Cuộc Đời Nàng Kỹ Nữ

Chương 17: Lần Đầu Không Được, Thì Lần Sau




Tối hôm đó, ông Chirs say xỉn về nhà. Vừa vào phòng thì đã ôm người đẹp trong tay xít xoa thơm thơm. Nắm nhẹ vào cằm Minh Tinh cưng nựng như món báu vật huyền bí, cô thấy mùi rượi cộng thêm ông say xỉn thì liền kêu ông đi tắm.

Trong lúc đó, cô mò trong túi quần và túi áo của ông xem có những manh mối nào đáng ngờ hay không. Cô móc trong túi ông ấy ra một chiếc bật lửa, cô liền cầm tờ giấy thông tin của cô rồi đem ra sân thượng đốt cháy chúng thành tro bụi, cô muốn thủ tiêu chứng cứ này, tránh sau này ông Chirs lấy cái đó ra làm cái cớ khi cô muốn rời khỏi ông ta.

" Honey tắm xong rồi hả, đến đây em lau tóc cho ngài. "

Mắt nhắm mắt mở mò về phía Minh Tinh. Ông không khác gì con thú đang chiếm lấy con mồi, thế là một đêm nồng say cũng diễn ra. Nói đại khái như là...Minh Tinh như sugar baby của ông Chirs vậy.

Lúc đang hưng phấn, cô quơ loạng choạng ở vía bên cạnh bàn một vật nhọn, sắp cầm được chúng nhưng ông Chirs nhanh nhẹn kéo tay cô rút lại nhưng mặt ông vẫn đang tựa vào cổ cô mà hít những mùi thơm quyến rũ ấy, khiến cho lũ đàn ông cũng phải mê hoặc. Thế rồi não cô chạy nhanh nên cô hòa nhịp với ông ấy trong đêm nay.

......................

Ba người bọn họ hẹn nhau ra một quán nước, Na Li vừa thấy Minh Tinh liền chạy lại ngó qua ngó lại xem trên cơ thể cô có xảy ra vết thương nào không, Minh Tinh cười trừ rồi nói rằng cô không sao.

" Tối đêm nay tôi với Na Li sẽ đột nhập vào. Tiến hành nhanh gọn lẹ thôi. "

" Có cần nhanh vậy không? Tôi nghĩ một mình tôi cũng có thể giết được ông ta. Cứ từ từ đừng manh động quá "

" Em tự tin quá rồi đấy Minh Tinh. Chị từng phục vụ ông ấy nên chị biết, ông không những thông minh mà còn rất nhạy bén. "

" Đây là con dao nhỏ, tuy nó nhỏ và để gọn vào trong túi nhưng nó sẽ có lợi cho cô. "

Vu Quân móc trong túi ra một con dao nhỏ, tuy nhỏ nhưng có võ. Mũi dao nhọn hoắc cộng thêm có những hàng cưa lên lưỡi dao, đâm vào một phát là sẽ mất mạng ngay lập tức. Nghe Minh Tinh khuyên đừng quá manh động, nên hai người bọn họ cũng gật gù nghe theo cô mà từ từ.

Minh Tinh gật đầu nhận lấy. Ba người nói chuyện một hồi thì chỗ ai nấy về, Na Li ngoáy nhìn lại luyến tiếc khi thấy cô bước lên chiếc ô tô rồi chạy đi. Lúc đi cả ba người không quên dặn dò nhau cẩn thận tất cả xung quanh, kẻ địch có thể tấn công lúc nào không kịp trở tay.

Na Li đang thay cho mình một trang phục màu đen kín từ đầu đến chân, tóc thì được búi gọn, lấy tấm vải che đi nửa khuôn mặt của mình. Cô cầm theo con dao mà Vu Quân đã đưa cho cô, nhẹ nhàng rón rén vào phòng bà Dung, không may chân cô va vào chậu cây bên cạnh mà phát ra tiếng động.

" Ai đó, nửa đêm nửa hôm rồi mà ai lại dám đột nhập vào đây!! "

Bà Dung nói vọng ra, bà bật ngồi dậy đi dáo dác nhìn xung quanh. Bà nhìn ra ngoài cửa thì không thấy ai, lát sau thì bà cũng đi vào phòng rồi tắt đèn mau chóng vào giấc ngủ.

Ở ngoài đây Na Li đang núp vào khe cửa nhỏ, khoảng cách đó rất nhỏ nhưng vì cô cũng ốm nên gọn gàng chui vào mà trốn thoát được, nhưng khi muốn đi ra thì cũng rất khó khăn đó nha.

Cô nhẹ nhàng mở cửa vào, từ từ tiến lại bà Dung. Hai tay bắt đầu gần sát lại cổ bà thì bà Dung nhanh tay nắm lại, bà mở mắt ra và vật lộn với cô, hai người đấu đá với nhau không ai chịu thua ai.

