Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 271: Em Có Để Tâm Không Nếu Tôi Là Sát Thủ




Trình Thiên Cát vừa mới gặp Thôi Nguyệt Lam, hiện giờ lại nghe thấy Bà Hà nói vậy, đáy lòng dấy lên một mong muốn phản kháng.

Có điều hắn theo Bà Hà nhiều năm như vậy nên đã học được cách giấu nhẹm đi tâm trạng của mình rồi.

Bà Hà tiếp tục nói: “Còn nửa tháng nữa là đến tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của lão phu nhân, làm xấu mặt Tống Thanh trong ngày quan trọng như vậy là hợp lý nhất. Thiên Cát, cậu là trợ thủ đắc lực của tôi, tôi tin tưởng cậu!”

Lúc này, Trình Thiên Cát mới lên tiếng trả lời: “Chị Vưu, chuyện lần này em cảm thấy không ổn.”

Bà Hà kinh ngạc hỏi: “Thiên cát, tại sao cậu lại nói vậy? Không phải cậu từng nói chuyện này thắng chắc sao?”

Trình Thiên Cát bình tĩnh đáp lời: “Em muốn biết rõ Tống Thanh này rốt cuộc là người thế nào?”

Bà Hà chợt im lặng một hồi.

Bấy giờ Bà Hà không biết Thôi Nguyệt Lam từng đến tìm Trình Thiên Cát.

Nếu hôm nay không có chuyện của Thôi Nguyệt Lam thì Trình Thiên Cát sẽ giải quyết xong Tống Thanh.

Nhưng nếu như Thôi Nguyệt Lam thực sự thành con dâu của Vưu Tâm Nguyệt, e rằng Trình Thiên Cát hắn sẽ khó sống những tháng ngày sau này.

Nhưng trải qua trận ầm ĩ của Thôi Nguyệt Lam, Trình Thiên Cát đột nhiên tỉnh táo lại.

Hắn không muốn những ngày tháng sau này sẽ phải sống trong những tiếng mắng chửi cay độc của Thôi Nguyệt Lam.

Bà Hà cũng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, nói: “Được, tôi tôn trọng quyết định của cậu.”

Cúp điện thoại, Trình Thiên Cát liền bấm số điện thoại của Tống Thanh: “Thanh Thanh? Có rảnh không? Tâm trạng tôi không tốt, cô có thể đến đây một chút không?”

Tống Thanh đang mua sắm ở bên ngoài, nghe thấy Trình Thiên Cát nói vậy, liền trả lời: “Được, tôi đến tìm anh.”

Cúp điện thoại, Tống Thanh luôn cảm thấy giọng nói của Trình Thiên Cát hơi kỳ lạ, lẽ nào hắn thực sự xảy ra chuyện rồi?

Tống Thanh cũng không do dự, lái xe thẳng qua đó.

Vừa đến quán của Trình Thiên Cát, quả nhiên thấy phía trước quán ngừng kinh doanh như thể chưa từng khai trương.

Đây không phải là vừa khai trương sao?

Sao đột nhiên lại ngừng kinh doanh?

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tống Thanh lên thẳng lầu hai, không một bóng người, sau đó lại đi lầu ba.

Quả nhiên tìm thấy Trình Thiên Cát ở một căn phòng được thiết kế đặc biệt.

Trình Thiên Cát ôm đầu gối ngồi ở bên cửa sổ, nhìn con đường lớn bên ngoài trong vô thức.

Tống Thanh chậm rãi đi tới, đang muốn mở miệng thì Trình Thiên Cát đã yếu ớt nói rằng: “Cô đến rồi à?”

Tống Thanh ngồi đối diện với Trình Thiên Cát, nói rằng: “Ừ.”

Trình Thiên Cát khẽ mỉm cười với Tống Thanh.

Hắn thực sự không ghét cái cảm giác được ở chung với Tống Thanh.

Nếu nói đây là nhiệm vụ, chi bằng nói bản thân hắn quả thực rất muốn tìm Tống Thanh để tâm sự đi.

