Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh - Chanhh chuaa

Chương 37: Để muộn phiền cuốn theo mưa




Đợi đến khi Nghiêng Thành rời đi rồi thì anh mới quay qua nói với cô:

“Cô có chuyện giấu tôi”

“Tôi thì giấu được anh chuyện gì chứ”

“Cô đừng có nói dối, mấy ngày này cô rất khác thường, đặc biệt là từ hôm bị mộng du đi lạc”

“Tôi không có”

“Nghiêng Nghiêng, thời gian hai chúng ta quen nhau vẫn chưa đủ để cô tin tưởng hay sao”

“Chuyện của tôi không liền quan tới anh”

Hiện tại cô chẳng biết mình còn ở lại trong cơ thể này bao lâu, cô không muốn cho mọi người lo lắng. Vì thế cô không nói gì mà lạnh lùng quay lưng đi vào trong lớp.

Lúc này nhìn từ bên ngoài cô vẫn điềm tĩnh, cứ như không quan tâm đến chuyện khi nãy nhưng thật ra trong lòng đã sớm dậy sóng rồi.

Thật ra cô có hơi không hiểu một điều, thời gian anh xuyên vào cơ thể của Hữu Kỳ còn dài hơn cô nhưng lại không có chuyện gì xảy ra.

Đó chính là số phận hay sao? Lúc trước Nghiêng Dương cứ nghĩ rằng sau khi mình thoát khỏi cơ thể này thì sẽ quay trở về cơ thể cũ nhưng hiện tại cơ thể cũ đã không còn vậy là chắc sẽ biến mất khỏi thế gian này.

Không biết sau khi cô đi rồi, chủ nhận của cơ thể trở lại rồi thì ông cậu của mình có nhận ra không, khi Hữu Kỳ biết cậu sẽ phản ứng như thế nào, còn Nghiêng Thành, thầy Cẩn và cửa hàng mới mở chưa được bao lâu.

Đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết việc mình xuyên vào cơ thể này để làm gì nữa. Sự nghiệp thì chỉ mới bắt đầu, mối thù cha mẹ trả chưa xong.

Hôm nay Lâm Doãn Mặc lại phải tăng ca ở công ty nên sẽ đón cô trể, khi cô đang đứng đợi thì bầu trời đột nhiên chuyển sang màu xám xịt, những cơn gió lớn bắt đầu thổi không ngừng.

“Cô sao thế”

Khi quay người sang thì cô nhìn thấy Hữu Kỳ, suy nghĩ của cô lại trở nên hỗn loạn, giọt nước mắt long lanh không hiểu tại sao lại tràn ra khóe mắt.

“Nếu như một ngày nào đó tôi thật sự rời đi thì anh có buồn không”

“Cô nói điên khùng gì thế, hôm nay lại bài đặc làm mít ướt nữa”

“Tôi cũng không muốn làm mít ướt đâu nhưng bầu trời này lại làm tôi nhớ đến những điều tệ hại trước kia”

“Vậy cô đừng nhớ đến mấy cái chuyện đó nữa, cô nhìn vào mắt tôi này”

Nhìn thẳng vào đôi mắt anh cô thấy được sự vững chắc và kiên định còn có sự bảo vệ.

“Chuyện tiêu cực hãy cứ để cơn mưa lớn này cuốn trôi đi, hai chúng ta hiện tại đang trên cùng một chuyến tuyến nên tôi sẽ không để cô gặp phải chuyện gì đâu. Tôi sẽ dùng hết trí lực lẫn sức lực của mình để bảo vệ cô”

“Nếu thật sự có một ngày tôi rời đi thì nhờ anh chăm sóc cho Nghiêng Thành”

“Thằng nhóc đó thông minh lanh lợi như thế nên nếu không có tôi cũng chẳng sao nhưng ngược lại là cô đó. Bên ngoài cô tỏ ra mình là người đầy mưu mô, thâm sâu nguy hiểm nhưng lại yếu đuối hơn ai hết”

“Trước kia tôi cứ tưởng anh là người rất khó ưa, khó gần”

“Mấy hôm nay cô có chuyện gì giấu tôi”

“Thật ra”

Khi đang định nói anh nghe về chuyện cô đã gặp một bà lão thì Lâm Doãn Mặc xuất hiện, mặc dù công việc nhiều nhưng anh vẫn cố gắng làm xong sớm để đi đón đứa cháu gái của mình.

Không hiểu sau khi nhìn thấy anh bị mưa tạc gần ướt hết cả người, tóc anh cũng vì ướt mưa mà không còn phùng phùng đẹp trai như mọi khi mà đó xẹp lép và dính vào trán trông rất buồn cười.

Vì sự xuất hiện của Lâm Doãn Mặc nên cô và Hữu Kỳ phải tách nhau ra, trời khi này mưa cũng không còn lớn khi nãy nữa nên hai người quyết định đi về.

Lâm Doãn Mặc thì cõng cô trên lưng còn cô thì cầm cây dù để che cho hai người.

“Ông cậu hôm nay đi làm có mệt không”

“Tiểu Nghiêng à, cháu đoán xem”

“Chắc chắn là rất mệt rồi à”

“Vậy cháu còn hỏi cậu làm gì”

“Tại cháu thích nên hỏi ạ”

Có lẽ cô nên để những muộn phiền của mình theo mưa mà cuốn trôi hết, khi nào đến thời gian rời đi thì cô sẽ rời đi, bây giờ có lo lắng thì cũng như thế thôi.