Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày

Chương 62




Cánh cửa phòng giam khẽ khàng hé mở. Tiếng cửa cọt kẹt vang lên giữa không gian không tiếng ồn có chút chói tai. 

Một người đàn ông với quầng mắt thâm đen, tròng mắt đỏ ngầu, mặt mày không có chút huyết sắc nào từ từ đi ra. Trên người hắn ta vẫn là bộ suit màu trắng được may từ loại vải sang trọng, chỉ tiếc rằng đã bị nhàu nát và vương màu bụi bẩn. Mái tóc màu đen rối tung bị hắn ta vò mãi đến lòa xòa. Tóm lại hai chữ, thảm hại.

Lập An Hạ kéo ghế ngồi xuống đối diện Mục Tống Lâm, im lặng như thế mà nhìn hắn ta. Ánh mắt cô đầy bình thản, môi không mím, mắt không tỏ ra sắc bén, gương mặt hoàn toàn yên bình mà thẳng thừng nhìn trực diện. Mục Tống Lâm bị người này nhìn đến mất tự nhiên, cộng thêm việc bị dồn ép mấy ngày nay, không chịu được rống:

- "Chị đến đây có việc gì? Muốn lấy gì ở tôi?" - Nói xong Mục Tống Lâm im bặt, sau đó trợn lớn mắt - "Vụ này... không phải là do chị chứ?"

- "Hừ, hai ngày qua trong trại giam không làm chú thông minh thêm được chút nào sao?" - Khóe môi Lập An Hạ khẽ nhếch lên.

- "Chị..! Chị muốn gì chứ? Tôi không có tội, tại sao chị lại đưa tôi vào đây?" - Mắt hắn ta long lên. 

- "Ham muốn tình dục với chị dâu, sử dụng ma túy đá, dụ dỗ người khác sa vào con đường nghiện ngập, chỉ mới với ba việc trên thôi mà chú dám khẳng định là chú không có tội?" - An Hạ hơi ngước mặt lên, đầu ngón tay co cứng lại.

- "Nhưng còn tai nạn giao thông là cái gì? Chị dựa vào cái gì dám nói xằng bậy?"

- "Xằng bậy??!" - Cô đập mạnh bàn đứng lên, trợn lớn mắt, điệu bộ hung dữ lần đầu tiên xuất hiện ở người vốn điềm đạm vui vẻ này khiến Mục Tống Lâm thảng thốt giật mình. - "Vào ngày X tháng Y chú tông chết một người đàn ông đang mua bánh sinh nhật mừng con gái đứng nhất khối, chú có còn nhớ hay không? Ông ta đi đúng làn xe trên đường, đặc biệt cẩn thận, nhưng chính kẻ đang say điên loạn là chú tông chết ông ấy, sau đó bỏ mặc ông ấy trên đường mà phóng đi, chú có còn nhớ hay không?"

Ngày X tháng Y... Người đàn ông với cái bánh kem lớn để phía sau cốp xe thấy rõ... Máu, rất nhiều máu... Hắn sợ hãi chạy đi... Trong cơn say... Từng mảng kí ức đầy màu sắc đổ dồn vào đại não Mục Tống Lâm làm hắn điên cuồng lắc đầu. Không... Không... Không phải... Không thể nào...

- "Chú đã tỉnh ra chưa? Hả?" - Lập An Hạ phát điên, bước đến gần nắm chặt lấy cằm của Mục Tống Lâm - "Chú đã nhớ ra hay chưa? Tên khốn nạn vô lương tâm này?"

Đầu ngón tay của An Hạ đặc biệt dùng sức đến trắng bệch, đáy mắt hiện rõ mồn một sự tức giận lên đến cực điểm, ngữ khí đã sớm không còn giữ được bình tĩnh, hơi thở nhuốm đi vị run rẩy... Một con người như vậy xuất hiện từ Lập An Hạ làm cho Mục Tống Lâm không thích ứng được kinh ngạc nhìn, mà cũng khiến người đứng ngoài cửa sững lại. 

