Cuộc Đời Nàng Kỹ Nữ

Chương 29: Vết Sẹo




Thấm thoát thoi đưa Minh Tinh đã dần bình phục trở lại, đến ngày xuất viện ai ai không khỏi vui mừng thay cho cô. Vết thương cũng đã lằn, chỉ mỗi vết sẹo trên nhung nhan của cô là không bao giờ mờ được. Vết sẹo không to cũng không nhỏ nhưng cũng đủ làm cho Minh Tinh rơi vào bất mãn.

Trên đường về, tuy Vu Quân chở cô trên chiếc ô tô nhưng cô trùm kín mít từ trên xuống dưới. Sợ người ngoài dị nghị lại bàn tán xôn xao chỉ trích cô, nên không dám bầy ra bộ dạng của mình.

Cô đeo vào chiếc kính râm, khăn đội đầu và mặc một chiếc đầm màu đỏ. Tuy đơn giản nhưng nó vẫn làm tăng lên vẻ đẹp sang quý phái của một cô Kỹ Nữ.

Vừa đến khu biệt thự Chirs. Bà Ánh rạng rỡ chạy ra đón chào cô trở về, dìu dắt nhẹ nhàng cô vào trong nhà, Vu Quân thì đi ở sau kéo chiếc va li và đồ dùng cá nhân.

" Ôi. Sao vết sẹo to vậy con. "

" Dạ… "

" Còn đâu là nhung nhan tuyệt sắc vẹn toàn nữa. Nhưng không sao, con vẫn đẹp lắm. "

Minh Tinh không nói gì, lặng thinh trước câu nói của bà Ánh. Nói thật, tim cô hơi hẫng lại cả chục nhịp. Minh Tinh cố gắng chấn an tinh thần để không rơi nước mắt, luôn nở một nụ cười đầy giả tạo. Nhưng nụ cười này không thể nào chê trách được cô.

" Tôi hơi mệt. Mọi người ở đây chơi nhé."

Nói xong, cô cầm chiếc va li đi lên lầu. Vu Quân đi theo ngỏ ý giúp cô nhưng bị cô phất tay ra từ chối, kèm theo là biểu cảm không một chút cảm xúc nào. Vu Quân hơi khó hiểu, nhìn cô đống cửa lại mà không nhìn cậu dù chỉ một chút. Thấy vậy, lòng cậu hơi khó chịu biết bao.

Trong căn phòng yên lắng. Minh Tinh vừa đống cửa lại thì gục xuống ngồi dựa vào tường, lúc ở trên bệnh viện chuẩn bị đi về. Vu Quân có gỡ miếng băng dán trên má cô, nhưng cũng vì quá gấp nên cô không kịp nhìn thấy vết sẹo trên gương mặt mình.

Lúc về đến nhà, ông Chirs nhìn vào cũng hơi ngỡ ngàng. Nhưng ông không phản ứng hay chê trách gì chỉ mỉm cười khi nhìn thấy cô.

Bàn tay thon thả không kìm chế được sự tò mò mà chậm rãi sờ lên. Sờ lên sờ xuống cô có thể cảm nhận được vết sẹo này không những nhỏ mà lại to hơn.

Nó lại làm sự tò mò của cô tăng lên gấp bội lần. Minh Tinh lấy hết can đảm hít một hơi thật sâu tiến lại bàn trang điểm, khi từ từ ngồi xuống. Vết sẹo dần hiện rõ ra trước mắt, lại theo thói quen lấy tay sờ sệt lên chúng.

Bản thân cô không quá bất ngờ, vì cô biết hình hài nó ra sao, to hay nhỏ cô đều có thể tưởng tượng ra lúc còn ở trên bệnh viện. Càng sờ, càng nhìn lòng cô lại càng đau co thắt lại. Không biết vì sao theo sự tự nhiên của con người mà hai dòng mĩ lệ cô bất giác tuông rơi.

Một giọt…hai giọt, bắt đầu càng chảy ra như dòng suối đưỡm máu.

