Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 289: Ý Đồ Bắt Cóc Tống Thanh




Tống Thanh giống như là một bà quản gia, nói liên miên lải nhải dặn dò thật lâu mới chịu cúp điện thoại.

Khoảnh khắc mà Trình Thiên Cát cúp điện thoại, nước mắt rơi vãi xuống vạt áo.

Cảm giác bị người nhớ thương thật tốt.

Mùi vị bị người lo lắng thật tốt.

Cảm giác bị người quý trọng thật tốt.

Tống Thanh, cám ơn cô.

Cám ơn cô, khiến cuộc đời của tôi thêm được một sự nổi bật.

Khiến tôi hiểu được, niềm vui của một cuộc sống bình thường.

Nếu như tôi còn có thể sống sót trở về, nếu như tôi có thể thuận lợi thoát khỏi tổ chức.

Tôi nhất định sẽ giải thích rõ ràng tôi không phải là anh trai nhỏ mà cô muốn tìm, chồng của cô thật ra mới là anh trai nhỏ mà cô nhung nhớ trong mười tám qua!

Tống Thanh, chờ tôi!

Chờ tôi trở về!

H vọng tới lúc đó, cô sẽ không chê tôi đã lừa cô, sẽ không chê thân thể dơ bẩn này của tôi, sẽ không chê thân phận của tôi.

Cho đến lúc đó, tôi sẽ với một thân phận hoàn toàn mới đến đối mặt với cô!

Sau khi Bà Hà trở về biệt thự đang cư trú, Thôi Nguyệt Lam quả nhiên ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó rồi.

Bà Hà liếc mắt liền thấy dấu vết ở trên người và trên mặt của Thôi Nguyệt Lam, không chờ bà mở miệng, Thôi Nguyệt Lam đột nhiên hướng về phía Bà Hà bịch một tiếng quỳ xuống rồi.

"Mẹ, con nên làm sao?" Thôi Nguyệt Lam thoáng chốc ôm lấy đùi của Bà Hà, gào khóc rống lên.

"Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Bà Hà quả nhiên là người trải qua khối lửa chiến tranh, bà lúc này rất bình tỉnh, cứ như vậy đứng ở nơi đó nói: "Những ngày này, con rốt cuộc đã đi làm cái gì rồi?"

Thôi Nguyệt Lam nước mắt nước mũi ròng ròng mà khóc lóc kể lể nói: "Hà Nhật Khang thật ra sớm đã trở về rồi. Ngày đó chúng con ngẫu nhiên gặp được, Hà Nhật Khang nói thật nhiều năm không gặp con rồi, nói cái gì cũng muốn mang con đi uống một ly. Không ngờ tới, sau khi con uống ly rượu kia liền trở nên đầu óc không tỉnh táo. Chờ khi con tỉnh lại, con đã... con đã... mẹ, con nên làm sao? Con là muốn gả cho Nhật Dương đấy, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy!"

"Con nói cái gì?" Bà Hà thoáng chốc nổi cơn thịnh nộ, quay người thì mướn đi giáo huấn Hà Nhật Khang.

Thôi Nguyệt Lam vốn chính là đang nói xạo, cô làm sao lại cho Bà Hà đi tìm Hà Nhật Khang mà giằng co?

Vậy không phải là làm lộ sao?

Vì vậy, Thôi Nguyệt Lam liều mạng ngăn cản lại Bà Hà: "Mẹ, chuyện này nếu như được tuyên dương ra ngoài mà nói, lão phu nhân của Nhà họ Hà nhất định sẽ oán hận chết con đấy! Bà ấy vốn là không thích con, bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy, bà ấy nhất định sẽ cho rằng là con câu dẫn Hà Nhật Khang! Mẹ, con không thể để cho bất kỳ người nào biết được chuyện này! Bằng không thì, con không sống nữa rồi!"

Nói xong câu đó, Thôi Nguyệt Lam làm bộ muốn đi tìm chết, quay người liền hướng về phía bàn mà đụng tới.

Bà Hà là sát thủ, bản lĩnh kìa đương nhiên là không thể chê được, một phát liền kéo lại Thôi Nguyệt Lam.

"Được rồi, đừng đi tìm chết trước đã!" Bà Hà cười lạnh một tiếng: "Tôi thực không nhìn ra, Hà Nhật Khang vẫn còn có cái suy nghĩ này."