- "Mục Tống Lâm, chú sống mà đánh mất đi lương tri, sống mà không có lấy một tấm lòng, loại người như vậy thật là cặn bã của xã hội!" - Cô gằn giọng - "Chú có biết hay không, tôi chính là con gái của người đàn ông đó?"

- "Không, không thể nào... Không..." - Mục Tống Lâm run khóe môi, âm thanh phát ra không còn rõ ràng.

- "Argh... Chết tiệt..." - Cô lẩm bẩm, hơi thở càng không thể ổn định được nữa - "Tôi sắp nổi điên lên rồi, tôi sắp nổi điên lên rồi..."

- "An Hạ, không sao..."

Bất ngờ từ đằng sau Lập An Hạ bị một người dịu dàng ôm vào. Cái ôm này đã nói cho cô biết, đã có người thay cô gánh cả giang sơn, cô không cần phải gồng mình lên chịu đựng một mình nữa. Cái ôm này đã nói cho cô biết, dù cô muốn làm gì đi chăng nữa, thì nhất định sẽ luôn có người đứng phía sau ủng hộ cô. 

Mục Tống Thần hôn lên tóc An Hạ, trong lòng không kìm được đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ điếng người này của cô. 

- "Không sao An Hạ, còn có anh ở đây... Đừng tức giận nữa..."

- "Các người... Hóa ra cuối cùng vẫn là các người!" - Mục Tống Lâm lấy lại được đầu óc của mình, kích động hét lên - "Các người... Các người..."

- "Chú làm chuyện xấu mà còn có thể nói ra những lời như vậy được hay sao?" - Mục Tống Thần thở dài, đây dù sao cũng là anh em chung nhà bao nhiêu năm của hắn...

- "Tôi vốn không có tội! Là do ông ta, là do ông ta không để ý, không phải do tôi, tôi không biết gì cả, tôi..."

"Bốp!"

Mục Tống Thần sững sờ nhìn bàn tay của Lập An Hạ vung lên một cái tát mạnh cực độ khiến mặt Mục Tống Lâm quay hẳn sang một bên, một khắc sau lưu lại vệt thẫm đỏ ửng. Lập An Hạ, một cô gái lúc nào cũng thích cười, không thì sẽ là một dáng vẻ im lặng không nói, giờ phút này lại có thể bừng lên một ngọn lửa như vậy. Hắn đau xót vô cùng trong lòng, nỗi đau này của cô ấy, có lẽ đã phải giữ gìn suốt ngần ấy năm qua...

Cả không gian lập tức bị bao trùm bởi sự yên tĩnh, yên tĩnh đến kì lạ. 

- "Năm tôi mười sáu tuổi, ba tôi mất. Tên thủ phạm trốn đi biệt tích không dấu vết. Mẹ tôi vì thế mà đổ bệnh cả năm trời. Chị gái tôi đang học Đại học năm 1 cũng vì chuyện này mà không tập trung học hành, cuối cùng không lấy được học bổng, vốn là ước mơ cả đời của chị ấy. Tôi lớp mười một, không ba, không còn ai bên cạnh làm bờ tường vững chắc cho tôi dựa vào nữa. Mỗi lần tôi nhìn thấy lũ bạn gọi ba, trong lòng đau thấu đến tận tâm can. Ba mất, một mình mẹ tôi đi làm vất vả nhằm kiếm tiền nuôi hai chị em. Mẹ tôi không cho hai chị em đi làm, nhưng chị gái tôi vì thương mẹ mà lén đi kiếm tiền. Tôi nhìn họ, nhìn lên tấm ảnh thờ của ba tôi, tự nhủ tôi phải tự mình mạnh mẽ, không được đau lòng, cũng không thể đau lòng. Bởi vì sau này tôi đau lòng cũng không có ai bên cạnh mà dỗ tôi nữa. Tôi sáng đi học, chiều lại phải đi làm thêm, tối lại tiếp tục học, kiên trì làm như vậy suốt bao nhiêu năm qua. Ngày tôi thi Đại học, tôi đã khóc. Lần đầu tiên sau khi ba mất tôi khóc. Tôi đã không chịu đựng được nữa rồi... Tôi rất nhớ ba, thậm chí nhớ đến mức phát điên, nhưng tôi không dám khóc, vì cứ mỗi lần tôi khóc, mẹ và chị hai tôi lại khóc theo."

