Cuộc Đời Nàng Kỹ Nữ

Chương 15: Thương Em Mà




Hôm nọ, bà Dung vì có công việc nên bà giao nhiệm vụ cho Na Li cai quản Ngọc Nữ. Bà Dung vào một tiệm cà phê gần đó, tiệm đó trông khá lớn tiếp đãi những vị khách thượng lưu, và có một số băng đảng xã hội đen khét tiếng nhất thành phố.

Bà Dung ngồi vào bàn, đối diện bà ấy là ông Chirs, ông là con lai, là một người đứng đầu nắm quyền băng đảng AB, những hậu vệ đàn em của ông toàn những người lực lưỡng. Ông từng là một thời giết người không nương tay, già trẻ gái gú ông đều lợi dụng rồi giết một cách tàn bạo. Rất khó mà qua mặt được ông, vì bà Dung hồi ấy bị các tên côn đồ đuổi bắt. May mắn cho bà ấy ông Chirs đã ra tay cứu giúp chứ không bà ấy là chết cách đây 20 năm rồi.

Khí chất của ông oai phong, miệng đang hút điếu thuốc phì phèo.

Thấy bà Dung đã đến, ông tháo chiếc mắt kính xuống và đưa tay ra chào hỏi bà.

" Lâu rồi không gặp, hiện tại ông Chirs đây còn làm trong giới giết người không nương tay không nhỉ? "

" Có con mồi à? "

Bà Dung lấy trong túi ra một bức hình, trên bức hình đó có đầy đủ thông tin của một người. Ông Chirs cầm tấm hình lên rồi nhìn sơ qua một lượt, chốc để tay lên cầm rồi xoa xoa.

" Nhan sắc mỹ miều, được. Nhưng cô gái này đã làm gì bà? "

" Mẹ nó mấy năm trước đến sòng bạc của tôi chơi. Tôi đang ngồi bàn bạc với mấy khách vip thì bà ấy đi lại nói linh ta linh tinh rồi quậy phá công ăn việc làm của tôi, nói khùng nói nhảm rồi còn hù dọa muốn giết luôn cả tôi..."

Bà ngừng một lát rồi nhấp cà phê một ngụm xong nói tiếp.

" Vì bà ấy mà khu Ngọc Nữ tôi làm ăn sa sút, khách cũng ít đến nên tôi sai người đi giết chết bà ấy."

" Cách bà làm như thế nào? "

" Đẩy bà ấy xuống suối, rồi tôi kêu người đi tung tin là bà ấy uống rượi say xỉn rồi trượt chân ngã xuống. "

" Hay, haha quả thật là mama Dung. "

Ông Chirs vừa gật đầu vừa vỗ tay khen thưởng. Bà Dung e dè cũng nở một nụ cười quái dị, đối tượng tiếp đến của bà chính là con gái của bà Nguyệt.

" Tôi điều tra thông tin thì biết bà ấy có một đứa con gái. Vì tôi quá thù nên muốn tiễn nó đi với mẹ nó luôn. "

" Tôi đang hiểu ý bà đang nói gì. Nhưng giá cả có vẻ hơi bộn. "

" Bao nhiêu tôi cũng trả, miễn sao ông thủ tiêu con đó càng nhanh càng tốt. "

" Được. Hợp tác vui vẻ. "

Hai người bắt tay nhau rồi cũng mau chóng rời đi, về đến Ngọc Nữ bà ôm hai cục vàng của mình ôm hôn nịnh nọt.

" Má ơi, con có pha trà tẩm bổ cho má nè. Má uống đi cho khỏe nha má, dạo này con thấy má mệt nên con cất công làm cho má đó. Má uống đi cho con vui."

Na Li cầm ly trà lên, mùi thơm của trà rất thơm, mùi thơm thanh thoát. Bà Dung mềm lòng trước sự quan tâm ấy mà liền uống ngay, vì bà rất tin tưởng Na Li nên không có đề phòng gì cô mấy. Minh Tinh thì ngồi đó bóp chân bóp vai cho bà, cũng hỏi han nay bà ấy đi có mệt không. Cung phụng bà ấy như một nữ hoàng.

" Thôi má về phòng nghỉ ngơi đây, hai con đi làm tiếp đi. "

" Dạ mama ". Hai người nhún nhẹ, rồi nhìn qua nhau cười thầm.

Trong căn phong ấy. Bà Dung nằm trên giường ôm cổ trong đau đớn đối mặt với thần chết. Cơn đau ngày càng dữ dội, bắt đầu miệng bà từ từ nôn ra máu sẫm, bà thiều thào cố gắng bò lếch đến bàn, lấy ra lọ thuốc rồi mau chóng uống vào. Bà Dung nằm thở mạnh trong cơn mệt mỏi, mấy phút sau thì cơ thể dần nhẹ nhõm hơn, hơi thở cũng đều đều.

