Ông Chirs nhanh tay xoay người lại thoát được sợi dây ấy. Ông đẩy Minh tinh xuống giường, leo lên người cô và bóp cổ cô một cách tàn bạo. Minh Tinh lúc này chỉ ú ớ vài câu. Cô ráng dùng sức lực còn lại của mình giơ thẳng chân lên đập vào đằng sau đầu của ông, khiến ông ấy cũng phải say xẩm buông ra.
Cô thoát ra được ông ta, Minh Tinh nhanh chóng chạy ra cửa thì bị ông ấy túm tóc lại. Ông tán cô một cái giáng trời làm cho cô cũng phải gục xuống.
Ông Chirs trói cô trên giường. Ngay lúc này từ đâu bà Dung bước vào vỗ tay, vẻ mặt đầy sự khinh thường.
" Hay lắm. Quả thật là ông Chirs. "
" Bà.."
" Con gái cưng đây cũng giỏi lắm. Con nghĩ...con có thể qua mặt má sao? "
Bà Dung tiến gần lại cô, câu nói phát ra từ miệng bà không ngừng mỉa mai châm biếm. Bà vuốt ve mái tóc ấy rồi nắm chặt kéo xuống, làm cho Minh Tinh nhăn mặt đau đớn.
" Mày đừng nghĩ những chuyện mày đã làm còn ở Ngọc Nữ mà tao không biết?"
" Hơk. Tôi đâu ngu đến mức mà không biết bà biết hết sự thật chứ, bà thông minh trong chuyện xấu xa nên bà nhìn thoáng qua đã biết. Còn những chuyện tốt thì bà ngu còn hơi chữ NGU!! "
* Chát *
" Con khốn!!. Bữa nay mày mạnh miệng quá đấy, không biết mình đang ở vị trí như nào mà ở đó còn nói giọng điệu đó với tao. "
" Vị trí nhân nhẩm của tôi tốt nên đỡ hơn con người súc vật như bà. "
* Chát *
Minh Tinh nói câu nào thì bà ấy tát câu đó. Khóe miệng cô bây giờ cũng đã rỉ máu, hai bên má đã đỏ ửng lên trông thật chua xót. Nhưng cô vẫn rất mạnh mẽ nhìn bà ấy bằng đôi mắt kiên cường và câm phẫn, nước mắt cô cũng từ từ rơi vì đau nhưng không òa khóc lên như một đứa trẻ.
" Khóc sao? Đau quá đúng không? thương con gái của má quá. "
Bà vừa nói dứt câu. Minh Tinh phun nước bọt vào thẳng mặt bà chế giễu, làm cho bà ấy bắt đầu tức điên lên. Bình tĩnh lấy khăn giấy lau đi, tiến lại bắt đầu hành hạ cô tơi bời. Nào là tát, nào là bóp cổ, nào là lấy roi cá đuối đánh trực tiếp vào thân thể ngọc ngà của cô.
Minh Tinh chỉ biết nằm đó ôm mình trong đau đớn, nhưng cô rất mạnh mẽ không la lên một tiếng nào, thà cắn môi chịu trận chứ không hạ mình xin tha.
Ông Chirs đứng đó nhìn một hồi thì có ý can ngăn, ông cầm roi cá đuối trên tay bà Dung rồi để lên bàn.
" Đây là người tôi mua, bà làm quá lỡ hư đồ của tôi thì sao? Nếu hư thì bà dùng mạng sống của bà để đánh đổi đấy. "
" Ayza xin lỗi ngài Chirs. Tôi nóng quá nên lỡ làm quá. Mong ngài Chirs đây dịu lòng bỏ qua. "
" Lui Đi!! "
Nói xong thì bà Dung nhẹ nhàng rời đi, không quên đống cửa lại thật nhẹ nhàng. Ngay lúc này ông Chirs nhìn cô gái yếu ớt ấy đang ngồi trên giường ôm thân thể đang rỉ máu, ông nhẹ nhàng tiến lại thì cô lùi ra sau.
Ông Chirs lấy trong tủ ra một lọ thuốc, nhẹ nhàng ngồi xuống giường bắt đầu giã từng viên thuốc ra, ông lấy một lọ thuốc khác nhỏ vào giã thuốc ấy rồi trộn lên. Xong xui, ông cầm tay cô kéo lại thì bị cô hất tay ra.
" CÚT RA!!. Ông cũng như bà ấy, nên đừng đụng chạm vào người tôi. "
Ông Chirs nghe vậy cũng im lặng rồi rời đi, trước khi đi ông cũng không quên căn dặn rằng.