Mục Tống Lâm không nói gì, cụp đầu che đi tầm mắt. Mục Tống Thần lặng lẽ cuộn chặt hai tay, găm sau móng vào trong lòng bàn tay mình.

- "Mục Tống Lâm, có lẽ những gì tôi nói với chú đến nữa điểm giá trị cũng không có. Bởi vì chú từ nhỏ đã có đầy đủ ba mẹ, ông bà, tiền bạc được người khác chu cấp, không cần lo vấn đề cơm áo gạo tiền. Khi chú cần đi học sẽ có xe đưa đi, khi chú muốn ăn kem sẽ có người hầu dâng kem tận miệng. Chú vốn không cần lao tâm khổ tứ để có thể đạt được bất cứ thứ gì. Nhưng chú... Nhưng chú được hưởng một nền giáo dục đầy đủ như vậy, có được tình yêu thương vô bờ bến như vậy, đáng lí ra lương tâm chú so với người khác càng phải cao gấp bội, phải không? Nhưng vì sao... Vì sao chú có thể tông chết một người đàn ông rồi vì hèn nhát mà bỏ đi? Chú không nghĩ sao? Không nghĩ rằng ông ta đối với chú chỉ là một người lạ, nhưng đối với người khác lại là cả một gia đình, là cả một cây cột nhà vững chãi? Tại sao chú không nghĩ đến những đứa con của ông ta, đến vợ ông ta? Tại sao hơn mười năm qua chú có thể sống mà không bao giờ ân hận, không bao giờ cảm thấy tội lỗi vì những gì chú đã gây ra?!"

"Chú không nghĩ sao? Không nghĩ rằng ông ta đối với chú chỉ là một người lạ, nhưng đối với người khác lại là cả một gia đình, là cả một cây cột nhà vững chãi?"

"Tại sao chú không nghĩ đến những đứa con của ông ta, đến vợ ông ta?"

"Tại sao hơn mười năm qua chú có thể sống mà không bao giờ ân hận, không bao giờ cảm thấy tội lỗi vì những gì chú đã gây ra?!" 

Từng cậu từng chữ của Lập An Hạ vô cùng chói đập vào tai Mục Tống Lâm làm hắn điên cuồng lắc đầu. 

- "Tôi..." - Mục Tống Lâm cắn chặt môi, lắc đầu nguầy nguậy - "Chị đừng nói nữa, chị đừng nói nữa! Tôi không cho phép chị nói nữa!"

- "Chú không có quyền ngăn tôi nữa! Chú là ai? Chú là cái thá gì mà không cho tôi nói? Mục Tống Lâm, chú giết chết ba của tôi, chú nhất định phải nhớ cho rõ, chính chú đã giết người!"

- "Không, tôi không giết người... Tôi không giết người..." - Mục Tống Lâm ngồi sụp xuống đất, tâm thần đã hoảng loạn. - "Không... Không phải tôi..."

- "Được rồi, An Hạ, An Hạ..." - Mục Tống Thần vươn tay ôm lấy Lập An Hạ vào lòng - "Đừng nói nữa, em đừng nói nữa..."

- "Tại sao không cho em nói? Tại sao không cho em nói..." - Lập An Hạ ngước mắt nhìn Mục Tống Thần, kì lạ thay, cô không hề khóc - "Tại sao không cho em nói?"

