Cuộc Gặp Định Mệnh

Chương 13: Tuấn Kiệt Tức Nước Vỡ Bờ Chửi Minh Lâm Không Ngừng




Khải Tuyên bước ra ngoài, anh vỗ tay một cách nhịp nhàng để ra hiệu lệnh cho các bạn dừng lại bài tập anh đã giao trước đó, hỏi: "Nào các em,các em đã hiểu hết động tác chưa?"

"Rồi đàn anh"

"Các anh chia 2 hàng, kiểm tra xem các em đã học được những gì một tuần nay", Khải Tuyên đã ra hiệu cho các đàn anh cùng đứng lên ở phía trước của hàng. Khải Tuyên nhìn hài lòng, anh thích sắp xếp một cách gọn gàng và có trật tự hơn.

Tuấn Kiệt quan sát mọi người xếp thành hai hàng, cậu không ngu ngốc đến mức đừng ngay đầu hàng, lẻn chạy nhanh xuống đứng cuối hàng. Tuấn Kiệt không ngần ngại nhấc đầu lên để nhìn kỹ hơn. Do chiều cao khiêm tốn, mỗi khi muốn nhìn phía trước, cậu phải đứng nhón chân lên, nhảy nhót cao để có thể nhìn rõ hơn về phía trước, giúp cậu hiểu rõ hơn về tình hình xung quanh hơn.

Mỗi học sinh đều lên kiểm tra lại kiến thức đã học suốt tuần vừa qua. Khi đến lượt Tuấn Kiệt, cậu tỏ ra mơ hồ và không chắc chắn, nhưng vẫn cố gắng nhớ hết những điều mình đã học trong đầu, vụng về thực hành lại.

"Nè nè, vô bao nhiêu ngày rồi không biết tư thế?", Minh Lâm ngồi yên bên ngoài, đang cầm sổ điểm trên tay, nhiệm vụ của anh là chấm điểm cho mọi người. Ai cũng được, dù có sai sót cũng không quan trọng anh đều cho qua môn. Tuy nhiên, khi đến lượt Tuấn Kiệt, Minh Lâm không thể nhịn được khi chứng kiến mỗi động tác của cậu.

Anh chỉ thẳng vào khuôn mặt của Tuấn Kiệt và nói: "Cậu vô câu lạc bộ này để làm gì vậy? múa dẻo à hay là diễn xiếc? trường học chứ không phải chỗ cậu hành nghề đâu"

"Này anh kia!", Tuấn Kiệt tức giận bùng nổ, quay người một cách nhanh chóng và chỉ thẳng vào khuôn mặt của Minh Lâm. Tuấn Kiệt đứng đó với tư thế không kiêng nể một ai hết, chóng nạnh vô cùng quyền lực.

"Thấy tôi đây hiền quá bắt nạt hả? Tao nói cho mày biết, mày đừng ỉ mày 9c, tao đây phải sợ mày hả?, có tin tao đập mày ra bả không? Cả tuần nay, mày bắt tao hết làm việc này đến làm việc khác. Mày có cho tao tập luyện bình thường như bao người khác không? Tao tham gia câu lạc bộ bóng rổ để chơi bóng rổ chứ không phải tham gia chỗ làm lau công bắt tao làm đủ thứ chuyện, giờ còn bảo tao diễn xiếc? mày muốn xem tao diễn võ luôn không? tao đục vô mỏ vểnh của mày bây giờ! Đẹp trai mà bị khùng!!! chó cũng không thèm ngửi! Dẹp, nghỉ nghỉ, nài nỉ cũng không thèm bước chân vào sân bóng rổ!"

Sáng sớm đến giờ này, Tuấn Kiệt dường như đã giải tỏa hết cơn tức giận trong lòng. Cậu thở phào nhẹ nhõm, bước đi nhanh về chỗ của mình, lấy cặp và đi thẳng ra ngoài mà không cần ai cho phép.

Khải Tuyên ngồi yên tĩnh một bên, không hiểu rõ về những gì vừa diễn ra ở hiện tại. Các học sinh xung quanh đang sôi nổi bàn luận, họ còn quay sang nhau bắt đầu trò nói xấu về một Tuấn Kiệt một cách không công bằng. Khải Tuyên cảm thấy lạ lẫm với sự thay đổi nhanh chóng bất ngờ.

Khi mọi người đều bàn tán, chỉ có Minh Lâm - một người thường được biết đến với cái tên "lạnh lùng" - bất ngờ phá cười. Hành động này khiến mọi người xung quanh không khỏi bất ngờ và hoang mang. " Con thỏ biết xù lông kìa, hahahah!!! trông ngố ngố mắc cười vãi~"

Tuấn Kiệt bước ra khỏi phòng, tức giận lên mắng chửi Minh Lâm liên tục không ngừng. Ngay lúc đó, cậu gặp Minh Đức đang bước vào sân bóng rổ. Cả hai đều nhìn nhau một cách trầm tư trong một khoảnh khắc im lặng. Tuấn Kiệt cảm thấy nhịp tim của mình đập mạnh, bất chợt cậu nhớ lại cú chọc ghẹo của Minh Đức trước đó. Tuấn Kiệt đỏ mặt và vội vã quay lưng rời khỏi đó, cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ.

