Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 338:




Chìa khóa?

Tống Tử Dao thừ người ra suy nghĩ.

Làm gì có chìa khóa nào?

Lúc đó, khi Lâm Vũ Tường cho mình cái hộp này, đâu có đưa chìa khóa nào đâu!

Hà Nhật Dương quan sát chiếc hộp một cách kỹ càng, nói: “Mẹ, mẹ xem. Cái khóa này được thiết kế rất đặc biệt, nếu miễn cưỡng mở nó ra, thì món đồ bên trong sẽ bị hủy hoại ngay. Và cũng tức là, trừ khi tìm được chìa khóa, nếu không sẽ không mở được cái hộp này.”

Tống Tử Dao đau đầu nói: “Vậy phải làm sao đây? Thật sự mẹ chẳng nhớ có chìa khóa nào. Sự việc cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, không nhớ được gì hết.”

Hà Nhật Dương suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Xuân: “Gọi Tiểu Đông đến đây cho tôi.”

Tốc độ Tiểu Đông rất nhanh, đứng bên ngoài gõ cửa và hỏi: “Tổng tài, anh có dặn dò gì ạ?”

Hà Nhật Dương gật đầu, chỉ tay nói với Tiểu Đông: “Cẩn thận với cái rương này, mang nó đi kiểm tra, xem thử có thấy được gì không. Nhớ là phải cẩn thận! Nhất định không được làm ảnh hưởng đến đồ bên trong.”

Tiểu Đông gật đầu: “Dạ rõ”

Tiểu Đông nhanh chóng mang cái rương rời khỏi, không quên dọn luôn cái thùng gỗ đựng phía bên ngoài.

Tống Tử Dao ngồi dưới đất, cười gượng: “Cũng may lúc đó ba mẹ không kết hôn, cho nên đồ của ông ấy tặng mẹ, mẹ đều giữ ở nhà ngoại. Cũng may bà ngoại con đã giữ nó trong phòng của mẹ, nếu không thì.”

Tống Thanh an ủi: “Mẹ, quà của ba tặng mẹ, nhất định là đồ tốt mà. Nói không chừng, bên trong chứa một sự bất ngờ lớn đó.”

Tống Tử Dao lắc đầu mỉm cười: “Bất ngờ thì có ích gì chứ? Người cũng không còn ở đây nữa.”

Mắt Tống Thanh ửng đỏ: “Mẹ, con xin lỗi.”

Tống Tử Dao nhìn Tống Thanh, biết ngay con bé này lại suy nghĩ quá nhiều rồi, không chịu được ôm lấy Tống Thanh: “Con bé ngốc này, sao lại nói xin lỗi mẹ?”

Mắt Tống Thanh đỏ lên: “Cũng tại con bất tài, nếu như lúc đó”

“Ngốc quá, chuyện này đâu liên quan đến con.” Tống Tử Dao vội vàng nói: “Con đừng tự trách mình. Vả lại lúc đó con còn nhỏ, cho dù con đã lớn rồi, thì cũng không thể ngăn cản được những chuyện này.”

Tống Thanh ngay lập tức nhìn qua Hà Nhật Dương với vẻ trách móc.

Hà Nhật Dương thở dài trong lòng!

Nếu không thể giải quyết vấn đề này, e là cả đời Thanh Thanh cũng sẽ không yên lòng.

Tống Tử Dao nói: “Được rồi, nếu cái rương đó tạm thời không mở ra được thì cứ để ở chỗ các con trước. Đợi đến khi tìm được chìa khóa, rồi hãy mở ra cũng chưa muộn. Cũng đã để hai mươi mấy năm rồi, có để thêm một thời gian cũng chẳng sao. Thời gian không còn sớm nữa, hai con ngủ sớm đi.”

Tống Tử Dao đi ra tới cửa, quay đầu nói với Tống Thanh: “Đừng có lúc nào cũng làm khó Nhật Dương. Con nghĩ gì, mẹ biết hết. Người có lỗi là Vưu Tâm Nguyệt, không phải Nhật Dương, con đừng giận lây. Như vậy không công bằng cho Nhật Dương.”