- "Bởi vì mỗi câu em nói, làm anh đau lòng chết đi được! An Hạ, đừng nói nữa... Xin em..."

An Hạ, em biết không, mỗi câu em nói ra đều khiến anh rất đau lòng. Anh xin lỗi vì đã không đến gặp em sớm hơn, để em không phải chịu nhiều tổn thương như vậy, để em đến khóc mà cũng không dám... An Hạ, xin lỗi, là anh không tốt, anh thật sự xin lỗi...

___

Hai tuần sau đó, không biết vì sao mà Mục Tống Lâm chủ động nhận tội. Lập An Hạ và Mục Tống Thần chưa kịp ra tòa hay nộp bằng chứng đầy đủ thì đã nhận được tin từ tòa án rằng hắn ta đầu thú. Cô mím môi trong giây lát, cuối cùng nhắm chặt mặt, ngửa đầu lên trời xanh. 

Ba, con đã làm được rồi... Con đã trả lại công bằng cho ba... Con thật đã làm được rồi... 

"Con gái, sau này lớn rồi đừng quá tùy tiện. Nước mắt của con đừng dễ dàng mà rơi xuống vì bất cứ lí do gì, con cũng không nên mỗi câu mỗi việc làm người ta mà ghim sâu trong lòng. Ba biết con là loại người thích nghĩ, nhưng càng thích nghĩ, người đau lòng cũng chỉ có mình con..."

"Con gái, tiêu chuẩn kiếm người yêu của con quả thật không cần phải cao quá mức. Quan trọng nhất vẫn là một đứa có ý chí, thật lòng yêu con, thật lòng quan tâm con, thật lòng muốn cùng con ở chung một chỗ..."

"Con gái, xã hội bây giờ đen trắng đảo lộn, thị phi bất phân, con tuyệt đối đừng vì lời ngọt ngào dụ dỗ của ai trong một giây mà tự đâm đầu đi hủy diệt chính bản thân mình. Con phải tinh anh một chút, khôn khéo một chút, nhìn xem trong bao nhiêu thứ hoa mỹ rốt cuộc cái nào thuộc về bản thân con..."

"Con gái, ba không thể ở cạnh con cả đời, bảo vệ con cả đời được. Ba chỉ mong một ngày con sẽ có đủ bản lãnh, tự chăm sóc được cho bản thân mình, ra ngoài xã hội được người ta kính trọng, về nhà có cơm ăn áo mặc đàng hoàng. Ba mẹ cũng chẳng khẩn cầu con đền đáp ơn nghĩa, con sống tốt là đã được rồi..."

"Con gái, mạnh mẽ, nhớ phải mạnh mẽ..."

Ba, con đã mạnh mẽ suốt mười năm qua. Con có khóc, nhưng tuyệt đối chưa từng khóc vì những thứ không đáng. Con đi làm rồi, tuy không quyền cao chức trọng nhưng đủ nuôi sống bản thân, còn có về thăm mẹ hàng năm. Với lại, con đã kiếm được một người chồng rất tốt, anh ấy luôn kiên nhẫn ở bên con, cùng con trải qua mọi thứ... Ba, ba đã yên lòng chưa? 

Chỉ là, con thật sự rất nhớ ba. Con rất nhớ mỗi lúc ba thì thầm hai chữ: "Con gái...", cũng rất nhớ lúc ba nghiêm khắc dạy dỗ con, nhớ cái chau mày của ba, nhớ vết chân chim nơi đuôi mắt ba, nhớ bàn tay ấm kinh khủng của ba vỗ về con khi con sụp đổ... Con cũng nhớ cả những buổi chiều nắng mưa ba đồng hành cùng con đến trường, nhớ những đêm khuya một hai giờ sáng ba thức cùng con học bài học vở... Ba, con nhớ ba, nhớ ba, nhớ ba, nhớ ba...

Nhưng mà, 

Ba trở về với con được không?

Ba, ba nghe được con nói không? Ba cho con khóc thêm một lần nữa thôi, khóc vì ba thêm một lần nữa thôi...

