lau nước mắt.

Sau khi tâm trạng ổn định lại, hắn nói: “Anh chỉ nhớ lại những chuyện mà anh quên mất thôi. Thanh Thanh, lần này, anh sẽ không để em thất vọng nữa.”

Tống Thanh vẫn đang ở trong trạng thái ngỡ ngàng: “Hả?”

Tình huống này là gì vậy?

Vì sao những lời Hà Nhật Dương nói tối nay, cô lại không hiểu một câu nào thế nhỉ?

Không phải không phải, quan hệ giữa cô và hắn sao lại trở nên kỳ lạ thế này chứ?

Hắn vẫn còn chưa giải thích với cô rốt cuộc nụ hôn vừa nãy là thế nào mà!

Hắn gọi cô đến ăn cơm không phải là để hôn cô đấy chứ?

Thật khó xử. Cô đang nghĩ cái gì thế này?

Với gương mắt của hắn thì muốn tìm kiểu phụ nữ như thế nào mà chẳng được chứ?

Còn cần phải lừa gạt ư?

Nhưng mà hành động vừa nãy của hắn đúng là rất kỳ lạ.

“Em ăn chút gì đi.” Hà Nhật Dương lại nhìn Tống Thanh, ánh mắt hắn hoàn toàn thay đổi.

Sự dịu dàng như muốn hòa tan tất cả.

Tống Thanh có chút không thích ứng nổi.

Nhìn Hà Nhật Dương gắp thức ăn cho mình, Tống Thanh cảm thấy như đứng trên mây, mọi thứ đều không chân thực.

Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, Tống Thanh nhanh nhẹn quay về phòng, sau đó đi thẳng vào toilet, Tống Thanh vẫn chưa hồi phục lại toàn bộ tinh thần.

Còn Hà Nhật Dương sau khi ăn xong thì gọi hết tất cả những người bên cạnh mình vào.

“Nói đi, các cậu còn biết những gì nữa?” Hà Nhật Dương hỏi thẳng bốn người trợ lý của mình: “Hoặc là, còn có chuyện gì tôi đã quên mất mà bây giờ vẫn chưa nhớ lại được?”

Vành mắt Lý Xuân và Lý Hạ đều đỏ lên.

Tiểu Thu và Tiểu Đông lặng lẽ đứng một bên, hai người họ không ngừng nhìn Lý Xuân và Lý Hạ.

Bọn họ đợi lâu như thế rồi, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay!

Tổng giám đốc thực sự đã nhớ lại rồi!

Chuyện thế này, bọn họ muốn cố gắng cũng không có cách nào để cố gắng cả!

Tổng giám đốc là người thế nào, bọn họ rõ hơn ai hết.

Trơ mắt nhìn tổng giám đốc và thiếu phu nhân lướt qua nhau hết lần này đến lần khác, bọn họ cũng nóng ruột lắm chứ!

Nhưng mà càng sốt ruột thì càng phải kiên định!

Về điểm này thì không thể không khen Lý Xuân một câu được, đúng là giỏi chịu đựng, giỏi kìm nén!

Cho dù trong lòng có sốt ruột cỡ nào thì hắn vẫn bình thản.

Mãi cho đến lúc này, cuối cũng thì Lý Xuân cũng bùng nổ, hắn không nhịn nổi nữa, viền mắt đỏ cả lên.

Nhìn thấy vẻ mặt của bốn người trợ lý, Hà Nhật Dương cũng hiểu ra.

“Các cậu cố ý đúng không?” Hà Nhật Dương hỏi.

Tuy rằng đám trợ lý đã lừa hắn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn không nổi giận.

Bởi vì bọn họ thực sự muốn tốt cho hắn.

Lý Xuân và Lý Hạ quả thực đã rất hao tâm tổn sức để tác hợp cho hắn đi làm quen với Tống Thanh.

Vừa phải làm một cách cẩn thận, lại còn phải có hiệu quả.

Lý Xuân đã đổ nhiều tâm sức đến nỗi không thể kể xiết.

“Tổng giám đốc, cậu đã nhớ ra rồi ư?” Vành mắt Lý Xuân đỏ ửng lên, hắn hỏi: “Vậy cậu định làm thế nào? Thiếu phu nhân thì sao? Cô ấy đã nhớ ra chưa?”

“Chắc là cô ấy vẫn chưa nhớ ra.” Hà Nhật Dương cụp mắt xuống trả lời: “Tôi cũng chỉ đột nhiên nhớ lại tất cả trong vòng mấy hôm nay. Giống như là xem phim trong đầu vậy, tôi nhìn thấy quá khứ của mình. Đúng rồi, rốt cuộc tôi với Tống Thanh đã ly hôn chưa?”

Truyện convert hay : Hào Môn Chiến Thần