Minh Tinh cố gắng khóc không ra tiếng, mím chặt môi lại. Hàm răng trên thì cắn vào môi dưới rất mạnh và chắc, lòng cô đau, cô run. Lấy điểm tựa là bờ môi hồng hào ấy mà cắn chặt kìm nén.

Mũi, mắt, cằm, má cũng đã bắt đầu đỏ ửng. Khóe mắt ấy không ngừng rơi những giọt " máu ". Ngây lúc này bờ môi xinh đẹp cũng đã hiện in dấu răng mà do cô nghiền nát chúng. Máu ở môi cũng đã rươm rướm mùi tanh kèm theo sự đắng - cay.

" Tại sao…TẠI SAO!!! "

Minh Tinh lúc này điên loạn, vò đầu bứt tóc không kìm chế được bản thân. Những sợi tóc lúc này cũng đã có vài cọng rơi lả tả, càng nhìn những sợi tóc mảnh mai, lại càng nhìn vào vết sẹo thì cô càng điên lên.

Bắt đầu đập phá đồ đạc mà không ngừng hét lên một tiếng " TÔI Hận Bà! ". Bà nào? Rất nhiều bà, cô đang nói đến bà nào thế? Bà mà mở đường cho cô đi vào cuộc sống này Hay bà mà đã khiến cô trở thành bộ dạng ngày hôm nay?

Ở dưới nhà đây. Ba người đang nói chuyện của Minh Tinh, chốc nghe tiếng ồn ào trên phòng Minh Tinh thì bất giác cả ba sắn quần chạy lên không kịp thở.

Người chạy nhanh nhất và cũng là người chạy trước là Vu Quân, anh lo cho cô đến nỗi mà lúc sốn sắn lên mà va chạm vào cạnh bàn, lực phản xạ rất nhanh nên có vẻ rất thốn. Anh mặc kệ chân mình đang bầm hay chảy máu ra sao vẫn đặt Minh Tinh lên hàng đầu.

Vừa mở cửa ra thì thấy Minh Tinh đang cầm trên tay con dao nhỏ chuẩn bị vứt bỏ cuộc đời này. Gần đến sát bên cổ thì Vu Quân kịp thời chạy đến vứt bỏ con dao xuống mà ôm cô vào lòng, cô dãy dụa khóc lóc than trời thảm thiết.

" Để tôi chết ngoắc đi cho xong! tôi không muốn sống trên cõi đời này nữa. Quá khổ quá khắc nghiệt với tôi lắm rồi!!! "

" Minh Tinh à. Tôi xin em hãy bình tĩnh, chuyện gì cũng có cách giải quyết. Đừng vậy mà Minh Tinh à… "

Chàng trai đang ôm mình cũng đang rưng rưng khóe lệ mà van xin người mình thương, ai nhìn vào mà không khỏi xót xa không cơ chứ.

Minh Tinh bắt đầu khóc trong im lặng. Đúng, cô vẫn đang nằm trong lòng Vu Quân mà khóc đau đớn đấy, bất giác tự đấm vào ngực mình giống như cô đang trút giận vào bản thân tệ hại của mình vậy.

Trong đầu cô lúc này ùa về những tiếng bàn tán của dư luận, quá khứ với người mẹ tệ bạc, đau đớn khi mất người mẹ nuôi mang tên Lan và tình yêu trong sáng thuần khiết với Cửu Thành. Quả thật tất cả chỉ gói gọn lại một từ ĐAU.

Ông Chirs cũng đứng đó bàng hoàng không biết chuyện gì đã xảy ra với Minh Tinh, nhưng trước mắt. Nhìn thấy Vu Quân ân cần lo lắng cho cô đến sốt ruột mà quên mất chân anh đang chảy máu, lúc này ông nhận ra ông đã thua Vu Quân không chỉ một bậc mà là cả nghìn cả triệu bậc. Ông thua rồi…thua thật rồi.

Người yêu cô nhất là Vu Quân nên ông Chirs biết điều mà không tranh giành ngay lúc này, cứ đứng nhìn hai người họ trong âm thầm. Đôi mắt ông cũng đã chứa chan u buồn và sầu bi, cứ nhìn và nhìn.

