Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 320:




Hà Quốc Tường cảm thấy trời như sắp sập rồi.

Ông ta mới về Nhà họ Hà được mấy ngày?

Giờ lại bị chính mẹ mình đuổi đi sao?

Hà Quốc Tường không thể nào chấp nhận được chuyện này.

Vưu Tâm Nguyệt nghe thấy lão phu nhân nói vậy cũng hơi giật mình.

Bà ta vốn không hề nghĩ Hà lão phu nhân lại nặng tay như vậy.

Bà ấy muốn đuổi hai người họ ra khỏi Nhà họ Hà?

Không phải Tống Thanh đã đi rồi sao?

Tống Thanh muốn ly hôn thì cứ để cô ta ly hôn, Hà Nhật Dương tái hôn với người khác là được rồi, không phải sao?

Nhà họ Hà giàu có lại quyền thế như thế, muốn tìm con dâu như thế nào chẳng được cơ chứ?

Bây giờ lại vì Tống Thanh mang thai mà trừng phạt họ như vậy sao?

Trong mắt Vưu Tâm Nguyệt lộ ra vẻ khó chịu.

Hà lão phu nhân nhận ra ánh mắt của bà ta, liền cười lạnh: “Sao? Cô không phục?”

Vưu Tâm Nguyệt không dám lên tiếng, Hà Quốc Tường cũng nói: “Thưa mẹ, không phải chúng con không phục! Chúng con sai rồi! Lẽ ra chúng con không nên ghét Tống Thanh! Mẹ quý ai thì chúng con cũng quý người ấy! Mẹ ơi, con rời nhà đi đã nhiều năm như vậy rồi, bây giờ mẹ lại thực sự không muốn con ở nhà sao? Khi còn bé, con thích nhất ở bên cạnh mẹ, nghe mẹ đánh đàn, ngâm thơ. Mẹ ơi, con đã hơn năm mươi tuổi rồi, mẹ cũng tám mươi rồi! Chúng ta còn bao nhiêu năm tháng ở bên nhau nữa mà còn chia xa chứ?”

Những lời nói của Hà Quốc Tường khiến Hà lão phu nhân phải bật khóc.

Làm sao bà quên được?

Đứa con trai này là do bà sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống để sinh ra!

Làm sao bà bỏ rơi nó được chứ?

“Con thực sự không hề biết gì về chuyện này. Nếu như con biết Tống Thanh quan trọng với mẹ như vậy, thì con nhất định sẽ không phản đối.” Hà Quốc Tường liên tục nói: “Con sai rồi! Con quá tự tiện bừa bãi! Ở bên ngoài con hô mưa gọi gió, làm chuyện gì cũng quen tự cho mình là đúng, không để ý đến tâm tư của mẹ. Mẹ, con sai rồi, mẹ đánh con, mắng con cũng được, nhưng đừng đuổi con đi! Khi ba qua đời, con đã không thể ở bên giường ba để làm tròn chữ hiếu, điều đó khiến con hối hận cả đời. Mẹ ơi, con xin mẹ đừng để con phải hối hận một lần nữa! Về Tống Thanh, con sẽ cố gắng, tuyệt đối không để cốt nhục của Nhà họ Hà chúng ta lưu lạc bên ngoài.”

Hà lão phu nhân lúc này mới nhìn con trai mình.

Xem ra nó quả thực không biết chuyện này.

Vậy thì kẻ giở trò chỉ có thể là Vưu Tâm Nguyệt.

“Còn cô?” Hà lão phu nhân nhìn Vưu Tâm Nguyệt.

Dưới áp lực của lão phu nhân, bà ta mới đành trả lời: “Thưa mẹ, con cũng biết sai rồi. Nếu như mười tám năm trước con biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, thì con sẽ không bao giờ nhận nhiệm vụ ấy.”

Hà lão phu nhân thở dài.

Con trai bà không sai, con dâu mới sai.

Thực ra vừa rồi bà cũng chỉ dọa chúng một chút thôi.

Năm mới đến mà lại đuổi con trai và con dâu ra khỏi nhà, thì năm nay nhà họ biết sống sao? Cái nhà này có còn duy trì được nữa hay không? Nhà họ Hà không thể cứ mất đi thành viên gia đình như thế được!

