Cuộc Gọi Lừa Đảo

Chương 5




(5)

Tôi bước theo cậu ấy ra ngoài, lúc tính tiền mới phát hiện cậu ấy đã trả xong rồi.

Cậu cao hơn tôi một cái đầu, tôi hỏi sao lại trả tiền thay cho tôi, Lâm Tùy Tinh suy nghĩ một lúc nói: “Thiếu đi, lần sau ấy mời.”

Còn có lần sau? Hôm nay đã khó xử thế rồi.

Sao cứ thấy biểu cảm của cậu ấy đang rất chờ mong đến lần sau nhỉ?



Lâm Tùy Tinh như nghĩ đến cái gì nói: “Hôm nay thầy Tống nói nghiên cứu sinh sẽ dẫn dắt bọn tôi, ấy sẽ chọn người nào?”

Đúng, cậu ấy mà không nói là tôi quên khuấy đi mất, quả thật thầy đã nói như vậy, tôi lắc đầu.


Lâm Tùy Tinh im lặng một hồi, tựa như có hơi không vui.

Tôi hơi nghi ngờ, sao tự nhiên lại buồn rũ vậy?

Sau đó cậu ấy tiễn tôi về ký túc xá, trên đường đi tôi tận lực tránh vấn đề tình cảm, tận chức tận trách giải thích cho cậu ấy nghe về hạng mục cần chú ý trong phòng thí nghiệm và một số vấn đề khác.


Nhưng tôi không ngờ rằng thằng bé này giỏi thật, cái gì cũng hiểu, so với tôi năm đó giỏi hơn biết bao nhiêu, càng trò chuyện càng cảm thấy học tập thật tốt.

Lúc đến cổng ký túc xá, tôi không nhịn được quay đầu khen: “Cậu giỏi thật đấy!”

Bỗng nhiên một lực lớn kéo tôi nhào vào ngực cậu ấy, mùi hương sạch sẽ của Lâm Tùy Tinh chui vào xoang mũi, chiếc xe bên cạnh bấm còi inh ỏi chạy qua.


Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu, tôi lảng tránh ánh mắt của cậu ấy, lúc rụt tay lại, Lâm Tùy Tinh cầm thật chặt: “Chọn em có được không? Chị.”


Móa! Sao cậu ấy lại gọi tôi là “Chị”?!

Ai mà chống lại cho được?!

Ai đã chỉ cậu ấy? Người khác nói thì hơi dầu mỡ, nhưng mà cậu ấy trông rất lạnh lùng, biểu cảm nghiêm túc khi nói ra những lời này nó nhất quán một cách khó hiểu, thậm chí còn có chút dễ thương.

Bị cậu ấy nhìn chằm chằm như vậy tôi cảm giác được mặt tôi đang đỏ bừng, chỉ có thể gật đầu ngay lập tức, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn, hàm hồ nói “Chọn, chọn, chọn” sau đó chạy trối chết.