Tống Thanh hoàn toàn không biết điện thoại cúp máy từ bao giờ.
Cô ngồi trên thảm trải sàn, hai tay ôm lấy đầu gối, lặng lẽ rơi lệ.Không phải cô chưa từng nghi ngờ Thôi Nguyệt Lam.Nhưng Thôi Nguyệt Lam đã biết quá nhiều, cô ta biết rõ tất cả chi tiết nhỏ nhặt.Vậy thì chứng tỏ có người đã nói cho cô ta.Có điều, ngoài Hà Nhật Dương ra thì còn có ai nói cho cô ta biết?Vừa nghĩ đến việc Hà Nhật Dương đã đóng kịch với mình bao lâu nay, mà mình vẫn lầm tưởng đó là thật, còn trao hết thể xác và trái tim cho hắn, cô liền cảm thấy thế giới này thật tăm tối, mọi thứ đều sụp đổ trong nháy mắt.Hóa ra, những tình cảm trước kia chỉ là sự giả dối.Chỉ vì muốn Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt quay về nhà họ Hà, mà hắn phải cực khổ diễn màn kịch vợ chồng yêu thương nhau.Đúng vậy, bản thân mình lấy cái gì để sánh với ba mẹ hắn chứ?Một người con hiếu thuận như hắn, đương nhiên hắn sẽ coi trọng ba mẹ hơn tất thảy!Mình là gì chứ?Chẳng là gì của hắn cả.Chỉ là một nhân vật trong màn kịch này mà thôi.Nếu không phải hắn diễn kịch, sao hắn có thể làm Thôi Nguyệt Lam mang thai?Mang thai!Thôi Nguyệt Lam có thai rồi!Hắn luôn miệng nói với cô, giữa hắn và Thôi Nguyệt Lam chỉ là tình cảm anh em, vậy mà hắn lại làm cô ta có thai!Mệt mỏi quá, thật sự rất mệt!Cuộc sống giả dối này, cô chịu đủ rồi!Cô không phải con hề, cô thật sự không thể phối hợp diễn cùng hắn nữa.Niềm hạnh phúc mà mình vẫn trân trọng, hóa ra chỉ là những ảo tưởng xa vời.Tất cả mọi thứ đều là lời nói dối.Tình yêu và hôn nhân được xây nên bởi những dối lừa, quả thực nực cười và đáng buồn làm sao.Tống Thanh à, mày thật ngu ngốc!Vậy mà mày lại bị con trai của hung thủ giết ba mẹ mình lừa cho không còn lối thoát.Mày thật ngốc, thảo nào người khác có thể lừa mày dễ dàng như vậy.Thôi, cứ như vậy đi.Tống Thanh, đi thôi, rời xa nơi này.Kết thúc trò hề này ở đây đi.Tống Thanh nhặt điện thoại lên, gọi điện cho Vưu Tâm Nguyệt.Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.Vì Tống Thanh bị đả kích nặng nề, nên cô hoàn toàn không phát hiện ra, tốc độ nhận điện thoại của Vưu Tâm Nguyệt nhanh một cách bất thường.Lúc này, cô chỉ muốn xác nhận lại một lần cuối cùng.Tống Thanh lên tiếng trước: “Mẹ, con gọi cho mẹ để xác nhận một chuyện.”Dường như Vưu Tâm Nguyệt hơi khẩn trương: “Ừm.”“Mười tám năm trước, người giết chết Lâm Vũ Tường có phải là mẹ không?” Lúc này, tâm trí Tống Thanh rất rối bời, cô không nói vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề luôn.Giây phút này, thực ra Tống Thanh đang thầm cầu nguyện.Cô rất mong Vưu Tâm Nguyệt phủ nhận.Chỉ cần bà ta nói không phải.Có lẽ... có lẽ cô vẫn có thể ở bên Hà Nhật Dương.Cho dù cô biết đó chỉ là hy vọng xa vời, nhưng cô vẫn ngốc nghếch mà mong đợi.Chuyện tình cảm, sao có thể nói buông là buông được?Thế nhưng, Vưu Tâm Nguyệt ở đầu bên kia lại không chút do dự mà thừa nhận: “Không sai, đúng là do tôi làm.”Trái tim Tống Thanh lập tức rơi xuống bờ vực tuyệt vọng.