Lập An Hạ thu người trong xó nhỏ ngay góc giường, ôm lấy đầu gối mình, tỉ mẫn khóc. Những ngón tay nhỏ gầy của cô bấu chặt vào đầu gối, bờ vai không ngừng run lên. Ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ tràn vào, rọi trên mái tóc cô những vầng sáng dìu dịu. An Hạ tích tụ cùng một lúc tất cả những nỗi niềm suốt bao ngày tháng qua, không kìm nữa bật khóc lớn. Tiếng khóc cô vang lên mạnh mẽ giữa căn phòng rộng lớn. Đây chính là dáng vẻ khi rơi nước mắt của An Hạ. Cô luôn co người lại mà khóc, không nằm, không ngồi bình thường, mà luôn co cả người lại.

- "Hưm..."

Đối phương một cước nhấc cả người Lập An Hạ đứng lên, để cô ngồi lên đùi hắn. Mục Tống Thần đưa tay vén vài sợi tóc mai rối bới trước mặt mũi đang tèm lem của An Hạ, không lên tiếng. Cô được dịp rúc hẳn vào trong lồng ngực hắn, khóc to hơn nữa. Hai tay An Hạ bấu chặt lấy áo Mục Tống Thần, huhu huhu không ngừng.

- "Trời ạ, nước mắt em ở đâu mà lắm thế này hả Sói nhỏ?"

Chỉ nghe tiếng khóc già.

- "Được rồi, được rồi, muốn khóc bao nhiêu thì cứ việc khóc. Anh ngồi ở đây cùng em..."

Lại khóc.

- "Tên Mục Tống Lâm ấy à, hắn nói... xin lỗi em. Hắn đã tự thú rồi, hắn nói hắn đã hiểu được." - Dừng lại một chút, Mục Tống Thần thở dài - "Thằng bé ấy thật ra cũng không phải từ nhỏ đã xấu xa ác độc gì... Em biết không, lúc anh năm tuổi, anh từng chứng kiến nó cứu một con chó nhỏ khỏi chiếc bus lớn trên đường, tay và chân còn bị xây xát chảy máu. Chẳng hiểu vì sao càng lớn càng sinh tật, con đường trước mắt còn dài rộng như vậy cuối cùng lại bị phán tù bảy năm. Mong rằng khi thằng nhóc đó ra tù sẽ biết đường hối cãi, anh nhìn nó như vậy, haiz... Dù sao cũng sống chung nhà bao nhiêu năm..."

Khóc tiếp.

- "Này, anh không cha không mẹ đó An Hạ à. Em còn mẹ mà, em phải vui lên chứ. Nhớ ba thì cứ việc nhớ, nhưng khóc như thế này thì ngoài anh ra còn ai chịu nổi em đây hả? Haiz, thật tội nghiệp cho số phận của tôi, gặp người người gì thế không biết..."

Khóc to hơn nữa.

- "Này..."

Mục Tống Thần vuốt tóc Lập An Hạ để ra đằng sau, áp trán hắn vào trán cô. Đôi mắt to tròn đen láy của cô hơi sưng lên, mi mắt còn đẫm nước. Hai gò má lem nhem nước mắt, nhìn thật làm hắn buồn phiền. 

- "Nhìn em kìa, nước mũi lẫn với nước mắt, eo ôi..."

- "Mục... Mục Tống Thần!!! Anh dám trêu em..." - Lập An Hạ ngượng ngịu muốn quay phắt đi, nhưng hai tay của hắn áp vào mặt cô không cho động đậy - "Không được nhìn, lúc em khóc xấu phát khiếp, không cho anh nhìn..."

- "Ừ, xấu thật đấy!" - Hắn bật cười - "Thế nên sau này không cho phép khóc nữa!"

- "Có khóc cũng không cho anh thấy!" - Cô đưa tay quệt ngang mắt, thút thít.