"Mẹ, con bị chơi đùa thành như vậy, con ở đâu còn có mặt mũi trở về gặp mẹ?" Thôi Nguyệt Lam nước mắt nước mủi ròng ròng mà nói: "Thế nhưng là con đúng là vô tội a!"

"Vì vậy. Con mới cùng Hà Nhật Khang cùng đi đến bệnh viện?" Ánh mắt của Bà Hà nhạy cảm quét qua dấu vết nhợt nhạt kia ở trên mặt của Thôi Nguyệt Lam.

Thông qua xử lý, đã sắp nhìn không ra rồi.

Thế nhưng là Bà Hà là ai, sẽ không có chuyện gì có thể giấu giếm được đôi mắt của bà đấy.

Thôi Nguyệt Lam một vẻ mặt ủy khuất nhẹ gật đầu.

Bà Hà hít một hơi thật sâu, nói: "Xem trên phần con nói sự thật với mẹ, chuyện này cứ như vậy là được rồi."

Bà Hà từ nhỏ đến lớn chính là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn.

Bởi vậy, bà cũng sẽ không cảm thấy Thôi Nguyệt Lam bị người kia làm cái gì rồi, liền không xứng với con trai của bà rồi.

Bởi vì, bà đến nay đều là vô cùng tự tin mà nhận định, Thôi Nguyệt Lam mới là người được chọn tốt nhất cho vị trí con dâu của bà.

"Ngày mai quay về Nhà họ Hà, mẹ sẽ giúp con che lấp một cái đấy." Bà Hà nói: "Ngày mai rất quan trọng, tuyệt đối đừng cho tôi như xe bị tuột xích!"

Thuận lợi qua được của ải này của Bà Hà, đáy lòng của Thôi Nguyệt Lam đừng nói là đắc ý đến cỡ nào rồi.

Đối phó được Bà Hà, kế tiếp chính là phải đối phó Tống Thanh rồi!

Tống Thanh hoàn toàn không biết được vụ án phức tạp này của Bà Hà, Thôi Nguyệt Lam cùng Trình Thiên Cát.

Cũng hoàn toàn không biết bọn họ đã từng nhằm vào cô thiết lập một âm mưu.

Tống Thanh chỉ biết là dưới mắt cô phải bận ứng đối tiệc nhà đầu tiên có ý nghĩa chính thức của Nhà họ Hà.

Tống Thanh đang chuẩn bị lái xe trực tiếp đi đến nhà lớn của Nhà họ Hà, đi đến nửa đường, điện thoại của Bà Hà gọi tới: "Tống Thanh, giúp một việc được không?"

Tống Thanh không ngờ được là Bà Hà sẽ sớm gọi điện thoại cho mình, lập tức có cảm giác hết sức lo sợ: "Phu nhân, ngài có cái gì dặn dò?"

"Tôi bây giờ đã ở trên đường rồi, đột nhiên quên lấy chiếc ban chỉ ngọc Hòa Điền được đặt cho lão phu nhân. Có thể phiền cô giúp đở thuận đường lấy một cái? Tôi lần đầu tiên tới thành phố H, rất nhiều nơi cũng không rõ đường tuyến lắm." Giọng nói của Bà Hà hiếm thấy có sự nhu hòa, Tống Thanh bỗng thở phào một hơi.

Hôm nay nhiệm vụ của cô rất nặng.

Nói cái gì đều phải cho mẹ chồng của mình để lại một ấn tượng tốt.

Dù là trước kia bà ấy không thích mình đến cỡ nào, cũng muốn làm cho bà ấy không ghét!

Vì vậy, Tống Thanh không có chút gì do dự, ngay lập tức trả lời: "Vâng, xin đem địa chỉ nói cho con biết, con lập tức đi ngay."

Bà Hà hài lòng đem địa chỉ giao cho Tống Thanh.

Cúp đi điện thoại, Thôi Nguyệt Lam ngồi ở bên cạnh tràn ngập mong chờ nhìn về Bà Hà.

Bà Hà hừ lạnh một tiếng, nói: "Cô ấy đã bị mẹ lừa qua đó rồi. Tìm người quen giới thiệu mấy tên lưu manh, động thủ lưu loát chào giá không cao. Đến lúc đó chụp được những tấm hình tằng tịu cùng Tống Thanh, chờ đến lúc tiệc mừng thọ mới công bố ra. Tôi xem lão phu nhân còn thế nào che chở cho Tống Thanh!"

