Cuộc Gặp Định Mệnh

Chương 21-2: Móc Khóa Thỏ Và Cửa Hàng Tiện Lợi (2)




Quốc Huy thò tay vào tủ lạnh lấy lon nước lạnh rồi đi đến quầy tính tiền. Khi nghe thấy âm thanh của máy quét mã vạch, anh quyết định mở điện thoại. Người ở bên kia liếc nhìn màn hình rồi nói: “Của anh là 15 nghìn.”

“Quét mã ở đâu vậy anh?” Quốc Huy chật vật sử dụng điện thoại. Người đối thoại im lặng, rồi lật bảng mã về phía Quốc Huy. Quốc Huy ngước lên cười rạng rỡ. “À, cảm ơn” anh quét mã, quay màn hình điện thoại về phía nhân viên và kêu lớn: “Đã thanh toán xong!” Vẻ nhẹ nhõm hiện rõ trên gương mặt Quốc Huy khi anh đã hoàn tất thành công quá trình thanh toán.

Quốc Huy nhìn thấy người kia gật đầu xác nhận, cuối cùng anh cũng có cơ hội nhìn thẳng vào mặt họ. Anh không khỏi cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn, khiến anh phải thốt lên: “Ồ, anh đẹp trai quá!” Cảm xúc của Quốc Huy dâng trào khi anh nói những lời đó trước mặt nhân viên. Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng và căng thẳng khi mọi người đều nhận ra lời bình luận bất ngờ đó.

“Em xin lỗi, lần đầu thấy cửa hàng này có anh nhân viên mới đẹp trai như vậy, có chút không kiềm chế được miệng mình”, Quốc Huy giựt giựt mắt,thấy bản thân không tiết chế mà nói mấy lời vô nghĩa trước mặt người lạ không hề quen biết. Anh bối rối không dám nhìn mặt đối phương mà cúi đầu ngại ngùng.

Quốc Huy không khỏi xin lỗi vì sự thiếu tự chủ của mình. Anh chưa bao giờ nhìn thấy một nhân viên mới đẹp trai như vậy trong cửa hàng này trước đây và lời nói của anh đã buột ra trước khi anh có thể ngăn mình lại. Anh cảm thấy xấu hổ và lúng túng, không thể đón nhận ánh mắt của người lạ. Như thể miệng anh có suy nghĩ riêng, thốt ra những lời vô nghĩa trước mặt một người mà anh thậm chí không quen biết.

Anh nhân viên đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm, không thay đổi gì kể từ lần đầu Quốc Huy nhìn anh. Quốc Huy cố gắng bắt chuyện nhưng người nhân viên vẫn im lặng, chỉ nhìn Quốc Huy một lúc rồi mới lên tiếng. Như thể hắn đã suy ngẫm điều gì đó rất sâu trước khi quyết định mở miệng: “Không sao, cảm ơn anh đã quá khen”.

Trong thâm tâm, người nhân viên cảm thấy vô cùng bối rối. Trong suốt cuộc đời mình, hắn chỉ nhận được lời khen từ phụ nữ và chưa bao giờ được người đàn ông nào khác khen ngợi về ngoại hình. Sự đan xen cảm xúc này khiến hắn cảm thấy bối rối, và anh nhân viên đã cân nhắc rất lâu trước khi nghĩ ra những từ ngữ hoàn hảo để tránh bất kỳ sự khó xử nào từ cả hai phía.

“Mày mua xong chưa vậy? làm gì mua lắm thế không biết?”, Vĩ Văn không khỏi lẩm bẩm, đi theo lưng Tuyên Quân vào quầy bánh. Tuyên Quân đã đi vòng quanh cửa hàng tiện lợi, mua hầu hết mọi thứ ngon miệng mà anh có thể tìm thấy. Vĩ Văn vô cùng tò mò Tuyên Quân định làm gì với tất cả những món đồ này. Cậu không hiểu tại sao lại phải mua nhiều như vậy. Dù không hài lòng và liên tục phàn nàn nhưng Vĩ Văn vẫn không bỏ rơi Tuyên Quân mà kiên nhẫn cùng anh đứng đợi tới quầy để thanh toán tiền.

Tuyên Quân có chút khẩn trương, cúi đầu nhìn vỏ xách nặng trĩu trong tay. Anh không khỏi cảm thấy sợ hãi, lẩm bẩm một mình: “Em xong rồi.” Anh biết rằng thời gian là điều cốt yếu và anh cần phải nhanh chóng mua xong. Nhìn nhanh xung quanh, Tuyên Quân tự trấn an mình đã có đủ thứ mình cần. Hít một hơi thật sâu, Tuyên Quân cuối cùng cũng đi theo Vĩ Văn ra quầy thanh toán hóa đơn.

“Nhanh cái chân lên, sắp trễ giờ học rồi”. Dù đã đạt được điều mình mong muốn nhưng Vĩ Văn không giấu được sự thất vọng. Cậu dậm chân về phía quầy thu ngân, lời nói đầy sắc bén. Tuyên Quân chỉ biết bỏ vào tai, không dám mở miệng đáp lại một lời. Im lặng đặt vỏ xách lên quầy tính tiền.

