Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 330:




Thay vì diễn kịch mệt mỏi như vậy, chi bằng buông tay đi, buông tay rồi thành toàn cho hắn cũng tốt.

Có lẽ đây cũng là cách để thể hiện vẫn còn yêu nhỉ?

Từ Vân Khê đổi chủ đề, hỏi Tống Linh: “Tử Dao, cậu nhìn cậu đi, sinh con thôi mà cũng phải nổi bật như vậy. Một trai, một gái đúng là đẹp đến mức khiến người ta ngưỡng mộ mà. Lại nhìn tên nhóc nhà tớ. Ôi chao! Đúng rồi, Tiểu Lục, lần này con về nước có dự định gì chưa?”

Tống Linh ngẩng đầu híp mắt cười với Từ Vân Khê trên màn hình, đáp lời: “Mẹ nuôi, ở Anh con đã theo học một thầy chuyên làm mấy nghiên cứu đó, khoảng thời gian này con vẫn muốn quay lại đó tiếp tục học tập. Nhưng con cũng sẽ không bỏ việc trong nước đâu, mấy ngày nay con đang lên kế hoạch thành lập một công ty game. Thanh Thanh cũng rất thích chơi game đó, con sẽ thiết kế một game phù hợp với sở trường của em ấy.”

Nghe đi, nghe đi!

Nghe xem người ta làm anh trai thế nào đi?

Chỉ vì em gái mình thích chơi game mà lại đặc biệt muốn mở công ty game, lại còn đặc biệt nghiên cứu một game phù hợp với em gái nữa chứ!

Từ Vân Khê ngưỡng mộ Tống Tử Dao vô cùng.

Nhìn Tống Thanh đi, con bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, dịu dàng như vậy, lại nhìn đứa con hệt một đứa giả nam của mình, nỗi âu sầu nơi đáy lòng Từ Vân Khê sắp sánh với biển lớn rồi!

Từ Vân Khê gật đầu đồng ý nói tiếp: “Rất ra dáng anh trai nha. Tiểu lục, con có đủ tiền không? Chỗ này mẹ nuôi còn mấy chục tỷ này. Nếu con thiếu tiền thì cứ đến chỗ mẹ mà lấy.”

Đôi mắt Tống Linh càng thêm dịu dàng: “Mẹ nuôi, không cần đâu ạ, tiền của con vẫn đủ dùng mà.”

Tống Thanh lại ngẩng đầu nói với Tống Tử Dao trên màn hình: “Mẹ nuôi, mẹ không đoán được anh trai có bao nhiêu tiền đâu, mấy ngày nay, anh trai cho con vài trăm triệu để tiêu vặt đó.”

Nói xong, Tống Thanh lè lưỡi: “Hiện giờ, anh trai là cây rút tiền đó, con phải bám chặt vào chân anh ấy.”

Từ Vân Khê kinh ngạc nhìn Tống Linh. Trước đây hắn bị bệnh tự kỷ, sau đó lại ra nước ngoài điều trị, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Nhưng Từ Vân Khê không hề đề cập đến vấn đề này.

Có rất nhiều chuyện không nên truy đến cùng.

Tống Tử Dao nhìn Tống Linh với ánh mắt lo lắng: “Tiểu Lục, nuôi em gái là chuyện tốt nhưng con cũng phải biết lượng sức đó. Đừng làm những chuyện nguy hiểm. Mặc dù mấy năm nay mẹ không tiết kiệm được bao nhiêu, nhưng dư sức nuôi con của Tống Thanh.”

Tống Linh quay người nói lời nghiêm túc với Tống Tử Dao: “Mẹ à, mẹ yên tâm đi, con tự biết tính toán mà. Con sẽ không làm chuyện nguy hiểm đâu.”

Tống Tử Dao nhấc tay vuốt ve gò má hắn, không thể không thừa nhận, sau khi đứa con trai này của bà hồi phục, dường như đã trở nên thần bí hơn rất nhiều.

Có điều, may mà nó đã khỏe mạnh lại rồi, lại còn trở thành một người có trách nhiệm nữa.

