Ông Chirs chỉ đứng đó nhìn theo bóng lưng của cô mà thở dài, Vu Quân cũng không nói gì cũng rời đi.
Ông từ ngoài phòng khách nói vọng vào bếp bảo rằng bà Ánh nấu cháo cho cô, và pha thêm thuốc bổ cho cô. Uizzz chu đáo vậy đấy mà lại bị Minh Tinh ghét thậm tệ.
Cái gì cũng có lí do của nó, ngay từ đầu ông ấy cũng có khái niệm nghe lời bà Dung giết cô nên Minh Tinh không dễ bị dụ mật ngọt của ông ấy. Cộng thêm ông ấy ngày càng đối tốt với cô làm cho cô càng chán ghét và nghi ngờ ông nhiều hơn đáng kể.
Một hôm nọ. Nhà ông Chirs rất rộng, Minh Tinh đi ra sân để dạo. Trong sân có một hộ cá to ở chính giữa, hồ to cao và rộng. Trang trí cây lá và đèn cũng rất đẹp mắt, vì lúc ấy là buổi tối nên hồ cá là điểm tâm rực rỡ ở sân vườn.
Minh Tinh tiến lại gần ngắm nhìn những chú cá đang bơi lượn dưới hồ, màu sắc của cá cũng rất đẹp chắc là có lẽ là cá đắt tiền nhỉ? Bàn tay thanh thoát nhẹ nhàng chạm vào hồ nước thì cô bị rớt xuống hồ.
Đó đến giờ cô hoàn toàn không biết bơi, tự nhiên lại bị té xuống. Cô chới với kêu trong vô vọng, hụp xuống rồi hụp lên bị uống nước khá là nhiều.
Minh Tinh nhìn thấy một người đang đứng ở đó, giao diện người đó trông rất quen, cô chỉ thấy mờ mờ chứ cũng không thấy được rõ.
Từ đâu ông Chirs đi ngang qua thì thấy cô đang đuối nước liền chạy lại phóng xuống cứu cô lên. Bà Dung đứng nhìn ông Chirs hầm hực, bàn tay cũng đã co thành nắm đấm.
Cứu được cô lên, ông làm điểm tựa cho Minh Tinh dựa vào, vì chới với cộng thêm bị sặc nước nên cô bất tỉnh.
" Bà Làm Gì Vậy!!! "
" Ông nhìn không biết sao còn hỏi. "
" Bà điên rồi. Đừng để tôi ra tay với bà tại đây. "
" Ông bị bùa mê thuốc lú con điếm đó rồi à? Tôi thù nó, tôi muốn nó chết một cách tức tưởi tôi mới hả dạ. Những gì tôi làm ông đều bênh nó, ông có thật sự xem tôi là một phe không!! "
" Ngay tại đây tôi nói luôn. Tôi không muốn giết cô ấy, nếu bà đụng vào một sợi tóc của cổ một lần nữa thì bà không yên với thằng Chirs này đâu. "
" Hahaha quả thật, ai rồi cũng chết mê chết mệt với con này mà…ông yêu nó sao? "
" Đúng. Thì sao. "
“… "
Ngay lúc này không biết tại sao nước mắt bà Dung lại rơi, bà vừa cười vừa khóc không khác tên một tên bệnh hoạn, vừa trách vừa khóc.
" Bao năm qua tình cảm tôi dành cho ông luôn chôn vào tận đáy lòng, thế mà bây giờ nhìn ông bảo vệ một con kỹ nữ ông nghĩ tôi vui? "
Ông Chirs im lặng, cứ ôm Minh Tinh vào lòng mà nghe những lời chất vấn từ bà ấy. Nhìn ông Chirs vẫn ôm cô, nổi uất ức tức giận bà Dung càng trỗi dậy và càng điên loạn hơn.
" Ông có biết tôi thương ông đến nhường nào không. Ông bị thương ai là người chăm cho ông? Ai là người bênh ông lúc ông hoạn nạn ông nói tôi nghe xem!!. Tôi bên ông mấy năm nay, tôi còn chưa được ông nói lời ngon tiếng ngọt. Con này nó mới bên ông chưa được 1 năm mà ông lại trót yêu nó, tôi luôn tìm cớ để luôn bên ông vậy mà ông không nhận ra sao ông Chirs!! "
" Tôi chỉ xem bà là một người bạn, tôi không nghĩ đến chuyện tình cảm gì đến bà cả.”
" Hic…ông buông nó ra xem nào, tại sao ông cứ ôm con điếm đó làm gì!! "
Bà Dung điên lên tiến tới kéo Minh Tinh ra, nhưng ông Chirs nhất quyết ôm cô chặt vào lòng không buông.
Thế là bị ông Chirs đẩy ra, bà Dung té xuống đất bất lực gào khóc.
" Tại sao không phải là tôi mà lại là con Minh Tinh đó. "
" Vì tôi không yêu bà."
“…Đàn ông các người đơn giản thật.”
Nghe câu nói khẳng định như vậy lòng bà ấy đau như cắt, gật gù im lặng và rời đi trong nước mắt. Ông Chirs thở dài bế cô vào nhà, kêu bà Ánh vào để tắm rửa và mặc đồ lại cho cô. Ông Chirs gọi bác sĩ đến tận nhà để khám cho Minh Tinh.
" Cô ấy uống nước quá nhiều. Tình trạng trước đó cô ấy chưa khỏi hẳn, nay lại thêm bị đuối nước nên sức khỏe cô ấy rất yếu. Ông nên cho cổ ăn nhiều vào và uống thuốc đầy đủ một ngày 3 lần đầy đủ, tầm 1-2 tháng cô ấy sẽ khỏi. "
" Cám ơn. "
Ông Chirs ra hiệu cho bà Ánh mời khách về. Trong phòng hiện giờ chỉ có ông và Minh Tinh, ông Chirs ngồi kế bên nắm lấy bàn tay cô mà ngắm nhìn trông giây lát.
Một lần nữa nước mắt ông rơi, mấy năm trước ngoài vợ cũ ông ra thì đến tận bây giờ ông không rơi nước mắt vì bất cứ ai cả. Vậy mà hôm nay cũng phải rơi lệ vì một cô kỹ nữ không họ hàng không gia đình, chỉ là một tình nhân mà lại khiến ông Chirs đau lòng đến bật khóc.
Không ai hiểu nỗi lòng một người đàn ông đã trải qua bao nhiêu là thăng trầm, ông khóc vì đã để cô ra nông nổi này. Yêu cô chỉ là một cảm xúc riêng bộc lộ từ trong lòng mà ra chứ không vì cô giống vợ cũ của ông.
Ông lấy lại sự bình tĩnh và đắp chăn lại cho cô thật cẩn thận. Nhẹ nhàng đóng cửa và rời đi trong im lặng.
Chốc đã 2 tháng cô đã bình phục khỏe mạnh, trong 2 tháng đó Vu Quân biết tin thì cũng qua lại chăm cô và trò chuyện cùng cô. Làm đủ thứ cho Minh Tinh vui, cho tâm trạng cô được thoải mái.
Trong những tháng đó bà Dung cũng không tìm đến cô nữa. Không biết bà ấy đã sống hay đã chết nhỉ? Ông Chirs cũng mặc kệ không hề ngó ngàng gì đến bà. Không một ai biết tung tích gì của bà Dung cả.
Minh Tinh dần dần cũng có thiện cảm với ông Chirs hơn. Thấy ông chăm sóc cô từ trong cõi lòng thì cô cũng tha thứ bỏ qua cho ông, nhìn ông thật lòng, nhìn ông chân thành. Có lẽ đây không phải là cái bẫy?