Cuộc Gọi Lừa Đảo

Chương 1




(1)



Mấy ngày trước tôi xem được một clip hài trên mạng, đại khái là khi nhận phải cuộc gọi lừa đảo thì bật một đoạn ghi âm tai nạn giao thông lên, trên tiêu đề ghi là “Làm cách nào để đối phương áy náy cả đời.”



Không ngờ hôm nay phải dùng tới.



Lúc đối phương gọi đến, mặc dù giọng nói thực sự rất êm tai, nhưng mở miệng ra là cô này cô nọ, lại còn liên quan đến thẻ ngân hàng thì đúng là lừa đảo không nghi ngờ gì nữa.



Tôi thong thả mở một đoạn ghi âm, gào lên một tiếng tượng trưng.



Quả nhiên, đầu dây bên kia im lặng trong nháy mắt.



Khi cúp điện thoại, hình như tôi còn nghe thấy giọng run rẩy của người đó.



Không tệ, lừa đảo có lương tri, còn biết sám hối.



Tôi tưởng chuyện này đã kết thúc nhưng mấy phút sau, bạn cùng phòng đẩy cửa vào, hồng hộc nhìn tôi hỏi: “Nghe nói bà xảy ra tai nạn giao thông? Không sao chứ?”



Hả? Tôi bị tai nạn giao thông? Đây chả phải là tôi nói dối với tên lừa đảo kia à?





Tôi bối rối giải thích với cô ấy: “Không có.”



Bạn cùng phòng ngồi trên ghế thở phì phò, uống một hớp nước rồi nói: “Làm tui sợ chết khiếp, mà bà quen với Lâm Tùy Tinh à? Cậu ấy tìm bà đến mức sắp phát điên rồi.”



Lâm Tùy Tinh?




Có ấn tượng, đây không phải viện thảo năm hai của trường sao? Nhưng sao tôi quen cho được?



Bạn cùng phòng trừng to mắt, sinh động như thật nói: “Thật sự không quen biết? Bà không biết đấy chứ, cậu ấy gần như gọi cho hết tất cả những người quen biết bà, mà gọi hết lần này đến lần khác bà đều không nghe máy.”



Hả? Vì để tránh mấy cuộc gọi lừa đảo khác nên tôi cài chế độ không làm phiền!



Mở điện thoại ra quả thực tất cả đều là cuộc gọi nhỡ, còn có không ít tin nhắn, tất cả đều hỏi tôi có sao không.



“Lúc cậu ấy chạy đến tìm tớ, cả hai mắt đều đỏ hoe, nhìn cậu ấy rất sợ hãi, làm tớ cũng sợ, ngay lập tức quay về xác nhận xem cậu còn sống hay chết.”



Bạn cùng phòng vừa nói vừa kéo tôi xuống dưới lầu: “Đi xem thế nào đi, thằng bé còn đang đợi ở ngoài, nếu không chết thì đi ra trả lời người ta.”




Tôi vô cớ bị kéo xuống lầu, cái lạnh của mùa đông ở phía bắc làm tôi rùng mình, lúc tôi vừa nhìn lên, Lâm Tùy Tinh mặc bộ đồ mỏng tanh, dưới chân còn đi dép lê, cứ vậy mà đứng trong tuyết.



Bạn cùng phòng đẩy tôi đi ra sau đó liền biến mất, tôi lúng túng đứng đối diện với cậu ấy.



Tôi không biết cậu ấy đã chờ bao lâu, mà cậu ấy cũng chẳng biết tránh đi một chút, trên người phủ đầy tuyết, hai mắt đỏ ngầu không biết do lạnh hay là khóc.



Trong nhất thời ai cũng không nói gì, chỉ có âm thanh tuyết rơi.



“Đằng ấy… không sao chứ?”



Tôi ngẩng đầu, nghe giọng cậu ấy hỏi và giọng “tên lừa đảo” qua điện thoại kia giống nhau như đúc, chỉ là khàn hơn một chút.




Nếu trước đó tôi chỉ suy đoán thì bây giờ tôi đã xác định được một việc, tôi chơi lớn rồi, tôi coi cuộc điện thoại của Lâm Tùy Tinh thành cuộc gọi lừa đảo.



Cho nên mới nói thế sự khó liệu, một giờ trước tôi còn muốn để người khác áy náy, không ngờ người áy náy lại chính là tôi.



Tôi hối hận vô cùng, vội vàng cúi người chân thành xin lỗi: “Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi tưởng là cuộc gọi lừa đảo nên đùa giỡn…”




Ánh mắt cậu ấy thâm trầm nhìn chằm chằm vào tôi, dường như thở phào nhẹ nhõm, sau đó đưa cho tôi tấm thẻ: “Tôi nhặt được thẻ của ấy ở sân trường, hôm nay tôi gọi để trả lại thẻ.”



Chết tiệt, hóa ra là vì cái này!



Tôi chìa tay nhận lại tấm thẻ, đầu ngón tay lạnh cóng của Lâm Tùy Tinh chạm đến làn da ấm áp của tôi khiến tôi giật mình.



Trong nháy mắt tôi càng thấy tội lỗi hơn.



Tôi thật khốn nạn mà!!!



Em trai khóa dưới tốt như vậy, không nhặt của rơi, thế mà tôi còn trêu đùa em ấy, bản thân ăn mặc ấm áp, ngồi trong phòng điều hòa, còn em ấy thì phải lội dưới tuyết tìm tôi.



Cầm thẻ trong tay, tôi luôn miệng nói lời cảm ơn, xen lẫn mấy câu xin lỗi ít ỏi.



Lâm Tùy Tinh nhìn tôi thật lâu, trong đôi mắt chan chứa tâm trạng mà tôi không thể hiểu được, hồi lâu sau mới nói: “Trình Nhất Nhạc, sau này không được đùa giỡn người khác như vậy nữa, có người rất lo lắng.”