- "Không được, người khác nhìn thấy em khóc hậu quả có thể sẽ vì ám ảnh tâm lí mà vào nhập viện đấy! Chỉ có anh mới chịu đựng nổi thôi!"

- "Anh đi chết đi!"

Lập An Hạ bật cười lớn, đẩy hắn ra, tiện tay cầm lấy cái gối ném về phía Mục Tống Thần rồi đứng dậy. Cô lấy khăn giấy trên đầu tủ chùi sạch sẽ mặt mình.

Đột nhiên, nhanh như cắt, hắn dùng đôi bàn tay như rắn luồn que eo An Hạ, kéo sát cô về phía người mình. Môi hắn ấn định một-trúng-một lên môi cô, tràn đầy chiếm hữu xông tới. Nước mắt cô lan sang cả gương mặt hắn, tạo nên sự ẩm ướt có chút ái muội. Hai tay An Hạ yên phận đặt trên vai hắn, nghiêng người đáp trả. Hương vị này thật sự quá mê hoặc, kích thích con người ta có rồi lại càng ham muốn thêm nữa, không thể dừng lại được! Hai đầu lưỡi nóng bỏng va chạm nhau, kích thích từng tế bào ham muốn trên cơ thể đối phương. Mục Tống Thần thuận thế đẩy Lập An Hạ nằm xuống giường, hắn hoàn toàn ở thế chủ động. 

Nhận thấy người đàn ông chuẩn bị làm điều gì, Lập An Hạ vội vã đẩy vai hắn ra, trong cơn thở gấp loạn nhịp nói:

- "Không được... Em đang... tới..."

Mặt Mục Tống Thần nhanh chóng phủ đầy vạch đen. Mẹ nó! Lần nào cứ đến giờ phút quan trọng là lại không thể tiếp tục tiến lên! Thật là không thể chấp nhận mà! Lập An Hạ nhìn sự đau khổ trên gương mặt ai kia, sủng nịnh cười:

- "Được rồi mà, thay đồ xong em đãi anh ăn một bữa, xem như là thay thế, được không?"

- "Được cái gì mà được! Thức ăn ngon nhất trên thế giới này còn chưa thưởng thức được cơ mà..." 

Miệng thì lầm bẩm vẻ không hài lòng, nhưng nhìn hắn chuẩn bị đứng lên thay đồ, Lập An Hạ không kìm được khẽ bật cười thêm một trận.

___

- "An Hạ, em muốn giết anh phải không? Làm sao mà đi từ nãy giờ vẫn không thấy bóng dáng của nơi cần đến vậy?"

- "Anh đó, càng ngày càng lười biếng! Vận động một chút cho tiêu mỡ thừa đi!"

- "Ngày nào em cũng kiểm tra mà, chẳng phải nó vô cùng săn chắc sao?" - Mục Tống Thần với vẻ mặt thản nhiên cất tiếng.

- "Thứ lưu manh! Em ngày nào cũng nhìn lúc nào chứ? Chỉ giỏi khua môi múa mép!" - An Hạ đẩy vai hắn. - "Với lại, ai nói chỉ có em mới hứng thú với đồ ăn hả? Anh còn khẩn trương hơn cả em..."

- "Tại anh đang đói, phải nhịn ăn cao lương mĩ vị trước mắt, em còn dám nói..." - Mục Tống Thần đầy uất ức liếc xéo An Hạ.

- "Được rồi được rồi, cũng đâu phải là lỗi của em..." - Cô cười hì hì - "Đây rồi!"

Trong tầm mắt Mục Tống Thần hiện lên một quán ăn ven đường. Dưới ánh sáng đèn vàng nhàn nhạt, không gian ấm cúng của nơi này càng thêm rõ mồn một. Hơi nóng thức ăn lan tỏa kèm theo mùi hương hấp dẫn cuốn hút làm bụng hắn càng thêm cồn cào. Xung quanh rất đông khách, tiếng người nói chuyện hòa cùng tiếng chai lách cách va vào nhau nghe thật dễ chịu. Đang là lập xuân, thời tiết vẫn chưa hết lạnh hẳn, ngồi ăn ở đây thì thật là tuyệt. Trên cánh cửa cọt kẹt có đính cái bảng mỏng bằng gỗ, đề: "Thịt nướng Tuyệt Hảo."