Nhưng mà cứ bỏ qua cho Vưu Tâm Nguyệt như vậy, Hà lão phu nhân thực sự không thể nuốt trôi cục tức này!

Hà lão phu nhân bình tĩnh nhìn Vưu Tâm Nguyệt, nói: “Bởi vì khoảng thời gian này là đại thọ của ta, ta cho phép cô sau Tết phải tự kiểm điểm lại bản thân. Mà xem ra bây giờ, ta không nên nói thêm gì nữa. Nếu như lúc đó ta xử phạt cô, thì có lẽ đã không xảy ra chuyện như thế này.”

Vưu Tâm Nguyệt không nói gì.

“Bắt đầu từ lúc này, cô phải quỳ trước bàn thờ tổ tiên.” Hà lão phu nhân nói: “Thanh Thanh không ở đây, cô cũng đừng có nhàn rỗi mà gây thêm chuyện.”

Sắc mặt Vưu Tâm Nguyệt trắng nhợt trong nháy mắt.

Hà Quốc Tường lại nói: “Vâng, mẹ phạt rất đúng. Con và Tâm Nguyệt sẽ cùng nhau quỳ trước bàn thờ tổ tiên, cầu xin tổ tiên tha thứ!”

Hà lão phu nhân liền phất tay: “Đi đi, đừng làm ta chướng mắt thêm. Sau này anh chị cũng không cần xun xoe lấy lòng, không cần phải đóng kịch trước mặt ta nữa. Hai người mệt, mà ta cũng mệt. Ta đã cao tuổi, yên ổn quen rồi, không chịu được ồn ào.”

Hà Quốc Tường đau đớn nhìn Hà lão phu nhân.

Nhưng Hà lão phu nhân đã quyết định, Hà Quốc Tường cũng không thể thay đổi được, chỉ có thể kéo Vưu Tâm Nguyệt đứng dậy rời đi.

Khi rời khỏi biệt thự của Hà lão phu nhân, Hà Quốc Tường liền hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vưu Tâm Nguyệt cũng biết lần này bản thân quá trớn, không dám nói thật, chỉ có thể trả lời rằng: “Như ông thấy đấy. Tống Thanh gọi điện thoại hỏi tôi, năm đó có phải là tôi nhận nhiệm vụ hay không, tôi thừa nhận. Sau đó Tống Thanh đòi ly hôn với Hà Nhật Dương. Huống hồ tôi thực sự không biết chuyện cô ta mang thai! Trông bình thường khỏe mạnh như vậy, ai mà biết cô ta đang mang thai chứ?”

Gần đây Vưu Tâm Nguyệt còn phải lo cho Thôi Nguyệt Lam, đâu có quan tâm đến Tống Thanh?

Huồng hồ, bà ta chưa bao giờ quan tâm đến cô.

Vưu Tâm Nguyệt sợ hãi nhìn Hà Quốc Tường: “Quốc Tường à, giờ chúng ta thực sự phải quỳ một tháng sao?”

Hà Quốc Tường nhìn Vưu Tâm Nguyệt rất lâu, nói: “Tâm Nguyệt, bà nói thật với tôi. Nhiều năm trôi qua như vậy, bà thấy tôi đối xử với bà như thế nào?”

Vưu Tâm Nguyệt ngạc nhiên nhìn Hà Quốc Tường: “Sao bỗng dưng ông lại hỏi vậy?”

“Những năm qua, để có thể được ở cùng bà, tôi bỏ ba mẹ, bỏ quyền thừa kế, bỏ sự giàu có và vinh quang. Tôi trở thành thủ lĩnh đám giặc cỏ, làm thuê làm mướn, tự mở địa bàn ở Châu Phi. Tôi chẳng quản ngại bất kỳ điều gì, chỉ cần được ở cùng với người tôi yêu thì có cực khổ đến mấy cũng đáng. Bởi vì bà thích tự do, bà không thích bị ràng buộc, cho nên tôi có khổ cực đến mấy cũng cố gắng chịu đựng.”

