Cảm thấy vô cùng khó chịu và phiền toái, Tuyên Quân đưa mắt nhìn chiếc điện thoại đáng thương của mình. Trong đầu anh thầm chửi rủa cô gái đã gửi tin nhắn kia. Đỉnh điểm là khi anh không thể làm ngơ được nữa, anh miễn cưỡng cầm điện thoại lên, trả lời vài câu cho có lệ: “Đừng gọi tên tôi thân thiết quá, tôi và cậu chỉ là bạn bè cùng lớp, hãy gọi tôi là Tuyên Quân!”
Từ trước đến nay, chưa từng có ai dám xưng hô thân mật với anh như vậy. Anh chỉ cho phép gia đình và người anh yêu thương được gọi với cái tên thân thương ấy. Nhưng hết lần này đến lần khác, Tuyên Quân nhắc đi nhắc lại về việc xưng hô thân thiết giữa anh và Lam Chi. Nhưng cô đều phớt lời.
Khi những dòng tin nhắn vừa gửi đi bỗng dừng không có tiếng chuông thông báo nào vang lên nữa, Tuyên Quân thầm nghĩ có lẽ Lam Chi đã từ bỏ cuộc trò chuyện này. Nhưng không, chỉ một lát sau, tiếng báo tin nhắn mới lại reo lên, màn hình điện thoại sáng bừng và một dòng tin nhắn mới hiện lên trước mắt.
“Chúng ta gặp nhau được chứ? tôi có vài điều muốn nói với cậu”. Có vẻ như Lam Chi cảm thấy hơi bất ngờ khi đọc được tin nhắn ấy, không biết phải đáp lại Tuyên Quân như thế nào.
Tuyên Quân không trả lời gấp, chậm rãi hoàn thành bài tập. Đến khi xong, anh mới cầm lấy điện thoại rồi đưa ra một câu đáp nhàn nhạt: “Có chuyện gì thì nói thẳng ở đây, không nhất thiết phải gặp mặt”.
“Chuyện này phải gặp mặt mới dễ nói chuyện”. Sau khi đọc xong tin nhắn từ Lam Chi, Tuyên Quân cảm thấy con gái vô cùng phiền phức. Anh không kìm được mà bộc lộ và nói ra những suy nghĩ tiêu cực của mình ra bên ngoài.
Tuyên Quân bĩu môi, trong lòng không muốn đi gặp Lam Chi. Nhưng anh lại nhớ đến việc cả tuần nay Lam Chi liên tục làm phiền mình. Tuyên Quân không thể không đi gặp cô. Sau một hồi đắn đo, Tuyên Quân quyết định sẽ đi gặp Lam Chi để giải quyết dứt điểm mọi chuyện. “Mấy giờ?”
“7 giờ, ở công viên gần trường, cậu nhớ đến nhé?”, Tuyên Quân ngước mắt lên nhìn đồng hồ sau khi đã đọc xong tin nhắn. Cảm thấy lúc đó rảnh rỗi nên anh quyết định nhận lời đề nghị của cô.
Tuyên Quân vứt điện thoại sang một bên, mắt không rời khỏi chiếc đồng hồ treo tường. Anh thấy sắp đến giờ ăn tối nên quyết định xuống bếp chuẩn bị một vài món ngon trước khi ra khỏi nhà.
Tuyên Quân chẳng buồn quan tâm đến vẻ bề ngoài, mặc cho người nồng nặc mùi khói thức ăn bốc ra từ bếp. Khi ra khỏi bếp, anh thấy đèn sáng và tiếng tivi phát ra. Biết anh hai đang đói bụng, ngồi chờ cơm, anh lên tiếng bảo anh cứ ăn trước. Nhưng lạ thay, Tuyên Quân lại không nghe thấy tiếng trả lời từ anh trai. Tuyên Quân thấy lạ nhưng chẳng kịp nghĩ lâu vì đồng hồ đã chỉ đúng 7 giờ.
Đúng giờ hẹn, Tuyên Quân đã có mặt ở công viên. Anh nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy cô gái nào mà mình đang hẹn gặp. Mãi một lúc sau, 5 phút, anh mới thấy Lam Chi xuất hiện ở phía xa, bước đi có vẻ vội vã. Lúc này, anh mới biết là cô đã đến muộn, trong lòng Tuyên Quân vô cùng bực bội, nhưng cố gắng nhẫn lại, không muốn thể hiện sự khó chịu ra mặt.
Không để cho Tuyên Quân kịp lên tiếng trách móc, Lam Chi vừa tới nơi đã vội vã giải thích: “Xin lỗi Quân Quân nha, ban nãy tôi gặp chút chuyện ngoài ý muốn nên đến muộn, đợi lâu không?” vừa nói, Lam Chi vừa thở dốc đầy mệt mỏi.
Tuyên Quân nhìn Lam Chi với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm, anh đã phí quá nhiều thời gian vào việc vô ích này. Tuyên Quân khó chịu nói: “Vào thẳng vấn đề luôn đi.”
Lam Chi đứng đó, hai bàn tay cứ liên tục đan vào nhau, ấp úng mãi chẳng biết mình nên nói gì. Nhìn Tuyên Quân ở phía đối diện, cô cảm nhận được sự lạnh lùng trong đôi mắt anh đang nhìn cô chằm chặp.