Đúng là bà ta!Đúng là Vưu Tâm Nguyệt đã làm!Bà ta thật sự đã giết chết ba mình!Tống Thanh lập tức không thể khống chế được cảm xúc, nỗi đau như đang cào xé trái tim của cô.Cô cảm thấy rất buồn nôn, dạ dày đang co rút kịch liệt.“Hà Nhật Dương... anh ấy... anh ấy biết chuyện này rồi sao?” Tống Thanh hỏi một vấn đề cuối cùng.Nếu Vưu Tâm Nguyệt trả lời là “đúng”, vậy thì cô và Hà Nhật Dương thật sự chấm hết rồi!Thật sự... kết thúc.“Đúng.” Vưu Tâm Nguyệt cắn răng trả lời: “Nó biết rõ mọi chuyện.”Tia hy vọng cuối cùng của Tống Thanh đã bị dập tắt một cách tàn nhẫn.Cô không thể khống chế cảm xúc của mình nữa mà gào khóc nức nở.Xong rồi, tất cả đã kết thúc rồi.Tình yêu và cuộc hôn nhân giữa cô và Hà Nhật Dương đến đây là hết rồi.Thế giới hạnh phúc mà cô vẫn ảo tưởng đã hoàn toàn tan vỡ.Hà Nhật Dương à, lừa dối tình cảm của tôi, anh tự hào lắm sao? Anh thấy rất vui vẻ đúng không?Nhìn thấy tôi từ niềm hạnh phúc vô bờ ngã xuống địa ngục trong nháy mắt, anh hài lòng chưa?Tống Thanh từ từ nhắm mắt lại, những cảnh tượng hạnh phúc khi hai người ở bên nhau lần lượt hiện lên trước mắt.Quãng thời gian đã qua đó tươi đẹp làm sao!Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô chỉ cảm thấy đó là sự mỉa mai vô tận.Tất cả những hạnh phúc đó đều là lời nói dối ngọt ngào khiến cô chìm đắm không lối thoát.Tống Thanh lấy giấy bút ra, bắt đầu viết đơn ly hôn.Tất cả những tài sản thuộc về nhà họ Hà, cô sẽ không lấy một xu nào.Tôi không cần cái gì cả.Không cần.Nhưng...Hãy trả lại trái tim cho tôi.Hãy trả lại tình yêu cho tôi.Trả lại mọi hy vọng của tôi với cuộc đời này.Trả tôi.Tôi sẽ để lại cho anh những lời giả dối ngọt ngào mà anh đã dành cho tôi.Để tôi đi, không chút vướng bận mà rời xa anh.Từ đây, không ai nợ ai, không hẹn ngày gặp lại.Nếu anh đã làm Thôi Nguyệt Lam có thai, vậy thì, hẳn là anh cũng đang đợi tôi chủ động ly hôn đúng không?Nếu không thì sao anh lại đưa Thôi Nguyệt Lam đi khám thai, còn sai người gửi cho tôi email kia?Là đang đợi tôi biết điều mà chủ động ly hôn ư?Được, tôi sẽ cho anh được toại nguyện.Lúc lấy anh, tôi không có gì cả.Hiện tại khi tôi rời đi, cũng giống như lúc bắt đầu, không vấn vương bất cứ điều gì.Nước mắt khiến mọi thứ trở nên mơ hồ, làm nhòe đi những dòng chữ còn dang dở.Nhưng Tống Thanh không quan tâm, cô cố chấp viết cho xong đơn ly hôn.Nội dung bên trong rất đơn giản, cô không cần gì cả, chỉ cần ly hôn mà thôi.Viết xong chữ cuối cùng, Tống Thanh cảm thấy sức lực trong cơ thể giống như đã bị rút cạn, cô mệt mỏi dựa vào sofa, đờ đẫn ngồi trên mặt đất.Nên làm gì tiếp theo?Cô nên làm gì đây?Cô có thể đi về đâu?