Cuộc Gặp Định Mệnh

Chương 18-2: Đi Biển, Ngày Tắm Đêm BBQ (2)




Cuối cùng thì mùa hè cũng đã đến, bọn họ không quên lời hứa với nhau. 10 giờ tối, tất cả cùng nhau lên xe, có người ngủ quên trời đất, có người thì thức chơi game. Vĩ Văn và Tuấn Kiệt là những người sôi nổi nhất trên xe, cả hai thách đấu Minh Lâm và Quốc Huy một trận tay đôi.

Trận chiến diễn ra căng thẳng, không ai sẵn sàng lùi bước. Đỉnh điểm đến ở những phút cuối cùng khi Vĩ Văn dù máu còn rất thấp nhưng không chịu đầu hàng và một tay hạ gục Minh Lâm. Cuối cùng, chiến thắng thuộc về Vĩ Văn và Tuấn Kiệt.

Tuấn Kiệt không giấu được niềm vui và sự phấn khích. Cậu nhảy dựng lên, hò hét nhảy múa xung quanh, hoàn toàn không biết Tuyên Quân vẫn ngồi cạnh Vĩ Văn, ngủ gật cho đến tận bây giờ.

Tuyên Quân ngẩng đầu, hai mắt mở to, hoàn toàn ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh như lạc vào một thế giới khác, không thể hiểu được niềm hạnh phúc và ăn mừng bất chợt dâng lên từ Tuấn Kiệt. Cảnh tượng vừa buồn cười vừa bối rối khiến Tuyên Quân ngơ ngác.

Ánh mắt Vĩ Văn chuyển từ Tuấn Kiệt sang Tuyên Quân, mới giật mình nhận ra người tựa đầu vào đùi mình đã không còn ở đó nữa. Cậu quay lại nhìn Tuyên Quân, trên môi nở một nụ cười khi nhìn thấy biểu cảm dễ thương trên khuôn mặt anh. Vĩ Văn dùng tay nhẹ nhàng kéo đầu Tuyên Quân lại vào lòng, vỗ nhẹ vào ngực anh một cách dịu dàng, bảo anh tiếp tục ngủ.

Tuyên Quân vô cùng ngạc nhiên trước sự ấm áp và thoải mái mà anh cảm nhận được ở Vĩ Văn. Dường như bất kể khi nào anh nằm xuống nghỉ ngơi kế bên cạnh cậu, anh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Dường như bầu không khí của nơi này êm dịu đến nỗi ngay cả tiếng động lớn nhất cũng không thể quấy rầy giấc ngủ của Tuyên Quân.

Điều đó hoàn toàn trái ngược với Minh Đức, người dường như thường xuyên bị người khác dày vò. Minh Đức là người khó ngủ, cần sự im lặng tuyệt đối mới có thể đi vào sâu giấc. Không giống như anh- Tuyên Quân chỉ cần đúng giờ dù có bao nhiêu tạp âm vẫn cũng có thể vào trạng thái ngủ bất cứ lúc nào.

Từ lúc Minh Đức lên xe, anh không đếm được mình đã đọc bao nhiêu cuốn sách. Anh đọc hết cuốn sách này đến cuốn sách khác, đắm chìm trong những câu chuyện và nhân vật cho đến khi không còn cuốn sách nào trong ba lô.

Dường như thời gian đã trôi qua mà anh không hề nhận ra. Bây giờ, khi anh ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt anh đờ đẫn vừa mệt mỏi vừa thắc mắc, anh không thể không suy ngẫm về hành trình anh đã trải qua qua những trang sách đó. Mỗi cuốn sách đã đưa anh đến một thế giới khác, tràn ngập sự phiêu lưu, tình yêu và kiến ​​thức..

Khi những tia bình minh đầu tiên ló dạng ở đường chân trời lúc 5 giờ sáng, chiếc xe đến bãi biển rất đúng lúc. Tuấn Kiệt là người xuống xe nhanh nhất, không đợi ai cả. Cậu chạy nhanh về phía bờ biển, sự phấn khích hiện rõ khi anh nhìn thấy làn nước lấp lánh và bãi cát mềm mại.

Không kìm được cảm xúc, cậu vui sướng nhảy xuống biển, té nước tung tóe và cười không ngừng. Niềm hạnh phúc trên khuôn mặt cậu là minh chứng cho vẻ đẹp và sự yên bình của khung cảnh buổi sáng sớm đó. "Wow! biển kìa thích quá"

Minh Đức đi theo phía sau, anh không khỏi chú ý đến niềm vui tỏa ra trên gương mặt Tuấn Kiệt. Đó là một cảnh tượng mà anh chưa từng thấy trước đây. Sự tò mò ngày càng trỗi dậy và anh không thể cưỡng lại việc hỏi: " Em thích biển lắm sao? Tại sao vậy?"