Cho dù chẳng nói gì, chỉ cần hai người cứ yên lặng ngồi cạnh nhau đã đủ lắm rồi.

Tống Thanh rất ung dung điềm đạm, không cằn nhằn kêu ca.

Đây chính là thành quả của môn lễ nghi quốc tế mà cô từng chọn học, cộng với bản tính vốn có của cô cũng luôn thiên về sự chính chắn, điềm tĩnh. Vì vậy luôn tạo cho người khác cảm giác thỏa mái dễ chịu.

Nếu như nói Trình Thiên Cát là người đàn ông ấm áp, vậy Tống Thanh cũng được tính là một cô gái ấm áp.

Điều hòa cũng có lúc phải bảo dưỡng mà, một người đàn ông ấm áp cũng có lúc buồn bã, yếu đuối.

Giờ này khắc này, hình như chỉ có người ấm áp giống hắn như Tống Thanh mới có thể trị khỏi được nỗi buồn của hắn.

“Có muốn uống chút gì không?” Trình Thiên Cát nhìn Tống Thanh với ánh mắt dịu dàng, nhấc tay chỉ về hướng những hàng rượu quý được xếp ngay ngắn trên kệ.

Tống Thanh lắc đầu.

Trình Thiên Cát gật gật đầu nói: “Vậy được, uống trà nhé.”

Nói xong, Trình Thiên Cát châm cho Tống Thanh một chén trà.

Tống Thanh dùng hai tay đỡ lấy, khẽ nhấp một ngụm.

“Thanh Thanh.” Trình Thiên Cát nhẹ nhàng mở miệng, đôi mắt buông xuống, gương mặt cô đơn.

“Hử?” Tống Thanh ngước mắt nhìn hắn, gương mặt khó hiểu.

“Cô có từng hoài nghi thân phận của tôi không?” Trình Thiên Cát nhẹ nhàng mở miệng hỏi.

“Có.” Tống Thanh trả lời vô cùng thành thực.

Trình Thiên Cát nghe thấy câu trả lời của Tống Thanh, nhịn không được khẽ mỉm cười: “Đúng là một cô gái thật thà, đến nói xạo cũng không biết.”

“Vậy hiện tại thì sao? Còn hoài nghi không?” Trình Thiên Cát tiếp tục hỏi.

“Còn.” Tống Thanh bình thản trả lời: “Nhưng tôi bằng lòng tin rằng, anh sẽ không làm tổn thương tôi.”

“Hả?” Trình Thiên Cát kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tống Thanh.

Tống Thanh cười cười, nói rằng: “Cho dù anh có phải là anh trai nhỏ hay không, khi nghĩ lại, tôi lại thấy chân tướng sự thật của những chuyện năm đó không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là, anh giúp tôi hoàn thành giấc mơ, để tôi được thực hiện lời hứa năm đó. Cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt, rất vui vẻ, cuộc gặp gỡ mười năm trước tựa một giấc mơ vậy, thực hiện được lời hứa trong mơ ngày đó cũng coi như đã hoàn thành được nỗi băn khoăn bấy lâu của mình.”

“Thật vậy sao?” Trình Thiên Cát khẽ nở nụ cười, Tống Thanh đúng là rất khác biệt với những người cô gái khác.

Cô rộng lượng, khéo léo, biết cách trả ơn cũng biết cách chọn lựa.

“Đối với anh, sự xuất hiện của tôi có phải cũng là tâm nguyện năm đó của anh không? Nếu mười tám năm trước, anh cũng đang đợi một người, anh cũng đang chờ một câu trả lời. Nhưng đợi không được nên tạo thành nút thắt trong lòng phải không? Như vậy cũng tốt, từ nay chúng ta có thể giải được nút thắt của đối phương rồi. Còn về việc có phải người đó hay không, đã không còn quan trọng nữa. Dù sao, bấy giờ chúng ta cũng còn quá nhỏ.” Tống Thanh mỉm cười nói tiếp: “Vì vậy anh có phải là anh trai nhỏ năm đó hay không, không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng chính là tôi hi vọng tôi và anh đều có thể vui vẻ sống tốt, có thể tháo bỏ được nút thắt trong lòng.”