“Bà bảo bà không thích làm phu nhân nhà giàu, bà muốn làm một sát thủ có thể tùy tiện, bừa bãi, tôi cũng theo ý bà. Bà nói bà không thích bị tổ chức ràng buộc, bà muốn làm một sát thủ tự do, tôi cũng chiều, tôi tự đi nói chuyện với ông chủ của bà, đổi lấy sự tự do cho bà. Bà nói, bà không thích nuôi Hà Nhật Khang, vậy nên tôi đưa nó đến Nhà họ Hà, để Nhà họ Hà nuôi nó thay chúng ta. Bà nói, bà thích Thôi Nguyệt Lam, bởi vì trong tên của đứa trẻ này có chữ “nguyệt”, bà nói bà muốn truyền lại tất cả cho nó, vậy nên bà phải nuôi nó, tôi cũng nghe lời bà.”

“Bà cưng chiều Lam Lam, tôi coi như không thấy gì cả. Mấy năm nay bà cho nó bao nhiêu, bà vì nó làm bao nhiêu chuyện tôi đều biết, đều để yên cho bà. Cho nó tiền, cho nó nhà cũng chẳng là gì, thậm chí bà đi tính sổ với một cô bé chỉ vì nó nói xấu sau lưng Lam Lam, tôi cũng đều bỏ qua. Bà nói bà không thích Tống Thanh làm con dâu mình, bà thích Lam Lam hơn, tôi cũng nghe lời bà, thậm chí còn ghét Tống Thanh theo bà, để giúp Lam Lam chen vào mà cố gắng tranh thủ thời gian, bày mưu tính kế, can thiệp vào chuyện của chúng nó.”

“Bà làm không biết bao nhiêu chuyện như thế, tôi cũng không oán trách bà. Ai bảo tôi yêu bà cơ chứ? Yêu bà có nghĩa là chấp nhận mọi thứ thuộc về bà. Nhưng Tâm Nguyệt à, bà tuyệt đối không nên khiến mẹ tôi đau lòng.” Giọng Hà Quốc Tường tuy rất nhẹ, nhưng ngữ điệu lại vô cùng lạnh lùng: “Bà có làm tổn thương Tống Thanh bao nhiêu lần cũng không sao, nhưng bà không thể làm tổn thương mẹ của tôi. Bà cũng biết, mẹ đã vì tôi mà hi sinh không biết bao nhiêu. Bà ấy là người quan trọng nhất với tôi. Chuyện ngày hôm nay, nhìn bề ngoài, bà đã khiến cho Tống Thanh phải hoàn toàn rời khỏi căn nhà này, bà thắng. Nhưng bà lại làm mẹ của tôi đau lòng, đây chính là chuyện tôi không thể tha thứ.”

Viền mắt Vưu Tâm Nguyệt đỏ lên: “Hà Quốc Tường, từ trước đến nay ông chưa từng nặng lời với tôi như vậy!”

“Đúng vậy, từ trước đến nay tôi chưa từng như vậy.” Hà Quốc Tường gật đầu. “Đó là vì bà không đụng đến người quan trọng nhất đối với tôi. Đương nhiên tôi cũng sai. Tôi không để ý đến tầm quan trọng của Tống Thanh đối với mẹ. Ngay từ đầu tôi chỉ cho rằng, chẳng qua mẹ chỉ dùng Tống Thanh để đối phó với bà, chứ không hề biết mẹ thực sự yêu quý Tống Thanh, đối đãi với Tống Thanh như cháu ruột của mình. Nếu tôi biết Tống Thanh có vị trí đặc biệt trong lòng mẹ từ trước, thì nhất định tôi sẽ không giúp bà.”

Vưu Tâm Nguyệt kinh ngạc đến mức ngây người.

“Giờ bà cũng thấy rồi đấy. Vì Tống Thanh muốn ly hôn với Nhật Dương mà mẹ giận đến mức suýt thì trúng gió. May mà hôm nay không có chuyện gì xảy ra, chứ nếu như mẹ thực sự bị trúng gió, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho bà.” Hà Quốc Tường nói tiếp: “Giờ mẹ chỉ bảo bà đi quỳ trước bàn thờ tổ tiên thôi, mà bà cũng oán trách sao?”