Hà Nhật Dương xém chút khóc ra nước mắt, mẹ vợ, mẹ thật tuyệt vời!

Ai nói các bà mẹ vợ đều xấu chứ?

Nhìn xem, nhìn mẹ vợ của tôi xem!

Tuyệt đối là bà mẹ vợ quốc dân!

Tống Thanh bĩu môi: “Con làm gì có chứ!”

Tống Tử Dao đưa tay chỉ vào trán Tống Thanh: “Con là do mẹ sinh, con nghĩ gì không giấu được mẹ đâu?”

Tống Thanh xấu hổ: “Con biết rồi mẹ!”

Sau khi Tống Tử Dao đi ra, Hà Nhật Dương vui vẻ nhìn Tống Thanh.

Tống Thanh liếc anh ấy: “Đi ngủ!”

Tống Thanh quay lưng bỏ đi.

Hà Nhật Dương sải bước chân dài, bước về trước cản đường Tống Thanh.

Tống Thanh không thèm nhìn anh, Hà Nhật Dương đột nhiên đưa tay ra, kéo Tống Thanh qua ẳm ngang cô ấy

Tống Thanh hét toáng lên: “Này này này, Hà Nhật Dương! Bây giờ còn chưa tới hai tháng, bác sĩ nói, không được cùng phòng đâu!”

Hà Nhật Dương cuối đầu cười phá lên: “Hả? Thì ra em muốn cùng phòng à?”

Gương mặt của Tống Thanh biến sang màu đỏ!

Cô mới không muốn vậy!

Cô chỉ lo anh muốn thôi!

Hà Nhật Dương ẳm Tống Thanh đi từ từ qua cạnh giường, nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống, nói nhỏ nhẹ: “Sau này anh cũng sẽ ẵm em như thế có được không? Ẳm em, và ẵm cả con của chúng ta, vậy là anh đã ẵm cả thế giới rồi.”

Tống Thanh mắt ươn ướt, nhếch miệng nói: “Biết ngay sẽ nói lời đường mật mà.”

Hà Nhật Dương cười nhẹ, rồi nói nhỏ qua tai Tống Thanh: “Anh còn có thể nói ngọt hơn nữa, em có muốn nghe không?”

Trong phút chốc tai của Tống Thanh biến sang màu đỏ chót.

Hà Nhật Dương đáng ghét thật!

Biết rõ tai mình rất nhạy cảm, mà còn làm như vậy!

Không lẽ anh ấy không biết giai đoạn này đang trong thời kỳ nguy hiểm sao?

Mà anh ấy còn.

Hà Nhật Dương giả vờ kinh ngạc nhìn Tống Thanh: “Này, không lẽ em muốn hả?”

“Em làm gì có!” Gương mặt Tống Thanh đỏ đến sắp nhiễu ra máu rồi, kéo ngay cái gối qua che lấy mặt của mình, kiên quyết không nhìn Hà Nhật Dương!

Xấu hổ đến mấy cũng không tới nỗi vậy!

Hà Nhật Dương giơ tay kéo gối trên mặt Tống Thanh xuống: “Coi chừng bí quá biến thành cô ngốc đấy, cơ bản đã không được thông minh rồi.”

Tống Thanh: “Anh mới ngốc đó!”

“Phải phải phải, anh ngốc! Vợ là thông minh nhất.” Hà Nhật Dương khen tiếp: “Vợ là trạng nguyên đại học của tỉnh Nghệ An mà!”

Tống Thanh hất mặt: “Chỉ biết chế nhạo em! Lúc em thi Đại học, anh đã học xong chương trình đại học rồi.”

Hà Nhật Dương cố nhịn cười: “Thì sao nào? Rốt cuộc em muốn nói anh ngốc hay nói anh thông minh?”

Tống Thanh tức giận nhìn Hà Nhật Dương.

Biết ngay cãi không lại anh ấy mà!

Mãi mãi vẫn không nói lại anh!