Trình Thiên Cát kinh ngạc nhìn Tống Thanh: “Đó là lời thật lòng à?”

“Đúng vậy.” Tống Thanh trịnh trọng gật đầu.

“Vậy nếu tôi nói, thực ra tôi không phải là một người đàn ông bình thường thì cô còn nghĩ như vậy không?”

“Không bình thường tới mức nào chứ?” Tống Thanh hỏi ngược lại.

“Ví dụ như... Thật ra tôi là một sát thủ, là sự tồn tại khiến vô số người khinh bỉ thì cô còn coi tôi là anh trai nhỏ của cô năm đó, còn làm bạn với tôi nữa không?” Trình Thiên Cát lấy hết dũng khí nói một mạch: “Cô cũng biết đó, thực ra sát thủ không phải là một nghề nghiệp vẻ vang gì, hơn nữa còn rất nguy hiểm, rất dễ liên lụy đến người khác. Cô có sợ bị tôi liên lụy không?”

Tống Thanh kinh ngạc nhìn Trình Thiên Cát.

Thấy nét mặt kinh ngạc của Tống Thanh, Trình Thiên Cát thấy lòng ngực khẽ nhói đau, khẽ buồn bã.

Trước đây, hắn chưa từng thấy nghề nghiệp của bản thân có gì không tốt.

Nhưng giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm nhận được, hắn không xứng với Tống Thanh.

“Cô ghét bỏ tôi?” Tâm trạng của Trình Thiên Cát bỗng chùng xuống.

“Không phải... Tôi thấy thật thần kỳ nha.” Tống Thanh mở mắt thật to, gương mặt kinh ngạc: “Tôi cho rằng nghề nghiệp này yêu cầu rất cao nha, không bao giờ hiện thân trước mặt người bình thường. Nay đột nhiên có thể được gặp một sát thủ bằng da bằng thịt, thực thần kỳ nha.”

Nghe thấy những lời miêu tả của Tống Thanh, Trình Thiên Cát chợt bật cười.

Phản ứng của cô, quả thực quá đặc biệt.

“Thảo nào Tiểu Nghĩa nói anh hơi khác thường.” Tống Thanh than thở một tiếng rồi lại tiếp tục nói: “Tôi còn tưởng là do cô ấy nghĩ quá nhiều, chứ không ngờ trực giác của cô ấy lại nhạy bén như vậy!”

Trình Thiên Cát yên lặng liếc nhìn Tống Thanh, phản ứng của cô đã không còn đặc biệt, mà là... thần kỳ...

Tống Thanh tiếp tục hăng hái nói: “Sau buổi khai trương hôm trước, Tiểu Nghĩa nói với tôi, cô ấy ngửi thấy trên người anh có mùi nguy hiểm. Tôi còn cảm thấy điều đó là không thể nào. Bây giờ nghĩ lại, đúng là tôi phải thỉnh giáo cô ấy một chút, chăm chỉ bồi dưỡng mặt này mới được.”

Trình Thiên Cát vẻ mặt phiền muộn: “Cô có phản ứng như vậy, tôi thực sự không biết nên vui hay buồn nữa.”

Tống Thanh bật cười ha ha: “Vậy bây giờ anh còn phiền muộn không?”

Bấy giờ Trình Thiên Cát mới hiểu, Tống Thanh chỉ dùng cách đó để giúp hắn giải tỏa tâm sự thôi.

Đúng là một cô gái thiện lương, hiểu lòng người.

Trình Thiên Cát nở nụ cười: “Không còn nữa, cô không coi thường tôi vậy tôi an tâm rồi.”

Tống Thanh trịnh trọng nói: “Tại sao lại coi thường người khác chứ? Không ai có thể quyết định được xuất thân của mình. Tất cả những gì chúng ta phải làm, không phải tự ti về xuất thân của mình mà là cố gắng nâng cao địa vị của mình đến mức cao nhất có thể, tôi như vậy, anh cũng như vậy, đúng không?”