- "Vào thôi!"

Lập An Hạ kéo tay Mục Tống Thần bước vào. Cô vừa đứng trước ngưỡng cửa, bà chủ quán liền nhận ra ngay:

- "An Hạ! Trời ạ, con vẫn còn nhớ bác à? Ai đây... Không phải là Bạc Nhiên sao?"

- "À, đây là... chồng cháu!" - An Hạ đỏ mặt cười - "Quán vẫn đông khách thế hả bác?"

- "Ừ, nhờ trời phù hộ! Ôi chao, đến cháu mà cũng có chồng rồi sao? Mau, khách quý vào đây!"

Mục Tống Thần hơi không hài lòng, nhíu mày khi nghe đến hai chữ Bạc Nhiên. Sao người này lại từng-can-dự quá thể vào đời sống của vợ hắn như vậy chứ?

- "Cháu muốn ăn gì? Vẫn như cũ chứ?"

- "Vâng ạ, như cũ."

- "Được rồi, có ngay đây!"

Nhìn Lập An Hạ hào hứng múc sa tế ra chén nhỏ hòa với tương ớt, Mục Tống Thần bặm môi lại.

- "Em có vẻ thân thiết với tất cả chủ quán ăn nhỉ?"

- "Hà hà... Hồi Đại học em ăn kinh lắm, nói chung trong khu này đồ ăn em ăn hết rồi, chủ quán em cũng quen cả rồi! Nhưng đây là quán quen nhất. Lúc em... Lúc em cùng người bạn trai đầu tiên đến đây, lần đầu tiên ấy, cũng đã là năm năm trước. Em đã cứu con chó cưng của bác ấy, rồi từ đó bác quý em cực kì, cộng thêm việc đồ ăn ngon tuyệt, giá thì hạt dẻ nên em đến đây không đếm được là bao nhiêu lần!" 

- "Thế sao?" - Mục Tống Thần híp mắt không vui - "Cùng với tên Bạc Nhiên đó?"

- "Này, anh lại dở chứng rồi à?" 

- "Hạ Hạ!"

Giọng nói này...

Lập An Hạ quay đầu. Gương mặt kia, Bạc Nhiên! 

- "Chào anh, Bạc Nhiên! Đã lâu không gặp!" - Cô khả ái cười - "Anh đến đây một mình à?"

- "Hả... À... Anh đến cùng bạn gái!" - Bạc Nhiên cười, sau đó nghi hoặc nhìn ai kia - "Người yêu của em à?"

- "Anh ấy..."

- "Không phải người yêu, tôi là chồng cô ấy!" - Mục Tống Thần nhăn mặt đứng lên ôm lấy eo An Hạ.

- "Chồng? An Hạ, em cưới chồng rồi sao?" - Bạc Nhiên bất ngờ - "Thật hả? Em..?"

- "À... vâng. Anh ấy là chồng em." - Cô ngại ngùng lên tiếng

- "Vậy sao, em..." - Vẻ mặt anh ta hơi cứng lại, sau đó cười - "Em hạnh phúc là được rồi! Ăn tối vui vẻ!"

- "Anh cũng vậy!"

Đợi Bác Nhiên đi khuất rồi, Mục Tống Thần lại nói tiếp.

- "Gu thẩm mỹ của em đấy à?"

- "Anh là ý gì thế? Người ta hồi xưa là hoàng tử trong trường đấy, đối tượng theo đuôi nhiều vô số kể!"

- "Thế mà lại chọn trúng em?" - Mục Tống Thần nhìn Lập An Hạ bằng ánh mắt...