Đi tìm mẹ và anh trai sao?Cô không thể!Khó khăn lắm anh trai mới hồi phục, cô không thể làm anh bị kích động.Vậy... cô còn có thể đi đâu đây?Thế giới rộng lớn là vậy, nhưng lại không có chỗ cho cô dừng chân.Cho đến giây phút này, Tống Thanh mới hiểu, cô không chỉ đánh mất con tim chồng chất vết thương, mà còn đánh mất toàn bộ tương lai và thế giới của cô vì cuộc hôn nhân này.Sau khi ly hôn, cô sẽ thật sự không còn gì hết.Thậm chí ngay cả người thân thương nhất cô cũng không thể có được.Tống Thanh nhớ đến Lâm Vũ Tường.Đột nhiên cô rất nhớ ba!Có lẽ, trên đời này trừ anh trai ra, chỉ có một người đàn ông duy nhất là ba không tổn thương hay lừa gạt cô nhỉ?Ba ơi, ba đừng đi, đừng rời xa Thanh Thanh.Thanh Thanh rất cô độc.Thanh Thanh sợ lắm.Hay là, con đi thăm ba nhé!Tống Thanh quyết định đi đến mộ của Lâm Vũ Tường.Cô lập tức thu dọn một số đồ đạc, bỏ lại những bộ quần áo dày nặng, hay những đồ nhà họ Hà cho cô.Cô chỉ cầm một chiếc thẻ mà Tống Linh đã cho cô trước kia, mang theo một ít quần áo để thay đổi. Cô gọi xe taxi đến cửa trang viên Cảnh Hoa.Quản gia nhìn thấy vành mắt Tống Thanh đỏ hoe, định đi đến hỏi thăm cô có vấn đề gì hay không.Nhưng Tống Thanh lại đưa cho ông ta một phong thư, nói: “Tôi có chút việc phải ra ngoài. Đợi Hà Nhật Dương quay về thì giao cái này cho anh ta.”Tuy quản gia nhận ra sự bất thường, nhưng chuyện của chủ nhân, ông ta không tiện nhiều lời, đành cung kính nhận lấy.Taxi đã dừng ở bên ngoài, Tống Thanh lên xe nói: “Đưa tôi ra sân bay.”Tài xế cũng không hỏi câu gì.Những người đi ra từ trang viên xa hoa này, hoàn toàn không phải người thuộc tầng lớp của ông ta, nên ông ta không dám tùy tiện chào hỏi hay tán dóc.Tống Thanh đến sân bay, không chút do dự mà mua vé máy bay.Vì bây giờ đang là thời điểm cuối năm nên không dễ mua vé.Tống Thanh đành chọn điểm trung chuyển ở thành phố khác, rồi đáp hai chuyến máy bay, mới có thể đến sân bay gần nhất.Đúng lúc cô rời khỏi thành phố H thì kết quả kiểm tra sức khỏe của cô đã có.Bác sĩ Tần vui mừng đích thân gọi điện cho Hà lão phu nhân: “Lão phu nhân, tin vui, thật sự có tin vui rồi! Xin được chúc mừng, nhà họ Hà có người nối dõi rồi!”Hà lão phu nhân đang chờ câu nói này.Sau khi nghe thấy kết quả kiểm tra, Hà lão phu nhân vô cùng vui mừng. Bà trò chuyện với bác sĩ Tần vài câu đơn giản rồi cúp máy, sau đó lập tức nói với quản gia Hòa: “Con bé Thanh Thanh này giỏi quá! Lúc