Hà Nhật Dương đưa tay nựng vào mặt Tống Thanh: “Ngủ đi!”

“Còn anh thì sao?” Tống Thanh cẩn thận nhìn vào Hà Nhật Dương.

Hà Nhật Dương cười nham hiểm, nhướng mắt, cười một cách khoái chí, bắt đầu dụ dổ Tống Thanh: “Vậy em hi vọng anh ngủ ở đâu?”

Trong lòng Tống Thanh đương nhiên rất muốn rồi!

Nhưng mà, nhưng mà mối thù của ba, không lẽ bỏ qua vậy sao!

Hà Nhật Dương chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Lúc nãy mẹ nói rồi, em không được ăn hiếp anh!”

Tống Thanh cắn chặt răng, biết ngay sẽ lấy mẹ ra làm bia đỡ đạn!

“Vậy anh cứ ngủ trên giường đi! Nhưng mà, anh phải ý tứ chút nhé!” Tống Thanh cảnh cáo: “Không được động tay động chân!”

Hà Nhật Dương cố nhịn cười: “Ừ! Anh thề nè!”

Tống Thanh nghe Hà Nhật Dương nói thế, mới yên tâm kéo mền ra, chuẩn bị ngủ.

Tống Thanh vừa thay xong đồ ngủ, đã thấy Hà Nhật Dương nằm sẵn trên giường rồi.

Miệng Tống Thanh nở nụ cười thật tươi.

Nhiều ngày không ở bên nhau, thật ra cô ấy cũng rất nhớ Hà Nhật Dương.

Phải làm sao đây? Trong lòng cứ như đang đánh trống.

Một khi đã quay về với nhau, là cả đời này sẽ không xa nhau được nữa đúng không?

Hà Nhật Dương khép nép nằm yên một chỗ như đã thỏa thuận, mí mắt nhẹ nhàng chớp một cái, đã phát huy được sức hút mãnh liệt của anh ấy.

Chỉ với một động tác đơn giản, đã chốc lát khiến cho Tống Thanh đầu hàng rồi!

Không còn cách nào khác, sự ham muốn tình dục là bản chất của con người mà!

Tống Thanh chui vào trong mền, chưa kịp đợi cô nằm xuống, Hà Nhật Dương đã lật cô qua bên này.

Tống Thanh dùng nấm đấm tay đánh nhẹ vào ngực Hà Nhật Dương: “Lúc nãy anh đã thề sẽ không động tay động chân mà!”

Hà Nhật Dương trả lời vẻ vô tội: “Phải đó, anh đâu có động tay động chân, anh chỉ động vào mặt, cổ, ngực, eo và chân thôi mà.”

Tống Thanh: “.”

Hà Nhật Dương hôn Tống Thanh một miếng, hài lòng nói: “Được rồi ngủ thôi!”

Đưa tay cầm lấy cái điều khiển, tắt đèn trong phòng, sau đó ôm Tống Thanh vào người, có chết cũng không bỏ ra.

Rõ ràng trong lòng Tống Thanh rất vui, nhưng miệng thì cứ trách: “Anh ôm chặt quá, sẽ đè trúng con đó!”

“Lúc anh 10 tuổi đã học môn nhân thể kết cấu. Cái thai chưa tới hai tháng, chỉ lớn cỡ hạt đậu phộng thôi, em nghĩ có đẻ trúng không?” Hà Nhật Dương cười: “Thanh Thanh, anh nói rồi, em chạy không thoát đâu!”

Tống Thanh vừa định nói, Hà Nhật Dương đã đưa tay véo vào chóp mũi Tống Thanh: “Phụ nữ mang thai phải ngủ đúng giờ! Không được phản kháng!”

Nói xong, Hà Nhật Dương đã nhắm mắt chuẩn bị ngủ thật say.

Nhìn thấy anh nhắm mắt, Tống Thanh cắn môi, ngón tay quắp lại, do dự hồi lâu, cuối cùng mới từ từ đặt lên eo Hà Nhật Dương, ôm lấy Hà Nhật Dương.