Thôi Nguyệt Lam nhịn không được tâng bốc Bà Hà mà nói: "Vẫn là mẹ là tốt nhất đấy! Trình Thiên Cát giày vò khốn khổ nhiều ngày như vậy, nói không làm thì không làm. Hừ, uổng lỡ mất một cơ hội tốt như vậy."

Bà Hà nói: "Được rồi, đừng chỉ trích Thiên Cát nữa. Tôi không phải đã làm đền bù cho con sao? Lúc con nói cho tôi biết Tống Thanh khi còn bé có một thanh mai trúc mã, tôi liền nghĩ đến Nhật Dương cũng đã từng nói, nó muốn tìm một cô bé đã tứng quen biết khi còn nhỏ. Ngay từ đầu tôi còn không nghĩ tới với nhau. Không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, ngày đó, lúc Nhật Dương nói cho tôi biết, Tống Thanh chính là cô bé mà nó muốn tìm, tôi mới đưa hai chuyện này nghĩ đến cùng một chỗ. Chuyện này vốn là rất nguy hiểm. Rất dễ dàng bị vạch trần đấy."

Nghe được Bà Hà tận hết sức lực thay Trình Thiên Cát giải vây, đáy lòng của Thôi Nguyệt Lam càng thêm không vui.

"Tuy rằng hiệu quả sẽ không như nhau, thế nhưng là kết quả giống nhau là được. Chỉ cần Tống Thanh bị người nhục nhã qua rồi, với cửa nhà của Nhà họ Hà, là tuyệt đối sẽ không chấp nhận sự tồn tại của Tống Thanh." Bà Hà đắc ý nói: "Vì vậy, chỉ cần Hà Nhật Khang không nói ra chuyện cùng với con, vị trí của con không người nào có thể lay động."

Thôi Nguyệt Lam bĩu môi một cái.

Hà Nhật Khang đương nhiên sẽ không nói.

Cũng không phải là anh ấy làm đấy!

Nhưng mà, lúc đó xảy ra những điều ngoài ý muốn kìa, bốn người đàn ông kia có lẽ không nhớ rõ mặt của cô chăng?

Sau này phải hạ bớt chút, không thể đi quán bar rồi.

Nếu không, quá nguy hiểm rồi.

Thôi Nguyệt Lam âm thầm quyết định chủ ý, trên mặt một dáng tươi cười như hoa mà nói: "Đúng vậy a, may mắn là có mẹ giúp tìm cách đấy. Nhưng mà, chỉ đơn giản là như thế thì con cảm thấy rất không trút giận được đấy! Mẹ, con cũng muốn qua xem náo nhiệt đấy!"

"Xem náo nhiệt gì?" Bà Hà khinh thường nói: "Nhóm người kia ra tay không có phân nặng nhẹ, con cũng không sợ dơ mắt của con. Chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian đến nhà lớn của Nhà họ Hà."

"Chỉ là muốn đi xem mà. Yên tâm đi, con sẽ không chậm trễ việc chính đấy!" Thôi Nguyệt Lam không ngừng cùng Bà Hà làm nũng.

Bà Hà bị cô vướng víu đến không có cách nào, cộng thêm Bà Hà lại đặc biệt thiên về hướng Thôi Nguyệt Lam, vì vậy cũng liền đồng ý rồi.

Sau khi đem địa chỉ nói với Thôi Nguyệt Lam, Thôi Nguyệt Lam quả nhiên vui vui vẻ vẻ đi rồi.

Cơ hội tốt như vậy xem Tống Thanh bị người ta vũ nhục, cô làm sao lại bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng đấy?

Tống Thanh a Tống Thanh, cô không phải luôn rất kiêu ngạo đấy sao?

Cô không phải vẫn luôn là dựa vào sự bảo vệ của bọn đàn ông, muốn làm gì thì làm đấy sao?

Hôm nay, thì cho cô cũng nếm thử mùi vị bị người ta trơ mắt nhìn sự xấu mặt!

Thôi Nguyệt Lam vừa liên tưởng đến ánh mắt của Tống Thanh lúc bị ăn hiếp vừa bất lực vừa tuyệt vọng kia, cả người đều thư thản đứng lên rồi.

