Cảm thấy mình ngụy trang đầy đủ rồi thì cô rời khỏi khu chợ rồi đi về phía nhà mình. Hơn hai tiếng sau thì cô đến nơi.
Nhìn căn nhà của mình mà trong lòng Nghiêng Dương không khỏi vui mừng. Đối với một đứa trẻ mà đi bộ hơn hai tiếng, cô có cảm nhận như cái chân bây giờ không phải là chân của mình nữa vậy.
Cô đưa tay lên bấm chuông được một lúc thì quản gia trong nhà chạy ra:
"Cháu bé, cháu tìm ai vậy"
"Anh Nghiêng Thành có ở nhà không vậy bác"
"Cháu tìm cậu chủ có việc gì không"
"Cháu là bạn của anh ấy, hôm nay muốn rủ anh ấy đi chơi ạ"
"Cậu chủ không còn ở đây nữa"
"Sao vậy ạ"
"Ba mẹ của cậu chủ mất nên cậu chủ chuyển đi rồi"
"Vậy bác có biết anh ấy đi đâu không ạ"
"Xin lỗi cháu bé, chuyện này chú không biết"
Sau khi cánh cửa được đóng lại thì cô rơi vào trầm tư, hiện tại bây giờ nó không sống ở đây được thì nó ở đâu chứ.
Tiếp tục rời đi, lần này nơi cô đến là một khu chung cơ trong khá nghèo, bước đến căn phòng trọ quen thuộc rồi cô ấn chuông ba lần.
Vừa nghe thấy tính hiệu thì bên trong lập tức có người mở cửa:
"Nhóc là con cái nhà ai mà ở đây quậy quá vậy"
"Thầy Cẩn là cháu đây, con là học trò ngoan của người đây"
"Tôi không có học trò ngoan nào mà bé như nhóc cả"
"Con là Nghiêng Dương đây"
"Đùa đấy à, Nghiêng Dương nhà ta là cô nhóc 18 tuổi rồi không phải là cô bé mong manh nhỏ nhắn đâu"
Chưa để thầy Cẩn nói hết câu nữa là cô đã luồng người chạy vào trong nhà, vừa nhìn thấy Nghiêng Thành ngồi nhặt rau mà lòng cô nhẹ nhõm.
"Cô nhóc này là con của thầy à"
"Quỷ nhỏ đừng quên rằng mình đang ăn nhờ ở đậu đấy"
"Nghiêng Thành, chị là chị của em đây"
"Chị??? Không thể nào"
Nói xong thì cậu bỏ rổ rau xuống rồi chạy lại xoa hai bên má bầu bĩnh của cô:
"Bà chị hung dữ kia sao có thể trở thành đứa bé như thế này chứ"
"Tiểu Thành Thành mặc qυầи ɭóŧ màu đỏ"
Thằng bé vừa nghe câu này xong thì gương mặt liền trở nên đỏ rần rồi bay lại ôm cô:
"Chị, là chị thật sao"
"Thật đấy"
"Vậy tại sao chị lại như thế này"
"Chuyện cũng khá là ảo đấy"
Đến khi hai con kia bình tâm lại thì cô mới bắt đầu kể những chuyện mà mình đã trãi qua cho họ nghe rrooif thì cô quay qua hỏi em của mình.
"Còn em, sao lại trôi dạt đến nhà thầy Cẩn thế"
"Một ngày sao khi ba mẹ mất thì em vô tình nghe được cuộc nói chuyện cô chú rằng cái chết của ba mẹ không phải là ngẫu nhiên mà do họ dở trò và người tiếp đến họ hảm hại sẽ là em và chị.
Cảm thấy nếu như mình còn ở đó nữa thì cũng sẽ có ngày bị họ hại chết nên em đã trốn khỏi đó, trong lúc em vô phương vô hướng đã vô tình nhớ đến thầy Cẩn"
"Lựa chọn thông minh lắm đấy quỷ nhỏ"
"Vậy bây giờ chị định như thế nào"
Nghiêng Dương vừa nghe em mình hỏi thì lập tức quay sang nhìn thầy Cẩn với đôi mắt long lanh ngắm nước:
"Cho Nghiêng Thành ở nhờ cũng được nhưng thầy có một điều kiện"
"Thầy cứ nói đi ạ"
"Thầy thì năm nay cũng bốn mươi mấy tuổi lại không vợ không con, sau này tuổi già thì cũng chẳng có ai phụng dưỡng, nay gặp thằng nhóc này hoàn cảnh khó khăn nên thầy muốn nhận nó làm con nuôi"
"Em thấy thế nào"
"Nhóc, em thấy thế nào"
"Nếu thầy đã nói vậy thì em bằng lòng"
"Vậy gọi cha một tiếng đi nào"
"Con con gọi thầy quen miệng rồi ạ"
Nghiêng Thành có một cái tật rất lạ, ngay lần gặp đầu tiên nó đã gặp ai và gọi người đó bằng gì thì đầu có nó đã mặc định rồi, muốn sửa cũng rất khó.
"Gọi thầy cũng được, nhưng sao này nhớ đừng bỏ ông già này một mình là được"