Nhìn xem, hành động Vu Quân quan tâm người mình yêu thật chu đáo. Ông biết mình không có cửa, không với tới kịp như Vu Quân nên ông từ từ rút lui ra khỏi phòng.

Đúng thật là tôi có yêu em. Nhưng…tôi thua họ mất rồi.

Minh Tinh vì khóc rất nhiều nên ngất đi trong vòng tay Vu Quân, anh bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.

" Vu Quân. Chân cậu chảy máu rồi…haiz lo cho Minh Tinh đến nỗi mà quên luôn bản thân mình luôn sao? "

" Không sao. Chỉ một vết thương nhỏ thôi. "

" Chảy máu ra nhiều vậy mà cậu nói là nhỏ như nào. Tuổi trẻ bây giờ cứ cãi lời người già thế kia. "

Bà Ánh cũng bất lực với Vu Quân, bà cùng Vu Quân dìu cô lên chiếc giường và dọn dẹp lại hiện trường. Xung quanh tất cả đều tan hoang, gương trang điểm cũng đã bị cô đấm vào mà đã bể.

Nhìn qua nhìn lại thấy những sợi tóc dưới nền nhà. Vu Quân nhặt lên nhìn vào không khỏi xót thương cho cô, lúc này không biết trong lòng cậu như thế nào mà bỏ sợi tóc ấy vào trong túi quần.

Bà Ánh dịu dàng khử trùng vết thương trên tay mà cô đã đấm vào chiếc gương ấy. Máu cũng rỉ ra rất nhiều, chắc có lẽ thêm một vết sẹo trên ngọc ngà rồi…

Bà Ánh băng bó lại vết thương, xong rồi xoay qua giúp Vu Quân băng lại vết thương ở chân.

" Tôi biết. Cậu thương Minh Tinh, nhưng cậu nhìn xem ở chân cậu vết thương này chắc chắn cũng sẽ để lại sẹo."

" Không sao. Vết sẹo ở chân sao bằng vết sẹo trên gương mặt của một người con gái. "

Bà Ánh nghe xong thì cũng trầm trồ nể phục sự hiểu biết của anh. Vu Quân nhìn bà Ánh ân cần giúp anh băng bó lại vết thương mà nhớ đến mẹ của mình.

Minh Tinh thì nhớ bà Lan, Vu Quân thì nhớ mẹ của anh. Tất cả mọi người ai ai đều có những sự mất mát đau thương mất đi người thân và quá khứ không được hồng tươi như những người được sung sướng từ lúc còn nhỏ.

Bất giác Vu Quân cũng nở một nụ cười nhẹ mà nói " Con cám ơn ". Bà Ánh nghe xong thì ngước đầu lên nhìn cậu rồi nở một nụ cười hiền hậu.

Xong xui thì bà Ánh cũng rời đi để lại không gian riêng tư cho Vu Quân. Nhìn thấy cô đang nằm trên giường, nhan sắc thì lại có thêm vết sẹo làm cản trở vẻ đẹp của một cô Kiều Nữ đang ngủ say giấc.

Không sao. Cô vẫn rất đẹp trong lòng Vu Quân, anh khẽ sờ lên vết sẹo to ấy rồi tặng cho cô một nụ hôn lên nó.

Ngoài kia nói rằng. Khi yêu sâu đậm một người nào đó, không quan trọng người ấy đẹp hay xấu, chỉ cần trong lòng ta vẫn yêu nàng như ngày đầu thì quá tốt. Yêu đến nỗi mà mặc kệ vết sẹo xấu xí đó mà hôn lên, nhưng đối với Vu Quân vết sẹo ấy không hề xấu, chúng càng mượn vẻ đẹp của Minh Tinh mà dựa dẫm vào để cho chúng tăng thêm nét đẹp nữa cơ.

Cuối cùng, tặng cho cô một nụ hôn trên trán mà mỉm cười hiền dịu với cô rồi rời đi.