Cảm nhận được sự gần gũi của Tống Thanh, Hà Nhật Dương mỉm cười, và nằm không động đậy.

Tống Thanh được nghe nhịp đập quen thuộc, ngửi mùi Hương quen thuộc, nên nhanh chóng đã ngủ thiếp đi.

Đợi Tống Thanh thật sự đã ngủ say, Hà Nhật Dương mới từ từ mở mắt ra, nhìn chẳm chằm Tống Thanh.

Cầm các ngón tay Tống Thanh lên, hôn vào từng ngón, nhẹ nhàng và chân thành.

“Thanh Thanh, anh không trách em hận anh. Dù sao anh cũng phải gánh chịu hậu quả cho việc mẹ anh đã làm năm xưa. Đặt giả thiết, nếu anh đứng ở vị trí của em, thì anh làm sao có thể tha thứ dễ dàng vậy chứ? Chúng ta đều là những người con hiếu thảo, nên rất dễ thấu hiểu đối phương. Nhưng, Thanh Thanh, đừng dùng lý do này đẩy anh ra. Điều đó không công bằng với anh.” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nói: “Cho dù là chuyện gì thì cũng có cách giải quyết. Chỉ cần chúng ta có lòng, thì nhất định sẽ tìm ra được cách giải quyết! Hiện giờ anh thật sự không dám khẳng định, chuyện của năm xưa, có phải do mẹ anh làm không! Cho nên, cho anh thời gian, để anh đi tìm câu trả lời cho bí mật năm xưa.”

“Nếu em đã hứa với anh, thì phải giữ lời hứa. Cho dù xảy ra chuyện gì, cũng đừng bỏ cuộc dễ dàng. Chúng ta khó khăn lắm mới được ở bên nhau. Tình yêu không thể vì một hai lần thử thách mà bỏ cuộc được, mất đi em, anh sẽ hối hận suốt đời. Thanh Thanh, tin anh đi, thử thách lần này, tuyệt đối không phải là lời phán xét cuối cùng của chúng ta.” Hà Nhật Dương nói xong câu này, nói tiếp với sự kiên định: “Anh nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện!”

Vào sáng sớm mùng ba, Tống Thanh phát hiện mình đang nằm trong dang tay dang chân.

Ủa? Hà Nhật Dương đâu?

Tống Thanh từ từ quay người, Hà Nhật Dương tội nghiệp đã bị dồn vào góc giường.

Tống Thanh nhìn thấy Hà Nhật Dương to lớn như vậy mà chỉ chiếm có một góc nhỏ giường thôi, nên bao nhiêu oán trách cũng đã tan biến trong giây phút này rồi.

Hà Nhật Dương nghe tiếng động, ngay lập tức mở mắt: “Thanh Thanh, chào buồi sáng!”

Tống Thanh không nhịn được liền hỏi: “Sao anh lại nằm xa như vậy?”

Hà Nhật Dương trả lời: “Sợ em ngủ mà tự đè trúng mình, bây giờ em đang mang thai, phải để em ngủ thoải mái chút. Anh là đàn ông, ngủ thế nào cũng được mà.”

Tống Thanh ấm lòng: “Chẳng phải anh nói đứa bé trong bụng em chỉ to bằng đậu phộng sao, đâu có cần phải né tránh chứ?”

Hà Nhật Dương vươn vai: “Thói quen là phải được tập từ từ. Anh không muốn đến ngày bụng em to ra, anh ngủ quên, rồi đụng trúng em và con.”

Tống Thanh mắt ươn ướt: “Đáng ghét, lại nói lời đường mật!”

Hà Nhật Dương lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, ngồi bật dậy trên giường, nghiêm túc nhìn vào Tống Thanh, nói: “Vậy thì câu nói ngọt ngào tiếp theo mà anh nói sẽ là: Vợ ơi, em đáng yêu quá!”

Truyện convert hay : Bộ Đội Đặc Chủng Vương Ở Sơn Thôn