“Cô có cách an ủi người khác thật đặc biệt.” Trình Thiên Cát nở nụ cười.

“Bởi vì, tôi muốn làm bạn tốt mãi mãi với anh.” Tống Thanh híp mắt nói: “Tôi đã có tình yêu rồi, vì vậy rất mong chờ có thêm tình bạn tốt!”

Trình Thiên Cát rung động nhìn Tống Thanh: “Cô mong có thể kết bạn với tôi ư?”

“Tại sao lại không chứ? Ở cùng với anh rất thỏai mái mà.” Tống Thanh hỏi ngược lại Trình Thiên Cát: “Là tôi không đủ tốt nên anh không thích làm bạn với tôi ư?”

Sao cô có thể không đủ tốt được chứ?

Là cô quá tốt mới đúng! Còn tốt hơn Thôi Nguyệt Lam kia ngàn vạn lần!

Hà Nhật Dương thật có phước!

Hắn chọn đúng món châu báu đầy giá trị!

Tống Thanh chăm chú nhìn Trình Thiên Cát nói rằng: “Anh có thể nghĩ tới tôi vào lúc không vui, tôi thật sự rất mừng. Có thể san sẻ nỗi buồn với anh, tôi mới cảm thấy cuộc đời này có giá trị.”

Trình Thiên Cát lại rung động thêm lần nữa.

“Đột nhiên cảm thấy thật tiếc nuối, tôi quen biết cô quá muộn rồi!” Trình Thiên Cát nhẹ nhàng nói.

“Đâu có! Mười tám năm trước chúng ta từng quen biết nhau mà!” Tống Thanh cười híp mắt mà nói.

Đột nhiên có thứ gì đó thúc đẩy Trình Thiên Cát, hắn muốn nói cho Tống Thanh biết hắn vốn không phải anh trai nhỏ mà Tống Thanh tìm năm đó.

Hắn chỉ giả mạo.

Hắn chỉ là một tên sát thủ muốn lợi dụng lời nói dối này để đến lừa cô thôi, hắn là kẻ giết người, là đồ khốn nạn!

Thế nhưng hắn không thể nói.

Không chỉ không thể nói mà còn muốn ghim sâu cái bí mật này.

Nhưng bảo hắn ra tay với Tống Thanh, hắn thật sự không làm được.

Hắn thậm chí còn nghĩ rằng, nếu thật sự hắn dám làm gì Tống Thanh, hắn sẽ sợ hãi khi đối mặt với đôi mắt oán trách và bị tổn thương của Tống Thanh.

Hắn thực sự không muốn khiến Tống Thanh tổn thương.

Cho dù đó có là nhiệm vụ của hắn.

Lần đầu tiên trong đời, hắn muốn tìm cách kết thúc nhiệm vụ đến vậy.

Cho dù là mạo hiểm, dù bị Vưu Tâm Nguyệt chửi rủa thậm tệ thậm chí trừng phạt, hắn cũng không muốn tiếp tục làm nữa.

Một cô gái thiện lương khả ái như vậy, chỉ cần người có đầu óc thì đều không xuống tay nổi!

Trình Thiên Cát tự an ủi chính mình như vậy.

Thế nhưng, phía chị Vưu phải đối phó thế nào?

Hắn nên đáp lại thế nào?

Sao Thôi Nguyệt Lam kia lại lọt vào mắt chị Vưu được nhỉ?

Sao chị Vưu lại muốn đem người phụ nữ đó gả cho con trai mình?

Tống Thanh là cô gái tốt như vậy, lại không nhìn thấu được những điểm tốt của cô?

Nếu thực sự có một ngày Tống Thanh bị nhà họ Hà gạt sang một phía, dù phải bỏ mặc tất cả hắn cũng đưa cô ấy cao chạy xa bay!

Tống Thanh đột nhiên chuyển chủ đề: “À, đúng rồi, anh còn chưa nói, hôm nay anh buồn vì chuyện gì mà.”

Truyện convert hay : Tinh Lâm Chư Thiên