Cơ thể cô run lên, lòng đau như cắt. “Bao nhiêu lần như thế ở bên nhau, cậu không cảm nhận được gì sao?”
Nhìn thấy khuôn mặt Tuyên Quân vẫn giữ nguyên trạng thái, chẳng hề có câu trả lời nào được thốt ra. Sau đó, đôi lông mày thanh tú của Tuyên Quân nhíu lại. Lâm Chi vội vã giải thích như thể cô muốn chắc chắn rằng lời nói lúc nãy của mình được anh hiểu rõ: “À…à… ý tôi là- dạng như là mấy lần trước tôi nói chuyện với cậu tôi nhờ cậu vài thứ, cậu không thấy có gì lạ sao?”
“Có gì ngoài lạ? ngoài việc cậu rất phiền!”.
Lam Chi cảm thấy nhói đau trong lòng khi nghe Tuyên Quân nói sự tồn tại của cô thật phiền phức. Cô luôn cố gắng làm cho anh vui vẻ bằng cách chủ động bắt chuyện với anh. Tuy nhiên, Tuyên Quân lại không đáp lại sự quan tâm của Lam Chi. Thay vào đó, cô còn thường xuyên nhắn tin cho Tuyên Quân, viện đủ mọi lý do để được
Lam Chi cũng không rõ bản thân mình thích Tuyên Quân từ bao giờ. Có lẽ là lần đầu tiên gặp nhau. Ngày đầu tiên nhập học, cô đi trên chiếc xe ô tô của gia đình. Nhìn qua ngoài cửa sổ, cô cảm thấy chán ngắt, không biết trường học cấp hai có gì thú vị.
Đang miên man chìm đắm trong dòng hồi ức về những người bạn cấp 1, bỗng tầm mắt của Lam Chi dừng lại nơi một anh chàng lạ mặt đang ung dung sải bước trên vỉa hè. Dù đã hơn ba tháng kể từ lần gặp gỡ cuối cùng, cô tin chắc mình đã từng chạm trán anh chàng này ở một góc nào đó trong ngôi trường cấp một.
Suy nghĩ mải miết về anh chàng kia có phải là người quen cũ của mình không, Lam Chi suýt quên mất phải tìm tên mình trong danh sách lớp mới. Lúc này, cô đứng đần một lúc trước bảng thông báo. Tìm đỏ mắt mãi mà chẳng thấy tên mình được ghi ở đâu. Bực bội trong người, cô tiến ra đằng sau cố tìm cho ra được danh sách lớp mình. Nhưng cô không chú ý nên đã va vào một người đứng ngay bên cạnh.
Lam Chi vừa dứt lời xin lỗi, giật mình quay lại nhưng chỉ nhận được sự im lặng từ phía đối phương. Cô cứ nhìn cậu ta chằm chằm nhưng cậu ta thì lại tỏ ra không quan tâm đến cô. Nhìn vào danh sách và thấy rõ tên của mình, cậu ta liền quay đi ngay mà không thèm nói một lời nào.
Lúc đi, cô như thấy thoáng qua một thứ gì đó, đó chính là nụ cười của cậu ta, nụ cười ấy hiện trên môi khi cậu ta đang nhìn bảng tên lớp. Khoảnh khắc đó, Lam Chi cảm thấy hình như mình đang có ấn tượng với con người này. Mãi đến khi cô tìm thấy tên mình thì cũng đã quá giờ vào học rồi.
Lam Chi vừa đặt đít xuống ghế thì cô giáo cũng vừa mới ngồi vào chiếc ghế của mình, lớp học bỗng rộ lên những tiếng vỗ tay kèm theo lời tuyên dương từ cô giáo: “Tuyên Quân đã xuất sắc giành được học bổng của trường, cả lớp tuyên dương bạn Tuyên Quân nào!”.
Với một lớp học có học sinh giỏi như vậy, Lam Chi cảm thấy có chút tò mò và cái tên Tuyên Quân bỗng gây ấn tượng trong cô nên đã quay xuống theo mọi người mà nhìn nam sinh đó. Thật bất ngờ, cậu học sinh đó lại chính là người mà cô đã gặp ban sáng và bắt gặp trên bảng thông báo tên học sinh.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tuyên Quân, Lam Chi đã có ấn tượng rất tốt về anh. Anh là một chàng trai cao ráo, đẹp trai, lại học giỏi. Lam Chi bắt đầu chú ý đến Tuyên Quân từ đó. Cứ mỗi lần nhìn thấy anh, tim cô lại đập loạn nhịp. Cô cố tình tìm cách để được gần anh hơn, nhưng không biết làm sao.
Mặc dù cô giáo và các bạn đã bầu cho cô chức lớp trưởng, nhưng chức danh đó cũng không thể giúp cô gần gũi với Tuyên Quân hơn. Hoàn toàn không có bất kỳ tiếp xúc tốt đẹp nào ngoài những dòng chữ trên sách vở. Cô không thể cứ tiếp tục tình trạng này mà không tìm ra giải pháp khác.
Cho đến một ngày, Lam Chi tham gia một câu lạc bộ ở trường. Cô vô cùng bất ngờ khi phát hiện ra Tuyên Quân cũng tham gia câu lạc bộ đó. Từ đó, hai người có nhiều cơ hội để tiếp xúc với nhau hơn. Lam Chi càng ngày càng thích Tuyên Quân và cô tin rằng anh cũng thích mình.