Nếu nó đã nói vậy, có lẽ không phải chuyện gì nguy hiểm rồi.

“Mẹ tin con.” Tống Tử Dao dịu dàng nói: “Ngày mai chúng ta phải bay đến tỉnh G rồi, đây cũng là lần đầu tiên con đến thăm bà ngoại, đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Mẹ, con chuẩn bị xong hết rồi. Con cũng sót ruột muốn được gặp bà và cậu. Thật không ngờ, trên thế giới này, chúng ta còn nhiều người thân đến vậy. Đây là niềm vui bất ngờ mà, đương nhiên phải coi trọng rồi.” Tống Linh cười đáp.

Tống Tử Dao gật đầu.

Ở bên cạnh, Tống Thanh bỗng hét lớn: “Ha ha ha, em đạt được cấp ba mươi rồi!”

Trên màn hình, Lưu Nghĩa đang gặm một quả táo, úp úp mở mở nói: “Thật kỳ lạ mà, thật quá bất thường mà. Cậu số đỏ thật, lại có người chủ động nhận làm đồ đệ rồi truyền kinh nghiệm cho! Ngưỡng mộ chết được! Công phu của cậu mới luyện được ít ngày mà đã lên ba mươi cấp rồi! Tớ mới được mười cấp đây này!”

Gương mặt Tống Thanh đầy đắc ý: “Tớ ăn ở tốt đó mà, biết sao giờ?”

Trong căn nhà lớn của nhà họ Hà, Hà Nhật Dương cũng đang bật máy tính chơi game.

Anh vợ Tống Linh này của hắn quả thực rất có năng lực.

Một quyền lần trước quả thực không hoài phí chút nào.

Tống Linh lén lút nói thông tin Tống Thanh đang chơi game cho Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương còn chưa ăn xong bữa tối đã chạy thẳng lên phòng để chơi game.

Muốn tìm được Tống Thanh quả thực quá dễ rồi!

Bởi vì cô dùng tên thật để đặt nick game!

Hà Nhật Dương vung tiền mua một cái nick của người khác, sau khi hắn tìm được Tống Thanh liền nhận Tống Thanh làm đồ đệ, dẫn cô đi khắp nơi ăn kinh nghiệm.

Vì vậy kinh nghiệm của Tống Thanh tăng lên chóng mặt, đẳng cấp cũng tăng liên tiếp.

Hà Nhật Dương do dự một hồi rồi trò chuyện riêng tư với Tống Thanh: “Đêm ba mươi mà em không ở cạnh người nhà ư?”

Lúc gửi tin nhắn kia đi, đáy lòng Hà Nhật Dương chợt thấp thỏm không yên.

Tống Thanh đáp lời rất tự nhiên: “Tôi đang ở cạnh họ mà, mẹ tôi đang tán dóc với mẹ nuôi tôi qua webcam. Ba đứa bọn tôi cũng ở cạnh nghe họ luyên thuyên một hồi rồi. Hiện tại anh trai đang làm việc, người chị em của tôi cũng đang chơi game. À, tên thích khách ở cạnh tôi là chính là cô ấy đó!”

Hà Nhật Dương lập tức chú ý đến một người đẹp trai vẫn luôn đứng cạnh Tống Thanh, hóa ra người đó là Lưu Nghĩa!

Hà Nhật Dương lặng lẽ gửi đoạn hội thoại này cho Vũ Ngọc Bình.

Quả nhiên, một giây sau Vũ Ngọc Bình liền gọi điện thoại đến: “Ở địa điểm nào trong game? Mặc trang phục gì? Tôi đến ngay!”

Biết chắc sẽ như vậy mà!

Không đến mười phút, Vũ Ngọc Bình cũng mua một cái nick rồi công khai xuất hiện ở đó.

Lưu Nghĩa đang chơi game, đột nhiên than phiền với Tống Thanh: “Có một tên rảnh hơi bắt chuyện với tớ, cấp bậc của hắn cao như vậy, phối hợp với một đứa cấp mười như tớ làm gì?”

