"Tuyên Quân!!!"
Khi nghe tiếng ai đó gọi tên mình từ phía sau, Tuyên Quân đang đi thì dừng lại và ngoảnh lại nhìn thấy là cô lớp trưởng đang hối hả chạy tới chỗ mình. Anh cảm thấy hơi khó hiểu và hỏi: "có chuyện gì không lớp trưởng?"
"Um..", Lam Chi ấp úng, nhìn quanh không thấy ai khác ở lại ngoài hai người bọn họ. Cũng đúng thôi, giờ này là đã quá giờ tan học, Tuyên Quân nếu không phải vì hội trưởng gọi anh ở lại xem sổ sách, thì anh đã không đứng đây nói chuyện với Lam Chi.
Lam Chi hít một hơi, lấy dũng khí nói: "chuyện là, tôi có thể mời cậu đi xem phim không? tôi giành được 2 vé vip, mà không biết đi với ai, bỏ thì rất tiếc"
Tuyên Quân nhìn dáng vẻ kì lạ của Lam Chi, cũng không mấy quan tâm mà nhìn qua hai tấm vé xem phim, anh im lặng một hồi, sau đó lên tiếng: "Xin lỗi, tôi không đi được, cảm ơn lớp trưởng đã mời", Tuyên Quân không đợi Lam Chi nói thêm câu gì, bản thân đã quay đi về nhà. Harry Potter fanfic
Khi Tuyên Quân bước vào nhà, anh ngay lập tức chú ý đến sự hối hả của bác quản gia khi chạy ra từ bếp, đeo trên vai một túi sách. Trong lòng, Tuyên Quân tự hỏi không biết hôm nay là ngày gì mà mọi người đều bận rộn đến vậy. Bác quản gia mang giày vào, vỗ vai Tuyên Quân và nói: "À, vú bận chút chuyện bên ngoài, con nấu ăn hôm nay cho Văn Văn giúp bác có được không?!", Quản gia cười ngượng ngùng.
Tuyên Quân vẫn chưa nắm bắt được hết tình hình câu chuyện nhưng thấy quản gia vội vã như vậy anh cũng không nỡ từ chối, cố gắng mỉm cười "dạ được, vú cứ yên tâm giao lại cho con được".
Bác quản gia nghe câu trả lời đồng ý từ Tuyên Quân, cười tươi rói rồi chạy ra ngoài. Tuyên Quân nhìn theo bà rồi thở dài, sau đó bước lên phòng của mình.
Tuyên Quân mở cửa phòng mình ra có chút mệt mỏi, không để ý nhiều vì sao cửa không khóa. Tâm trí anh đang bận rộn với những suy nghĩ về về ngày hôm nay. Khi anh ngước lên và bước về phía bàn học, anh sửng sốt khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Đó là một hình bóng mà anh không mong đợi được nhìn thấy ở trong phòng mình. Tuyên Quân đứng chết ngây, không thể tin vào mắt mình. Và trong khoảnh khắc không thể tin được đó, chiếc túi trên vai của anh bị trượt và rơi xuống đất. "Anh vô phòng em làm gì vậy?"
Khi Vĩ Văn đang nhìn những thứ trước mắt, cậu không khỏi chú ý đến những âm thanh liên tục phát ra từ phía sau. Tò mò, cậu quay lại và bất ngờ nhìn thấy Tuyên Quân đang đứng ngay trước mặt mình. Giật mình, Vĩ Văn cảm thấy một làn sóng bối rối ập đến, khiến cậu nói lắp bắp: "m- mày đến đây làm gì..không không ý tao là..mày vào phòng tao làm gì? không đúng, mày về nhà từ khi nào vậy?", Vĩ Văn cố gắng nói, nhưng lời nói của cậu phát ra lộn xộn và không mạch lạc. Rõ ràng là sự có mặt của Tuyên Quân đã khiến cậu mất cảnh giác và cảm thấy bối rối.
Tuyên Quân vẫn bình tĩnh trả lời câu hỏi của Vĩ Văn. "Mới về..anh vào đây chi vậy?"
"Ờm..tao kiếm mày, tao đói bụng", Vĩ Văn thì phản ứng rất nhanh, sốt ruột gõ gõ ngón tay, thậm chí không cho Tuyên Quân cơ hội lên tiếng trước, bản thân xông ra khỏi phòng. Còn không quên nói vọng lại nhanh cái tay lẹ cái chân mau xuống nấu cho tao ăn, tao đói bụng".
Tuyên Quân nhìn bóng anh trai mình xa dần, tim đập thình thịch, đầu óc rối bời. Anh quay lại căn phòng, nhìn vào những chiếc kệ chứa đầy hình ảnh của cậu. Tuyên Quân đứng chôn chân tại chỗ, cảm giác sợ hãi dâng trào.
Tại một quán ăn gần trường học, bốn chàng trai ngồi cùng nhau thưởng thức bữa cơ chiều. Dù chỉ là bốn người nhưng không khí vẫn rất sôi động, thu hút sự chú ý của những người xung quanh, quay lại nhìn bọn họ lấy một cái.
Minh Lâm nhìn hai người kia trước mắt, cảm thấy hơi khó chịu với cách họ gọi nhau là "anh anh/ em em". Còn gấp thức ăn cho trước mặt bao nhiêu người, " Em ăn này đi, món này ngon nhất quán này đấy"
Tuấn Kiệt chỉ biết cười ngượng ngùng. Từ khi món ăn được đặt lên bàn, Minh Đức luôn chuyển từng món ăn vào bát của Tuấn Kiệt và thúc giục cậu ăn nhanh. Khiến bữa cơm chiều của Tuấn Kiệt trở nên không còn yên bình, mà giống như một bữa tối trong nhà tù vậy. "Em biết rồi, anh ăn đi, anh ăn đi - Tuấn Kiệt trả lời cười.