Cô thậm chí là không thể chờ đợi được muốn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tống Thanh bị một đám đàn ông thấp kém cùng vũ nhục rồi!

Có lẽ là cô đã từng chịu đựng sự nhục nhã kia, bởi vậy vô cùng hy vọng Tống Thanh chịu nhục nhã kia còn nhiều hơn cô.

Hình như làm như vậy, cô Thôi Nguyệt Lam đã từng chịu những áp bức và lăng nhục kia cũng sẽ bị xóa sạch biến mất vậy.

Thôi Nguyệt Lam loại tâm lý này, cùng xã hội bây giờ trên rất nhiều người rất giống.

Đây là một loại tâm lý u ám vô cùng kỳ quái.

Chính là vô cùng không quen nhìn người khác tốt đẹp, phải ngấm ngầm hoặc là công khai hủy đi mới thoải mái.

Loại người này lại quên mất, cho dù là đã hủy đi rồi sự tốt đẹp của người khác, cũng không tới phiên cô thăng tiến a!

Bây giờ Thôi Nguyệt Lam chính là như vậy.

Cô luôn cảm thấy chỉ cần đã hủy đi đối phương, như vậy, vị trí Bà Hà kia thì sẽ thuộc về cô.

Thật là vô cùng tự tin.

Tống Thanh lái xe đến nơi mà Bà Hà chỉ định, thế nhưng là vòng tầm vài vòng cũng không có tìm được tiệm kia mà Bà Hà nói.

Thật kỳ lạ, có phải là nhớ lộn chỗ rồi không?

Tống Thanh định gọi điện thoại hỏi thăm một cái Bà Hà có phải nhớ lộn chỗ rồi không, điện thoại còn chưa bấm gọi qua, có người gõ gõ kính xe.

Tống Thanh theo bản năng hạ xuống cửa kính của xe: "Xin hỏi có chuyện gì sao?"

Đối phương đột nhiên từ bên ngoài duỗi ra một tay thì muốn nắm lấy mặt của Tống Thanh, Tống Thanh theo bản năng hướng về phía sau một né, lúc này mới nhìn rõ trong tay đối phương lại cầm một chai phun sương.

Tống Thanh hoảng hốt, theo bản năng liền cầm lên khăn quàng cổ ở bên cạnh, lập tức bụm kín mũi miệng của mình, quả quyết nhấn lấy tay nâng hạ cửa, kính rất nhanh nâng lên, đem cánh tay của đối phương hung hãn kẹt ở trong xe.

Cánh tay của đối phương bị kẹp một cái như vậy, chai phun sương ở trong tay rất nhanh liền rơi vào trong xe rồi.

Tống Thanh quyết đoán kịp thời nhanh chóng sang xe, kéo lấy người kia chật vật đi ra ngoài đến mấy mét mới dừng lại.

"Dừng xe dừng xe!" Đối phương nhìn thấy Tống Thanh hết sức sang xe, lập tức hoảng sợ rồi: "Tôi lầm rồi! Tôi là cho người khác bắt tiểu tam đấy! Chiếc xe mà tiểu tam kia lái giống với chiếc của cô đấy!"

Tống Thanh nghe được đối phương nói như vậy, nhướng mày, nói: "Anh không nhìn bảng số xe đấy sao?"

"Thực xin lỗi thực xin lỗi! Tôi cũng là dưới tình thế cấp bách mới nhìn lầm rồi đấy! Cô lái một chiếc xe tốt như vậy, nhất định là người có tiền, cô buông tha cho tôi đi!" Đối phương bắt đầu không ngừng cầu khẩn: "Tôi thật không phải là người xấu, tôi chỉ là muốn bắt tiểu tam, không biết cô đã kết hôn chưa, nếu như cô đã kết hôn rồi, chồng của ở bên ngoài có người, trong lòng cô cũng nhất định là giận điên lên rồi, ở đâu còn lo lắng xem bảng số xe đúng không? Tôi đã xin lỗi cô rồi, cô hãy bỏ qua tôi đi!"

Tống Thanh thở dài một tiếng.

Cô buông xuống cửa sổ xe, đối phương rất nhanh rút ra cánh tay.

Truyện convert hay : Sủng Hôn Liêu Nhân: Phúc Hắc Lão Công Dụ Thê Thành Nghiện