Cuộc Gọi Lừa Đảo

Chương 13




(13)



Nụ hôn đầu tôi gìn giữ hai mươi mấy năm cứ như vậy mà bị cướp đi.



Nhìn kẻ đầu têu trên giường bệnh, tôi tức giận không được, ngược lại vô cùng vui vẻ, vô cùng hưng phấn.



“Rất vui vẻ sao?”



Bỗng nhiên tôi nghe cậu ấy hỏi.





Tôi vội vàng tỉnh táo, không nghĩ tới nụ hôn kia nữ, vì thể diện phản bác: “Bình thường! Không vui xíu nào!”




Kết quả Lâm Tuỳ Tinh đỡ trán, đặc biệt nghiêm túc nói: “Nhưng tôi rất vui.”



Hả? Sao không trả lời xã giao, thẳng thắn vậy à.



“Cho nên, Trình Nhất Nhạc vui vẻ bình thường có thể làm bạn gái tôi không? Tôi sẽ khiến em vui vẻ mỗi ngày.”




A a a a a a!



Được tỏ tình đột ngột như vậy tôi có hơi hoảng, nhanh miệng nói: “Nhưng trước đó không phải cậu nói đã có crush rồi mà?”




Lâm Tuỳ Tinh không nhịn được cười, thậm chí còn cười thành tiếng: “Anh thích em, không cảm nhận được à? Chắc sau này anh phải biểu hiện nhiều hơn nữa chứ không thì bạn gái anh không cảm nhận được anh thích cô ấy mấy.”



Thì ra người đó là tôi?




Trong đôi mắt tôi không giấu nổi sự kinh hỉ.



“Nên là bây giờ em hạnh phúc không?”



Tôi bật cười, lấy hết dũng khí hôn vào trán cậu ấy, trả lời: “Rất hạnh phúc.”