Tống Thanh cũng nhìn thấy một đại thần mang trên mình đồ trang bị cao cấp nhất, hắn vẫn luôn lởn vởn xung quanh Lưu Nghĩa, cô đáp: “Hay hắn thích cậu rồi?””

“Bậy bạ, thân phận của tớ ở trong game là đàn ông! Hắn ta cũng là đàn ông! Thích tớ kiểu gì chứ?” Lưu Nghĩa phản bác.

Tống Thanh trả lời đầy ẩn ý: “Hay là một tên gay nhỉ?”

Lưu Nghĩa: “…”

Ba người bên cạnh: “…”

“Này này Tống Thanh, hắn nói muốn nhận tớ làm đệ tử!” Lưu Nghĩa đột nhiên hét toáng lên: “Tớ có nên từ chối không nhỉ?”

Tống Thanh nói: “Lẽ nào cậu còn phải hỏi tớ có nên đồng ý không ư? Tại sao lại phải từ chối chứ? Có cả trăm triệu người chơi trò này, mấy ai gặp được đại thần chứ?”

Lưu Nghĩa gật đầu: “Cũng đúng, khi nãy tớ đột nhiên có ảo giác. Cảm thấy tên này rất giống Vũ Ngọc Bình. Nhưng nghĩ lại một chút, vào ngày này, người bận tối mặt như hắn sao có thể còn thời gian đi chơi game được chứ?”

Tống Thanh chợt im lặng, đôi mắt âm u.

Vào ngày quan trọng như vậy, có lẽ Hà Nhật Dương cũng đang bận làm việc của hắn nhỉ?

Ở cạnh Thôi Nguyệt Lam ư?

Hay đang mong chờ con của hắn?

Thôi bỏ đi, bỏ đi, không nghĩ nữa.

Cô cũng đã quyết định rút khỏi màn kịch này rồi, không muốn quan tâm đến mấy chuyện đó nữa.

Nhà họ Hà vẫn luôn mong chờ một đứa bé, hiện tại Thôi Nguyệt Lam mang thai con hắn, chắc hẳn cả nhà họ Hà đang vui mừng lắm nhỉ?

Dù sao, hiện tại người con dâu mà Vưu Tâm Nguyệt và Hà Quốc Tường vừa ý là Thôi Nguyệt Lam, cũng đã mang thai con Hà Nhật Dương rồi.

Chuyện cô ly hôn với Hà Nhật Dương cũng chỉ trong nay mai thôi.

Cũng tốt.

Dù sao cô cũng không có cách để đối mặt với Vưu Tâm Nguyệt.

Một sát thủ đã giết ba cô, bảo cô đối mặt kểu gì chứ?

Cô cũng đánh chẳng lại bà ta, cũng không thể khiến bà ta bị thương. Ngoại trừ việc chạy trốn khỏi nhà họ Hà giống như một kẻ hèn nhát ra, bản thân cô còn làm được gì chứ?

Ngoại trừ dùng cách tiêu cực như vậy để trút bỏ phẫn uất và đau khổ ra, bản thân cô còn có thể làm gì chứ?

Có thể là do duyên phận của cô và Hà Nhật Dương không đủ.

Vì vậy yêu nhau mà không được ở cạnh nhau.

Không, chỉ là đơn phương yêu hắn thôi.

Còn hắn, chẳng qua chỉ cùng diễn kịch với cô.

Bản thân cô chỉ là quân cờ, còn hắn là người đánh cờ.

Lưu Nghĩa thấy biểu cảm ngẩn ngơ của Tống Thanh thì biết bản thân mình đã nói sai gì đó rồi, vội đổi chủ đề: “Thanh Thanh, mọi người có cùng về Đông Bắc vào mồng hai không? Nghe nói nơi đó rất lạnh hử?”