Đôi mắt Tuấn Kiệt càng sáng lên, như thể cậu đang đợi ai đó hỏi mình câu hỏi đó. Với một nụ cười tươi, cậu trả lời: “Có điều gì đó ở đại dương khiến em say đắm mãi không thôi. Tiếng sóng vỗ vào bờ thật êm tai, cảm giác cát lọt vào kẽ chân và sự bao la của biển - tất cả đều mang lại cho em cảm giác bình yên đến khó tả. Và một điều nữa..anh không thấy sao? Biển rất đẹp a~”. Minh Đức gật đầu thấu hiểu, nhận ra rằng đối với Tuấn Kiệt, bãi biển không chỉ là nơi chốn mà còn là nơi trú ẩn cho tâm hồn cậu.

Tim Minh Đức đập thình thịch, anh đứng đó, cứng người, nhìn Tuấn Kiệt. Hình ảnh nụ cười xinh đẹp của Tuấn Kiệt trên bãi biển tuyệt đẹp và ánh bình minh yên bình cũng đủ khiến Minh Đức không kìm được cảm xúc. Anh không khỏi mỉm cười cùng cậu. Khoảnh khắc đó thật hoàn hảo, như thể thời gian đã đứng yên. Đó là một buổi bình minh giản dị nhưng chứa đựng bao vẻ đẹp và mang đến bao niềm vui trong lòng Minh Đức. Trong lúc đó, mọi lo toan, mọi muộn phiền đều tan biến, anh không khỏi bị cuốn vào vẻ đẹp nhất thời và nụ cười dễ lây của Tuấn Kiệt.

"Biển thì đẹp, em thì xấu chẳng ai thèm", Minh Lâm không khỏi tham gia vào cuộc trò chuyện giữa hai người. Từ khi Tuấn Kiệt bước ra biển, Minh Lâm không thể rời mắt khỏi cậu. Nhìn nụ cười của cậu trên môi, Minh Lâm cảm thấy người nóng bừng, tim đập thình thịch. Quyết tâm không để hành động của người khác điều khiển mình, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, thản nhiên đến gần Tuấn Kiệt, tìm cách trêu chọc cậu.

"Thèm hay không cũng được, miễn không phải là anh", Dù bị trêu chọc nhưng cậu không dễ nổi giận. Tuấn Kiệt hiểu rằng mình không nên để lời nói hay hành động của ai đó ảnh hưởng đến mình đến mức bỏ lỡ những cơ hội đẹp ngay trước mắt. Thay vào đó, cậu chọn cách tập trung vào hạnh phúc của riêng mình và quyết định chơi lại Minh Lâm bằng câu độc nhất.

Và đúng như dự đoán của Tuấn Kiệt, quyết định này đã khiến Minh Lâm phản ứng dữ dội, khiến anh nghiến răng nghiến lợi nổi cơn thịnh nộ. Có vẻ như trận đấu sắp trở nên căng thẳng!. "Nhóc này!"

"Làm sao làm sao? anh làm được gì em?", Tuấn Kiệt không khỏi nhận ra mình đã vượt qua Minh Lâm một cách vượt bậc. Với sự tự tin mới có được này, Tuấn Kiệt quyết định nắm bắt cơ hội và hoàn toàn lấn át đối thủ của mình. Quyết tâm chứng tỏ bản thân, Tuấn Kiệt thực hiện sứ mệnh đánh bại Minh Lâm một lần và mãi mãi để khẳng định ưu thế của mình. Với từng chút quyết tâm thúc đẩy hành động của mình, Tuấn Kiệt lao về phía trước, sẵn sàng loại Minh Lâm khỏi cuộc thi. Rõ ràng là Tuấn Kiệt đã trở nên mạnh mẽ hơn và điêu luyện hơn, và cậu quyết tâm không để bất cứ ai cho rằng mình là đối thủ giỏi hơn.

Minh Đức hít một hơi thật sâu và quyết định cuối cùng nói ra hết những gì mình nghĩ trong lòng: " Hai cái đứa này, Tuấn Kiệt không ai thèm, nhưng anh thèm". Vừa nói, anh không khỏi chú ý đến vẻ mặt ngơ ngác của Tuấn Kiệt. "Sao cơ?" Tuấn Kiệt hỏi, rõ ràng là sửng sốt trước cảm xúc dâng trào đột ngột của Minh Đức. Minh Đức gượng cười, nhanh chóng tránh ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cậu. Mở lòng như thế này đối với Minh Đức là một bước đi mạo hiểm, nhưng anh không thể kìm nén mọi suy nghĩ và cảm xúc của mình được nữa.