"ơ, thằng đó lại gây chuyện nữa à" Minh Đức cảm thấy bối rối và lo lắng khi bước vào phòng, anh nhìn thấy em trai mình đang không biết ý tứ, mắt nhắm mắt mở cười không nên nết.

Với ánh mắt lạ lẫm, Minh Lâm thở dài, bước lại gần và đánh mạnh vào đầu của Minh Lâm một cách quyết liệt, thể hiện sự tức giận và không hài lòng của mình. "Mày lại gây chuyện gì nữa vậy? "

"Ah, anh hai? Em có gây chuyện gì đâu? Anh hai cũng biết mà? Cho chừa cái tội chửi em là thằng chó mắt mù chi? đáng đời lắm!!!", Minh Lâm vui vẻ mỉm cười, trong khi Minh Đức chỉ có thể đứng im bất lực nhìn thấy em trai của mình. Minh Lâm tỏ ra hồn nhiên và sảng khoái khiến cho Minh Đức cảm thấy một cảm giác không thể diễn tả được, anh chỉ có thể nhìn theo và thầm ghi nhớ về méc bố mẹ.

Vĩ Văn bước vào nhà với cơ thể mệt mỏi và uể oải, không để ý đến những vật dụng xung quanh. Cậu di chuyển chậm rãi lên phòng, đặt chiếc cặp lên giường và phàn nàn về sự mệt mỏi của mình: "Mệt chết đi được.."

Khi Vĩ Văn đang đắn đo không biết phải làm gì tiếp theo, thì bất ngờ cánh cửa mở ra. Vĩ Văn, trong tâm trạng mệt mỏi, bị đánh thức bởi âm thanh đột ngột liền nhanh chóng quay lại nhìn phía sau với sự bối rối. Người đứng sau không ai khác chính là Tuyên Quân, dù ban đầu Vĩ Văn đã nghĩ đó là ai khác - Cha. Với khuôn mặt biểu lộ sự khó chịu, Vĩ Văn nhìn chằm chằm vào Tuyên Quân, hỏi: "Mày vô phòng tao làm cái gì?"

"Trả lời em, cả ngày hôm qua anh đã đi đâu?", Tuyên Quân tiến đến với ý định chạm vào vai của Vĩ Văn, Vĩ Văn cảm thấy không hài lòng nhanh chóng lùi lại về phía sau, di chuyển sang một bên cách xa nhau để tránh sự va chạm thân thể.

"Mày hỏi làm gì? Mau cút ra khỏi phòng tao", Vĩ Văn nghiến răng mạnh mẽ, chỉ tay về phía cánh cửa, quyết tâm muốn đuổi Tuyên Quân ra khỏi phòng mình ngay lập tức. Vĩ Văn thật sự rất mệt mỏi, muốn kết thúc cuộc trò chuyện hiện tại một cách nhanh chóng và quyết liệt.

Tuyên Quân không để ý đến việc cậu đuổi mình, cố gắng nài nỉ để Vĩ Văn trả lời câu hỏi của mình. "Anh trả lời em sẽ đi" Tuyên Quân không ngừng theo đuổi và nỗ lực để thu hút sự chú ý của anh trai mình, hi vọng anh thấy được mình quan tâm, lo lắng cho anh đến nhường nào, hy vọng anh một lần cảm nhận được tình cảm mình dành cho anh.

Cậu cảm thấy tức giận và không muốn liên quan gì đến người đó trong lúc bản thân mình đang rất mệt, buộc phải nói ra những gì đang bức xúc trong lòng mấy bữa nay: "Mày là cái thá gì tao phải trả lời? Chỉ là đứa con hoang muốn lên mặt với ai? Cút!"

Tuyên Quân không nói một lời, chỉ im lặng nhìn Vĩ Văn một cách chăm chú. Trái tim anh bỗng cảm thấy co lại, đau đớn khi đôi mắt đỏ hoe muốn rơi lệ. Cậu vẫn như vậy, vẫn tính cách lúc nhỏ, không bao giờ bỏ anh vào mắt, dù chỉ một lần...

"Sao, nhìn tao cái đéo gì, tao nói không đúng à, đồ con hoang", Vĩ Văn tỏ ra kiên định khi lặp lại một lần nữa, cậu nhấn mạnh hai từ "con hoang" nhiều lần để thể hiện sự quyết tâm. Nhằm nhấn mạnh Vĩ Văn muốn Tuyên Quân hiểu rõ về việc giữ khoảng cách và tránh xa mình.

"Anh im miệng ngay cho tôi!!!" Tuyên Quân hét lớn, khuôn mặt trở nên căng thẳng và giận dữ.

Vĩ Văn bị kinh hãi đột ngột, nhưng cậu không chịu thua trước thằng con hoang, Vĩ Văn đầy cứng đầu quyết liệt đối đầu lại với anh, lắp bắp bảo: "M-mày ra oai con mẹ gì? Cút ra khỏi đây đồ con hoang!"

"Anh!", Tuyên Quân nghiến răng.

"Sao? mày làm gì tao hả thằng kia? Tính đe dọa tao hay gì? Tao sợ mày quá cơ!" Tuyên Quân không thể chịu đựng áp bức từ anh trai mình, Tuyên Quân bất ngờ lao tới, mạnh mẽ đẩy cơ thể của cậu xuống giường chỉ trong một khoảnh khắc.