Đúng lúc này, Vĩ Văn nghe thấy cuộc nói chuyện của Quốc Huy và anh nhân viên, có chút tò mò, cậu nhìn Quốc Huy và hỏi: “Anh Huy quen anh này sao?”

Quốc Huy lắc đầu mạnh mẽ đáp: “Không, không hề. Đây là lần đầu anh gặp thôi.” Sự tò mò của Vĩ Văn lại càng được khơi dậy. Cậu tự hỏi lý do cuộc trò chuyện của họ là gì và tại sao Quốc Huy lại tỏ ra kiên quyết không quen biết người đàn ông đó. Có lẽ cuộc gặp gỡ này còn nhiều điều hơn những gì Vĩ Văn thấy.

“Tưởng quen nhau từ kiếp trước không đấy”, Vĩ Văn không khỏi trêu chọc Quốc Huy khi nhìn thấy ánh mắt ngượng ngùng của anh. Chỉ cần nói vài câu là anh đã đỏ mặt. Quốc Huy ngơ ngác không biết phản ứng thế nào. Anh đứng đó như chết lặng, cảm thấy vừa bối rối vừa ngại ngùng. Rõ ràng Vĩ Văn rất thích làm cho anh có chút không kịp phản ứng, nhưng Quốc Huy cũng không khỏi cười theo, mặc cho ban đầu có chút do dự.

Cùng lúc này, giọng hát của Tuấn Kiệt vang lên đúng lúc, phá tan bầu không khí ngượng ngùng ở Quốc Huy. Tuy nhiên, ngay lập tức, nó biến thành một bầu không khí khó chịu và đau đầu.

“Em không biết đâu, chai trà đó là của em”, Tuấn Kiệt kêu lên khi cùng Minh Lâm bước ra khỏi quầy nước. Khuôn mặt cậu đầy giận dữ khi bước đi, vẻ mặt băng giá và không hề dao động. Rõ ràng là có điều gì đó không ổn và căng thẳng đang tăng cao.

“Ơ hay, anh lấy trước mà?” Vẻ mặt Minh Lâm đầy vẻ khó hiểu nhìn Tuấn Kiệt. Tuấn Kiệt không muốn nhường đồ uống mình thích cho người khác nên nhanh chóng đưa ra câu trả lời khéo léo: “Nhưng chính em là người phát hiện ra nó đầu tiên”. “Nhưng anh là người cầm trước,” Minh Lâm đáp với nụ cười điềm tĩnh.

“Không phải tại nó cao sao?” Tuấn Kiệt bực bội và uất ức ra mặt. Nhưng không đợi suy nghĩ, Minh Lâm đáp ra câu ngay lập tức: “Chứ không phải làm em lùn à?” Một câu trả lời đầy sự mỉa mai và hài hước. Có lẽ Minh Lâm đã muốn trấn an một bản thân bằng cách trả lời một cách hóm hỉnh. Tuy nhiên, câu trả lời này chỉ làm cho cuộc tranh luận trở nên căng thẳng hơn và gây ra những cảm xúc phạm không đáng có.

“Anh!”. Cứng họng, Tuấn Kiệt không còn đường nào để đánh bại được Minh Lâm. Anh ta đã thử mọi cách từ luyện tập chăm chỉ đến nghiên cứu kỹ thuật, nhưng vẫn không thể vượt qua được năng lực và thông minh của đối thủ. Sự thất bại liên tục đã khiến Tuấn Kiệt tức giận đến bốc hỏa và muốn lao đến đánh Minh Lâm cho hả dạ.

“Sao hai người này gặp nhau là cứ chí chóe xuống vậy không hợp nhau sao không nghỉ chơi với nhau đi?”, Vĩ Văn nghe hai người suốt ngày cãi nhau khiến cái đầu biết bao nhiêu người phải nhức não.

Cứ nghĩ rằng, khi chơi chung với nhau trong thời gian dài, cả hai sẽ tăng dần hiểu và hiểu lẫn nhau, và không còn vướng bận nữa. Nhưng thực tế lại thì không như vậy. Một số người có tính cách khó tính và cứ như nước cháy, gặp nhau là phải chém nhau, Siết chặt nhau một miếng mới chịu được.

“Không được!” Hai người nhìn nhau, trong giây phút kinh ngạc, họ nhận ra mình đang đồng thanh nói. Ngay lập tức, một tiếng “huh” đồng thời vang vọng trong không khí, và hành động quay mặt đi của họ cũng giống nhau một cách kỳ lạ.

Vĩ Văn bật cười, thấy cả hai đều trẻ con đến lạ. Chỉ cần trêu chọc một chút cũng đã bộc lộ bản chất thật của họ. Họ không muốn xa nhau nhưng cũng không muốn ngọt ngào với nhau. Vĩ Văn quay đầu nhìn Tuyên Quân, ngẫm nghĩ điều gì đó, cảm thấy chính mình trước đây cũng thường xuyên chửi Tuyên Quân, vậy mà bây giờ lại dính với anh như thế này.

Khung cảnh hỗn loạn, mọi người cùng nói một lúc và khiến nhân viên tội nghiệp chỉ biết đứng đó, không biết phải làm gì. Khi quan sát họ, hắn không khỏi thắc mắc đến bao giờ họ mới lên tiếng tiết lộ số tiền Tuyên Quân đã thanh toán.