" Mày là ai mà dám vào đây triệt hại tao. Gan mày cũng to lắm đó, nếu mà mày để tao biết thì mày không yên với tao đâu!! "

Lúc này bà Dung đang ở thế nằm trên người Na Li, đang bịt vải trên mặt mà còn bị bà ấy bóp cổ nên cô rất khó thở. Màn đêm đó, những tia sáng phát ra từ trăng tròn chiếu vào khe cửa sổ. Bà Dung tán vào mặt cô mấy cái khiến cô cũng phải say sẫm, đang ở thế dưới nên cô khó mà hành động được.

Mắt đối mắt. Bà Dung nhìn cặp mắt này rất quen nhưng bà không khẳng định là nó, bà càng ngày bóp cổ Na Li càng mạnh hơn. Cô lấy hết dũng khí của mình mà lật bà ấy lại, chớp chậu hoa trưng trên bàn và đánh vào đầu bà ấy. Khiến cho bà cũng phải chịu thua ôm đầu đau đớn.

Na Li thừa cơ hội xông ra cửa và chạy đi một cách nhanh nhẹn.

" Đồ chó chết. Tao mà biết mày là ai thì mày không xong với tao đâu."

Na Li chạy về phòng, khoá chặt cửa lại. Ngã vào giường nằm thở dài, vì lúc nãy bị bà ấy bóp cổ nên có những dấu hằn để lại, cô nhìn vào gương chạm vào những vết đỏ ấy mà nhăn mặt. Những vết đỏ đó mà ngày mai để bà ấy biết thì sẽ tiêu mất.

Cơ thể cô bây giờ rất đau đớn, chạm vào đâu là thốn đến đó. Cô cũng giấu đi bộ đồ đen đó tránh bà Dung tìm ra được. Lần này không được thì lần sau sẽ được.

Buổi sáng đẹp trời. Một cô gái đang trong phòng che đi những vết hằn trên cổ do bà mụ già gây ra, Na Li lấy phấn trang điểm để dậm vào những vết đỏ ấy. Sau một hồi quằn quại thì nó che tạm được chín mươi phần trăm. Cô sẵn sàng đi ra ngoài, vừa mở cửa ra thì thấy bà Dung đúng lúc đó đi tới.

" Con làm gì mà trong đó lâu thế? "

" Dạ vì con sửa soạn kĩ cho đẹp để còn tiếp khách nè má. Để còn đem tiền đô về cho má yêu của con nữa."

Vì bà được nịnh, nên cũng cười cười rồi rời đi. Lớp che khuyết điểm đó đã cứu Na Li một mạng, cô thở phào nhẹ nhõm rồi đi theo sau bà Dung.

......................

Minh Tinh đang rất chán nản khi phải ở trong căn nhà không có bạn bè hủ hỉ trò chuyện, cô đi vào nhà bếp thì thấy một bà lão đang đứng nấu ăn.

" Bà đây là? "

" Tôi có phụ trách là nấu ăn cho ông chủ. Thưa cô chủ. "

" À dạ. Bà đừng gọi con là cô chủ như thế, con nghe không quen đâu. Bà cứ gọi con là Minh Tinh ạ."

Nói chuyện một lát thì cả hai bà cháu dần thân thiết hơn, lão đã làm trong đây cũng phải chục năm. Bà là người đầu tiên được ông Chirs quý mến nhất.

Hôm ông Chirs còn nhỏ, vì ba mẹ ông bị người ta hại chết nên ông đã mồ côi từ nhỏ. Lúc đó, lão cũng là người giúp việc cho gia đình ông. Thấy ông tội nghiệp nên bà nuôi nấng ông tới bây giờ, nên ông vì muốn trả công ơn nuôi dưỡng đó nên cho bà ở chung và yêu thương bà như một người mẹ.

Nghe bà kể thế, Minh Tinh cũng suy nghĩ thấu hiểu được sự mất mác tình yêu thương này.

" Chirs chỉ tốt mỗi mình bà. Ngoài ra cậu đều máu lạnh với tất cả, vì cũng là cậu chủ của tôi nên tôi cũng không có quyền gì mà can ngăn cậu ngừng tay trong việc làm tàn ác đó. "

Lão ấy làm cho cô món ăn thịnh soạn. Cô ăn vào mùi vị thất sự rất ngon, nhưng...vị đậm đà ấy rất giống của bà Lan khi làm cho cô hồi đó. Gắp một đũa rồi hai đũa, nước mắt cô từ từ lăn dài trên má. Sự hiền dịu, và nụ cười hiền hòa của lão làm cho cô nhớ đến bà Lan mà bật khóc. Lão thấy thế thì cũng ôm cô vào lòng mà dỗ dành.

" Sao lại ăn trong nước mắt thế kia, nín đi con đừng khóc nữa nhé. "

" Dạ..con cám ơn bà nhiều ạ. "

( Lão ấy tên là Ánh.)