Trong nháy mắt, Vưu Tâm Nguyệt nghẹn lời.

Bà ta dám oán trách câu nào sao?

Thực sự, Hà Quốc Tường đã chiều chuộng Vưu Tâm Nguyệt cả đời.

Vưu Tâm Nguyệt sao có thể không yêu Hà Quốc Tường cả cuộc đời chứ?

Chỉ có những người yêu nhau thật lòng, mới có thể nguyện vì đối phương mà hi sinh tất cả tự do và lợi ích của bản thân cho đối phương.

Nửa đời trước, Hà Quốc Tường đã vì Vưu Tâm Nguyệt mà nỗ lực và hi sinh.

Vậy thì nửa đời sau, đến lượt Vưu Tâm Nguyệt nỗ lực và hi sinh vì Hà Quốc Tường.

Hiểu rõ điều này, Vưu Tâm Nguyệt liền nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ giữ quy củ trong vòng một tháng. Tôi xin lỗi, Quốc Tường. Tôi xin hứa đây là lần cuối cùng. Tôi sẽ không bao giờ khiến ông phải thất vọng nữa.”

Nghe Vưu Tâm Nguyệt hứa như vậy, Hà Quốc Tường mới thở phào, lập tức nói thêm: “Không ngờ Tống Thanh lại ghê gớm như vậy, chưa gì đã mang thai con của Nhật Dương. Lúc này, vị trí của cô ta ở Nhà họ Hà và trong lòng mẹ càng thêm vững chắc. Những chuyện còn lại, đành cố nghĩ cách để thay đổi vậy!”

Vưu Tâm Nguyệt cắn môi, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Bà ta vốn muốn làm bà nội, nhưng lại chính tay đuổi Tống Thanh ra ngoài.

Sau khi gặp nhiều chuyện như vậy, dường như Thôi Nguyệt Lam cũng thay đổi rất nhiều.

Cứ như không còn là Thôi Nguyệt Lam của trước kia nữa vậy.

Lần cuối cùng bà ta giúp Thôi Nguyệt Lam, cũng là biểu hiện cuối cùng của tình mẫu tử.

Thôi Nguyệt Lam vô cùng thông minh, rốt cuộc đã chọn biến mất, như vậy từ nay về sau không gặp lại nhau, vậy có thể cũng là kết cục tốt nhất.

Thấy Vưu Tâm Nguyệt không có ý kiến gì, tối hôm ấy Hà Quốc Tường mới kéo Vưu Tâm Nguyệt cùng quỳ gối trước bài vị của tổ tiên.

Nghe được tin này, Hà lão phu nhân thở dài: “Đợi Nhật Dương trở về, thì bảo nó đến gặp tôi.”

Hòa quản gia liền ân cần nói: “Lão phu nhân, đã khuya lắm rồi, hay là người nghỉ ngơi một chút trước đi.”

Hà lão phu nhân khoát khoát tay: “Không thể để chắt trai của tôi lưu lạc bên ngoài được, xảy ra chuyện lớn như vậy thì làm sao tôi yên tâm nghỉ ngơi được chứ? Giờ này Nhật Dương cũng phải về rồi.”

Bà vừa nói xong, bên ngoài lập tức có người tiến vào, báo: “Lão phu nhân, nhị thiếu gia đã trở về rồi.”

Hà lão phu nhân gật đầu: “Bảo nó đến đây.”

Hà Nhật Dương tiến vào, vừa nhìn thấy Hà lão phu nhân, hắn còn chưa mở miệng mà vành mắt đã đỏ hoe.

Hà lão phu nhân nhìn cháu mình, trong lòng cũng vô cùng phức tạp.

“Bà ơi, giờ cháu phải làm thế nào bây giờ?” Hà Nhật Dương quỳ xuống trước mặt lão phu nhân: “Bà đã từng trải, có nhiều kinh nghiệm. Thường ngày Thanh Thanh gần gũi với bà nhất, cũng nghe lời bà nhất, cháu xin bà! Xin gọi Thanh Thanh về giúp cháu đi!”

Truyện convert hay : Khác Loại Bảo Tiêu: Mỹ Nữ Tổng Tài Yêu Ta