- "Anh đi chết đi!"

- "Haha, anh không có ý đó mà! Anh biết em vừa xinh đẹp vừa đảm đang, cưới em là phúc ba đời!"

- "Biết thế là tốt!" - Cô đắc ý - "Anh sẽ không bao giờ tìm được cô vợ tuyệt vời như em lần nữa đâu..."

- "Ừ, biết rồi! Anh sẽ quản em thật chặt để không ai trộm đi được..." - Mục Tống Thần hôn nhẹ lên môi An Hạ, yêu chiều nói.

- "E hèm, An Hạ, bác hơn năm mươi năm rồi vẫn còn độc thân đấy!" - Bà chủ quán bất ngờ xuất hiện - "Của hai cháu đây!"

- "Cảm ơn bác!"

Lập An Hạ hít một hơi sâu, ánh mắt phát ra tia sáng đặc biệt rực rỡ. Mục Tống Thần cong môi cười, háo hức nghe cô giới thiệu từng món.

- "Đây là hoành thánh đặc biệt nhân hải sản, tiếp đến có súp óc heo nấu với nấm bào ngư, vịt quay tẩm gia vị cay, mì thịt cừu, lẩu xiên que..."

- "Em khẳng định ăn hết?" - Hắn e dè.

- "Khẳng định!" - An Hạ đập bốp lên vai Mục Tống Thần - "Anh nghe em đi, một khi ăn ở đây rồi sẽ không kìm lại được đâu!"

Loa phát thanh trong quán đột nhiên được mở lên, phát ra tiếng hát day dứt. Môi Lập An Hạ hơi cong lên, không kìm được lẩm nhẩm hát theo vài tiếng. Tiếng nhạc nền da diết vô cực, hòa cùng giọng hát âm vực cao trầm tuyệt hảo của Châu Kiệt Luân dễ dàng làm Mục Tống Thần thoáng khó thở.

Là bài Không nên của Châu Kiệt Luân và Trương Huệ Muội. Lập An Hạ nhớ rất rõ. Lúc trước còn ở kí túc vừa hát vừa nhảy, lúc đi karaoke nhất định cũng sẽ có bài này trong playlist. 

"Cứ vờ như ta vẫn bên nhau

Anh thật sự diễn không diễn nổi vế sau..."

- "Em biết bài này à?"

- "Ừ, hay lắm phải không? Em rất thích bài này, hồi sinh viên tuần nào cũng hát. Nhưng từ dạo đi làm rồi theo anh về nhà thì bận rộn hẳn nên cũng đã khá lâu rồi không bật lại."

- "Nhạc tuyệt nhưng buồn quá."

- "Thế mà em lại mê tít, lúc trước tốt nghiệp còn vừa khóc vừa hát, tự nhủ rằng sau này không có chỗ nào cho em dung thân miễn phí mà thỏa mãn ca hò như vậy nữa rồi... Cũng may là, gặp được anh..." - Nói đến đây, Lập An Hạ ngửa đầu nhìn Mục Tống Thần, ánh mắt chứa đầu tình cảm, môi mỉm cười.

- "Đúng vậy, cũng may là em gặp được người tốt toàn diện như anh..." - Mục Tống Thần rung động, cảm giác như nơi sâu nhất trong tim mình đã bị cô gái này chạm đến rồi.

- "Mục Tống Thần..." - Lần này An Hạ hết sức nghiêm túc gọi tên hắn, vẻ mặt cũng không cười cợt nữa.

- "Ừ?"

- "Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã luôn ở bên em. Cảm ơn anh đã giúp em làm tất cả. Cảm ơn anh đã vì em mà lúc nào cũng kiên nhẫn lắng nghe..." - Cô hơi nhướn người lên, hôn nhẹ lên má hắn - "Và cảm ơn anh vì lúc nào cũng thương em hết lòng... Mục Tống Thần, cảm ơn anh..."

Cảm ơn anh.