Minh Lâm nhận thấy anh trai mình đang đi quá xa, không hiểu lý do nên đã hỏi: "Anh gắp cho nó làm gì vậy?". Minh Đức nghe thấy em trai mình trách mắng cũng không chịu buồn nhìn sang bên em, bận rộn với việc lộn tôm cho Tuấn Kiệt. Minh Đức chỉ trả lời buồn miệng rằng: "Có gì đâu, mời đàn em đi ăn cũng để em ấy no nê chứ, em lo mà ăn phần của mình đi."
Cứng họng, Minh Lâm cảm thấy bực bội và điên cả người khi thấy Tuấn Kiệt cười vui vẻ với Minh Đức- anh trai của mình, trong khi Quốc Huy thì không quan tâm đến ai, ai làm gì thì làm, anh chỉ biết ngồi đó ăn no cái bụng của mình trước.
Buổi tập luyện diễn ra như mọi ngày bình thường, sau khi Chi Bảo thông báo buổi tập luyện kết thúc, mọi người tản ra về nhà nhưng riêng Vĩ Văn vẫn ở lại tập tiếp những kỹ năng mình chưa giỏi. Theo kế bên, Chi Bảo ở bên cạnh giám sát cậu mỗi cử động.
Đến khi nghỉ mệt. Chi Bảo đưa cho Vĩ Văn chai nước khoáng, sau đó ngồi ngay kế bên cậu và nói: "Hôm nay em tập luyện quá sức rồi ah"
Đến khi nghỉ mệt, Chi Bảo đưa cho Vĩ Văn chai nước khoáng, sua đó ngồi kế bên Vĩ Văn và nói: "Hôm nay em tập luyện quá sức rồi ah." Vĩ Văn nhận lấy chai nước, mỉm cười và cảm ơn Chi Bảo, "Thật vậy sao? em cảm thấy thoải mái.."
Chi Bảo nhận thấy tâm trạng của Vĩ Văn hôm nay tốt hơn rất nhiều so với hôm qua, anh vui vẻ hỏi "Em với em trai nói chuyện với nhau rồi sao?"
"Hể?", Khi Vĩ Văn bị hỏi bất ngờ, cậu không biết phải trả lời như thế nào. Vĩ Văn im lặng ngồi đó, nhớ lại khoảnh khắc cùng Tuyên Quân hôm qua cùng ngồi ăn cơm do đích tay Tuyên Quân đã nấu.
Ban đầu khi thấy Tuyên Quân ăn ngon miệng, Vĩ Văn không dám hỏi. Nhưng sau đó, khi thấy anh sắp xong và muốn đứng dậy, Vĩ Văn quýnh quáng hỏi nhanh: "mày.., sao lại đồng ý đến đây sống vậy?"
Nghe câu hỏi bất ngờ từ anh trai, Tuyên Quân đặt nhẹ chén đũa của mình xuống bàn, ngước lên nhìn Vĩ Văn với ánh mắt khó diễn tả. Sau đó, anh lấy hơi và bắt đầu giải thích: "hm, để em nhớ lại xem..., Lúc đó mẹ bảo đi theo ba Phong đến nhà ba ở, còn bảo ở nhà ba Phong rất nhiều đồ chơi, có cả anh trai dễ thương sẽ chơi cùng em nữa. Lúc đó vì mẹ bận bịu, em không được gần gũi mẹ, đi học cũng bị bạn bè trêu chọc không có ba mẹ, nên khi nghe có anh trai em vui lắm không suy nghĩ nhiều đi theo ba về nhà này luôn".
Vĩ Văn khựng lại, cảm thấy tim mình đau nhói một nhịp. Khi nhìn thấy khuôn mặt Tuyên Quân, có chút đáng thương và tự trách bản thân. "Dễ thương sao?", cậu cười nhạt nhẽo đây chua sót. Anh trai dễ thương như Tuyên Quân nói luôn đánh đập và mắng mỏ cậu em trai mỗi ngày. Vĩ Văn không biết phải làm gì ngoài việc cười giả vờ.
"Um..chắc là có ạ", Vĩ Văn không biết phải làm sao, chỉ có thể cười gượng cho qua. Chi Bảo nhận ra rằng Vĩ Văn có vẻ không ổn và hỏi thăm: "Ổn chứ?"
Vĩ Văn tỏ ra mạnh mẽ, nhìn Chi Bảo cương quyết trả lời: "Vâng, rất ổn, cũng rất đáng!!!", cũng nhờ có sự động viên từ Chi Bảo mà cậu mới có dũng khí nói ra những lời tử tế nhất suốt thời gian qua với Tuyên Quân.
"Hèn gì, hôm nay em có tâm trạng tập luyện nhiều như vậy", Chi Bảo gật gù tin lời nói của Vĩ Văn.
"Không có đâu anh, em đã từng hứa với anh rồi mà? Sẽ vào đội tuyển nên em đang cố gắng từng ngày đây.. không phải vì người đó đâu", Vĩ Văn cười ngại ngùng nhưng cậu rất tự tin rằng việc tập luyện hàng ngày là để tham gia vào đội tuyển, không phải vì ai khác. Cậu cố gắng không để bản thân bị ảnh hưởng bởi người đó.
Chi Bảo bật cười thành tiếng khi thấy hành động dễ thương của Vĩ Văn. Sau đó, Vĩ Văn quay lại nhìn Chi Bảo với khuôn mặt hoang mang khi nghe tiếng cười của anh, cậu thắc mắc hỏi: "anh cười gì chứ?"
Chỉ Bảo liền xua tay, đánh trống lảng ngay lập tức "Không, không có gì hết"