Có màn ngắt lời của Lưu Nghĩa, khuôn mặt Tống Thanh cũng dần dần tốt lên: “Đúng vậy, anh trai tớ về rồi, đương nhiên là phải về nhà bà ngoại một chuyến rồi. Nhưng Đông Bắc không đáng sợ như vậy đâu. Tuy nhiệt độ thấp nhưng con người rất dễ mến. Hơn nữa cũng có rất nhiều tuyết, đắp người tuyết, ném tuyết vui cực kỳ. Không giống thành phố H của chúng ta đâu, chẳng mấy khi được ngắm tuyết. Tớ nhớ hồi đại học, khi ấy tuyết rơi có một chút thôi mà mấy đứa bọn tớ mừng đến phát điên. Mấy bạn Đông Bắc nhìn chúng tớ như kiểu nhìn người điên vậy.”

Câu trả lời của Tống Thanh đều khiến những người khác bật cười ha ha.

Lưu Nghĩa cũng nhịn không được nói tiếp: “Đúng vậy, hồi tớ học đại học, cũng xảy ra chuyện như vậy. Giờ nghĩ lại thật mất mặt mà.”

Tống Linh góp lời: “Không sao mà, chờ khi nào chúng ta có bão quét qua rồi gọi mấy người bạn Đông Bắc đó đến, để họ cũng mất mặt luôn.”

Mấy người kia lại cười lớn.

Nhờ có sự thuận tiện của internet mà hai gia đình dù ở hai thành phố khác nhau nhưng vẫn có thể cùng ăn cơm, cũng tán dóc, cùng xem Đêm Xuân, cùng đón giao thừa.

Bởi vậy, đêm giao thừa đó không hề buồn bã.

Nhà họ Tống ở vùng Đông Bắc xa xôi cũng trở nên bận bịu khi biết tin con gái và cháu ngoại sẽ về.

Bạ cụ Tống chỉ đạo con cái, cháu chắt, dâu rể xoay vòng vòng: “Thanh Thanh thích ấm áp, phải lắp đủ hệ thống sưởi trong phòng Thanh Thanh đó. Hiện tại Thanh Thanh đang có thai, không giống bình thường, mọi ngưới phải chú ý một chút! Nhà họ Hà không muốn đứa chắt này nhưng bà cụ này muốn!”

Tống Nhất cười khổ: “Bà ơi, Nhà họ Hà đâu có nói không cần? Là Thanh Thanh không vượt quá được lòng mình đó thôi.”

Chuyện của Hà Nhật Dương và Tống Thanh, tuy không được lan truyền trên diện rộng, nhưng những người cần biết thì vẫn biết.

Hà lão phu nhân đặt chén trà trong tay xuống: “Rốt cuộc cháu là anh của ai vậy?”

Tống Nhất liền không dám hé miệng, quay đầu liếc nhìn Tống Ngũ.

Tống Ngũ dang tay, lắc đầu, tỏ vẻ không thể tranh cãi vấn đề này với bà cụ.

Hiện tại Tống Thanh chính là bảo bối của bà nội!

Cho dù Tống Thanh lựa chọn thế nào thì Bạ cụ Tống cũng cảm thấy đúng đắn!

Khi chuyện này vừa xảy ra, Hà Nhật Dương đã chủ động tìm Tống Nhất để kể mọi chuyện một cách thẳng thắn nhất.

Trong chuyện này, thái độ của Hà Nhật Dương rất thành khẩn. Trước tiên, hắn nhận lỗi với anh vợ, sau đó tỏ thái độ nhất quyết không ly hôn với Tống Thanh. Hơn nữa hắn còn đảm bảo, cho dù đứa bé trong bụng Tống Thanh là nam hay nữ thì nó cũng sẽ trở thành người thừa kế của Nhà họ Hà.

Bởi Hà Nhật Dương không tiêu cực né tránh vấn đề này, còn bỏ ra rất nhiều công sức nữa nên anh em nhà họ Tống đều ủng hộ hắn.

Mọi người đều là đàn ông, đều là những người chức cao vọng trọng, cho dù có tầm nhìn hẹp hòi thì cũng cảm nhận được tình cảm sâu sắc mà Hà Nhật Dương dành cho Tống Thanh.

Truyện convert hay : Siêu Cấp Toàn Năng Học Sinh