" Lấy thuốc thoa lên những chỗ bị thương đi. "
Nói xong ông bước đi không ngoảnh lại, Minh Tinh nghe vậy thì cũng mặc kệ. Chả quan tâm đến lòng tốt giả tạo ấy đâu, cô cố gắng vào nhà tắm để rửa đi những vết thương đang tua máu, vừa làm vừa nhăn mặt. Thật sự bà ấy rất mạnh tay, nếu lúc đó không bị ông Chirs trói lại thì cô cũng đã cho bà ấy lên gối xuống chỏ rồi.
......................
Bà Dung vừa về Ngọc Nữ, vẻ mặt bà thể hiện sự sung sướng, hôm nay có vẻ tâm trạng bà ấy tốt nhỉ?
Bà Dung vì còn sự nghi ngờ Na Li, bà nhẹ nhàng mở cửa phòng của cô. Nhìn ngó xung quanh xem có ai hay không thì bà mới bước vào, bà liền lục lọi tìm kiếm xung quanh. Thứ bà đang kiếm là lọ thuốc mà lúc trước bà đã đưa cho Na Li, tìm kiếm một hồi thì bà thấy ở dưới gầm giường có một thứ gì đó màu đen bị thò ra. Bà ấy khom xuống để nhặt lên thì quả thật là một bộ đồ màu đen kín từ trên xuống dưới.
Bà nhìn qua nhìn lại thì đã nhớ ra đêm hôm đó người mà tấn công bà cũng mặc bộ đồ y chang như bộ này. Bà ngơ ngác suy nghĩ thì Na Li từ đâu đó đi vào, theo phản xạ thì bà nhìn qua Na Li.
" Má..sao..má ở đây vậy ạ? "
" Bộ đồ này? "
" À..à thì cô kỹ nữ kia kêu con mua hộ cô ấy bộ này nè, nên giờ con tính đi vô lấy để đưa cho cô ấy. "
" Con mua giùm cho người ta mà không giữ gìn kĩ, để dưới gầm giường vậy sao? "
" Thì...có lần con uống hơi quá đà, nên khi vào phòng con loạng choạng sao rớt xuống đất, nên con cũng không biết tại sao lại ở dưới giường nữa. Chắc...con say quá nên đá chúng vào dưới đó á má. "
" Thế à? "
Bà Dung nghe lời giải thích ấy thì bà cũng liền bỏ qua mà không tra hỏi nữa. Lúc này Na Li mới thở phào nhẹ nhõm khi thấy bà ấy cười, nhưng cô biết sâu thâm tâm bà ta đã có một suy nghĩ khác về cô. Giải vay xong thì bà Dung cũng rời đi, ở phía cửa bà Dung ngừng chân rồi nói " Còn Non." Lời nói chỉ thầm, nhưng Na Li cũng đã có linh cảm bà ấy đang chuẩn bị làm một điều gì đó man rợn.
* Trong tin nhắn *
Na Li: Bà ấy biết hết tất cả rồi.
Vu Quân: Sắp xếp nhanh đi, trễ giây phút nào là cô chết đấy.
Na Li: Được. Có gì anh nhớ nói cho Minh Tinh biết nhé.
Vu Quân: Ừm
Đồng hồ đã chỉ thị 11h khuya. Minh Tinh đi ra ngoài ban công hít thở một chút không khí, gió hiu hiu thổi qua làn tóc ấy những sợi tóc bám víu vào vết thương trên môi. Gương mặt mỹ miều, giờ đây đã bị kẻ thù làm cho sưng đỏ. Cô nhìn lên bầu trời, những vì sao lấp lánh quả thật rất đẹp.
Bỗng chốc làm cho cô nhớ đến Cửu Thành, nhớ lại lúc đó gặp được cậu ấy, tim cô đập nhanh. Khi biết cậu có một người vợ vừa đẹp vừa hiểu chuyện cô thầm vui cho cậu. Vui thì cậu đã không đợi cô, vui vì cậu lấy được một người tốt, vui vì cậu đã có hạnh phúc riêng cho đời mình.
Cô nhìn xung quanh, ai ai đều cũng có hạnh phúc, có một mái ấm gia đình và những đàn con nô đùa vui chơi. Cô thật ghen tị vì điều đó, Minh Tinh từng nghĩ rằng sau này cô và Cửu Thành sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời. Nhưng...hai từ " trọn đời " nó xa quá cô không với tới được.
Cô nhớ lại quá khứ khi còn ở bên Cửu Thành quả thật là điều rất hạnh phúc trong đời cô. Nhớ lại kỉ niệm hai người còn vui chơi trên đồng hoa, tất cả cô đều nhớ rất rõ. Nước mắt cô chốc đã rơi dài trên má hồng, đôi mắt ngấn lệ mặn - đắng - chua - cay. Tất cả hòa quyện vào nhau tạo lên một cảm xúc " Rất Đau "