đầu tôi đã nói gì nhỉ, đứa trẻ này dung mạo xinh đẹp, vừa nhìn là biết nó có thể sinh đẻ! Bây giờ, mới kết hôn được nửa năm mà đã mang thai rồi!”Quản gia Hòa tươi cười phụ họa: “Đúng ạ đúng ạ! Lão phu nhân người thật có phúc! Người chỉ cần giữ gìn sức khỏe, rồi đợi bế chắt trai thôi!”Hà lão phu nhân hết sức hài lòng: “Nói hay lắm! Thanh Thanh đâu? Mau gọi nó đến đây, mau chóng nói tin này cho nó! Đúng rồi, Nhật Dương đâu rồi? Hôm nay lúc Thanh Thanh đến đây, sao sắc mặt lại kém như vậy nhỉ? Cái thằng Nhật Dương này chẳng biết làm chồng gì cả!”Quản gia Hòa cười nói: “Lão phu nhân, người xem bây giờ đã là mấy giờ rồi. Ngày mai thiếu phu nhân đến thì nói cho cô ấy là được rồi. Bác sĩ Tần cũng nói, cô ấy mới có thai chưa được bao lâu mà.”Hà lão phu nhân vỗ trán: “Xem tôi kìa, vui quá hóa hồ đồ rồi! Đúng vậy, phải để Thanh Thanh nghỉ ngơi cho tốt! Bây giờ nó đang mang trong mình cốt nhục nhà họ Hà, nhất định phải tĩnh dưỡng cẩn thận! Nó chính là đại công thần của nhà họ Hà.”Trong lúc Hà lão phu nhân vui mừng vì biết Tống Thanh mang thai, thì Vưu Tâm Nguyệt đang gọi điện nói với Thôi Nguyệt Lam: “Mẹ đã làm theo những gì con dặn. E rằng Tống Thanh đã bị sốc nặng rồi.”Thôi Nguyệt Lam khẽ bật cười: “Mẹ, không phải chúng ta muốn kết quả như này sao? Trước kia đấu với cô ta lâu như vậy, cô ta vẫn ngông nghênh hết phần người khác. Lần này, chúng ta dùng một chiêu giải quyết tận gốc, xem cô ta còn trở tay như thế nào?”Vưu Tâm Nguyệt ngẫm nghĩ giây lát rồi hỏi: “Con của con thật sự là của Hà Nhật Khang à? Đúng rồi, con nói Nhật Dương vẫn luôn ở cùng con, vậy bây giờ nó đang làm gì?”Thôi Nguyệt Lam cười: “Nhật Dương? Đương nhiên anh ấy không ở đây rồi. Sau khi con vào phòng phẫu thuật, anh ấy thấy cuộc phẫu thuật của con bắt đầu thì rời đi luôn. Có điều, con đã lấy trộm điện thoại của anh ấy, rồi chuyển về chế độ im lặng, không ai có thể gọi điện cho anh ấy được. Còn đứa bé này là con của ai thì cũng không còn quan trọng nữa, nó đã bị lấy ra khỏi cơ thể con rồi. Bây giờ, con phải nghỉ ngơi thật tốt. Mẹ, cảm ơn mẹ đã báo thù cho con.”Vưu Tâm Nguyệt không biết nên nói gì mới phải.Mặc dù lần này, Tống Thanh đã bị tổn thương nặng nề, nhưng không hiểu vì sao, đột nhiên Vưu Tâm Nguyệt có chút thương hại Tống Thanh.Sau khi cúp máy, bỗng nhiên Vưu Tâm Nguyệt cảm thấy Thôi Nguyệt Lam đã thay đổi rất nhiều.Còn Tống Thanh, hình như cũng không còn đáng ghét như tưởng tượng nữa.Nghe thấy tiếng gào khóc tan nát cõi lòng của cô ở đầu bên kia, đến người máu lạnh như Vưu Tâm Nguyệt cũng cảm thấy động lòng trắc ẩn.Chắc hẳn cô đau đớn biết bao, nên mới bật ra những thanh âm của sự tuyệt vọng cùng cực như vậy.