Khi Minh Lâm nhìn Minh Đức nhanh chóng giật lấy ánh sáng hào quang lẽ ra thuộc về mình, một cảm giác sốc và cấp bách dâng trào trong huyết quản anh. Minh Đức sao có thể trơ tráo cướp đi vinh quang của anh ngay trước mắt?

Nhận thức đó ập đến với anh như một tiếng sét, khiến anh nhanh chóng tập trung suy nghĩ và lên tiếng.:"Không được, anh hai không được nói vậy, em ấy...!!", Giây phút đó, Minh Lâm biết mình phải đòi lại những gì thuộc về mình. Tình thế căng thẳng đã thúc đẩy quyết tâm của anh, thúc đẩy anh phải đối đầu với Minh Đức và giành lại hào quang của mình.

Khi cuộc trò chuyện đang tới khúc cao trào, Quốc Huy bất ngờ ngắt lời bằng những lời nhận xét vô nghĩa. Kể từ giây phút bước xuống xe trở đi, Quốc Huy phải chịu đựng những lời nói vô bổ của ba người. Không kìm được sự bức xúc, Quốc Huy cao giọng kêu lên: "Vớ vẩn thế là đủ rồi! Chúng ta ở đây để giải trí chứ không phải để tranh giành sự chú ý của một thằng chàng trai".

Minh Lâm chọn cách im lặng, không muốn đổ thêm dầu vào lửa. Anh quay đi và đi về phía khác, tránh mọi cuộc đối đầu. Minh Đức ngầm hiểu được ý nói của Quốc Huy, lặng lẽ thừa nhận rồi cũng làm theo, di chuyển sang một góc khác.

Có một số người không quan tâm đến thế giới xung quanh. Họ hài lòng với việc chỉ đứng yên và quan sát. Vĩ Văn là một trong những cá nhân đó.

Khi đứng trên bãi biển, cậu bị quyến rũ bởi những con sóng vỗ dưới chân, những đám mây trôi trên đầu và ánh nắng dần dần nhô cao trên bầu trời. Giây phút đó, lòng Vĩ Văn cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cậu không cần phải lo lắng về việc học hay đáp ứng tâm trạng ai đó. Tất cả những gì ở hiện tại quan trọng là tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên và tìm thấy sự bình yên trong chính mình.

Trong lúc đó, Tuyên Quân luôn ở phía sau lưng Vĩ Văn, cậu đi đâu anh đi đó. Sau đó, anh khoác áo ấm lên vai cậu. “Bên ngoài trời vẫn còn tối và rất lạnh. Anh nên giữ ấm để tránh bị ốm”, Tuyên Quân khuyên nhủ với vẻ quan tâm chân thành. Vĩ Văn quay đầu nhìn Tuyên Quân, trên mặt hiện lên nụ cười biết ơn. Cậu đã thốt ra lời "cảm ơn" chân thành nhất. Chính những khoảnh khắc như thế này đã khẳng định lại mối quan hệ của họ đã phát triển hơn.

Mỗi lần Vĩ Văn nói lời cảm ơn Tuyên Quân về một điều gì đó, dù nhỏ đến đâu, anh đều ngượng ngùng và đỏ mặt. Đến bây giờ anh cũng không khá hơn chút nào, sợ sự xấu hổ của mình sẽ bị Vĩ Văn chú ý nên vội vàng quay đi.

Cả nhóm bạn thân cùng nhau đón Bình Minh, một ngày mới đầy ngẫu hứng và niềm vui. Họ đi ăn tại những quán ngon và thưởng thức những món ăn đặc sản. Không dừng lại ở đó, bọn họ còn ghé thăm những địa điểm nổi tiếng của thành phố, khám phá những danh lam thắng cảnh và tận hưởng không gian yên bình. Trong suốt chuyến đi, họ không quên chụp ảnh để lưu lại những khoảnh khắc đáng nhớ. Tối về, khi tất cả đã về đến khách sạn, bọn họ ngồi lại bên nhau, xem lại từng bức ảnh. Cười đùa và trò chuyện vui vẻ làm cho buổi tối trở nên ấm áp và ý nghĩa hơn. Cả nhóm đã cùng nhau trải qua một mùa hè tuyệt vời, tạo nên những kỷ niệm khó quên.