" Chó chết. Chúng mày dám hại tao, được để tao cho chúng mày biết thế nào là mama Dung. "

Minh Tinh và Na Li đang ngồi ở đại sảnh chờ kết quả, Vu Quân từ xa tiến tới ngồi xuống đối diện với hai người.

" Chị em thắm thiết trở lại rồi à? "

Vu Quân nhìn qua Minh Tinh có ý là chuyện này là sao, mắt hỏi mắt thì cặp mắt bên này cũng liền hiểu ngay mà mau chóng giải thích. Cô cũng kể luôn sự việc lúc nãy hạ độc bà Dung, Vu Quân nghe thế thay vì nở một nụ cười vui mừng thì anh im lặng suy nghĩ.

" Tôi nghĩ...giết bà ấy không dễ dàng như hai cô nghĩ đâu. "

" Ý anh là sao? "

" Lọ thuốc đó mạnh thì có mạnh thật, nhưng vẫn có thuốc giải độc và thuốc giải độc ấy chắc chắn bà Dung cũng sẽ có."

Hai người nhìn nhau, vẻ mặt họ bây giờ đang rất bất an. Kẻo bà Dung biết được, bà sẽ không tha cho hai cô. Nhưng hai người vẫn cố gắng bình tĩnh hít thở đều.

" Hay là chúng ta hợp tác đi. Dù gì cả ba chúng ta ai cũng muốn triệt khẩu bà ta cả. "

Vu Quân ngỏ lời có ý kiến, cả hai người nghe cũng hợp lý nên bắt tay vào công việc trả thù. Quá khứ của cả ba đều bị bà ấy hạ gục nên mỗi người đều có mối thù riêng. Lát sau nhìn thấy bà Dung từ trong phòng đi ra, Minh Tinh và Na Li cố gắng giữ một tâm thế vững, miệng thì cười chào bà ấy.

" Má uống vào có thấy khỏe không má."

" Khỏe lắm. Bây giờ má thấy đỡ mệt hơn lúc nãy nhiều, cám ơn hai con gái cưng nhé. "

Nói xong thì bà cũng rời đi. Cả ba người đều biết hết tất cả, chỉ là diễn theo mà thôi. Vu Quân cũng kêu hai cô cố gắng cảnh giác bà Dung, bà đưa gì hay kêu làm gì đều không được làm theo.

" Hai người ngồi đây nói chuyện đi nhé, tôi đi giải quyết một số công việc. "

" Dạ. Có chuyện gì khó nhớ kêu em nha"

Vu Quân thấy thế thì liền hỏi thăm cô đủ điều, vì lúc nãy có Na Li nên cậu ngại hỏi. Người thân với cậu cũng là Minh Tinh nên cậu có vẻ thoải mái hơn Na Li nhiều về mọi mặt.

" Cậu cũng biết hỏi thăm sao? "

" Cô bớt nói giọng điệu đó đi. Tôi là con người chứ có phải con thú đâu mà không biết quan tâm người khác. "

Nghe anh nói thế thì cũng im lặng bĩu môi, cậu từ từ tiến tới chỗ cô rồi quỳ xuống, nâng bàn chân lúc trước bị chấn thương của cô lên rồi nhìn qua nhìn lại dò xét, cậu tiện tay xoa bóp. Minh Tinh thấy hành động của cậu mấy bữa nay rất lạ so hơn mấy lúc trước, lúc đó còn máu lạnh nay lại tự nhiên đối xử với cô một cách ấm áp.

" Cô giết ông A sao? "

Minh Tinh nghe thế bỗng hơi giật mình, cô làm trong âm thầm tại sao anh lại biết?

" Sao...sao anh biết. "

" Hôm đó tôi đứng ở góc nhỏ quan sát tất cả, thấy ông A đi vào phòng với cô. Mấy phút sau thì thấy cô kéo vali từ trong phòng ra thì tôi cũng đủ hiểu. "

"....anh..."

" Đừng lo. Tôi không nói bất kì ai đâu, yên tâm có tôi ở đây bảo vệ cô rồi. "

" Cám...ơn anh nhé, Vu Quân. "

Cô cười dịu, hai cặp mắt đẹp ấy bỗng chốc rưng rưng vài giọt lệ, Vu Quân ngước mặt lên thì thấy cô đã khóc trước tấm lòng của anh. Vu Quân liền lau nước mắt cho cô rồi an ủi, từ trước đến giờ những người khác giới ngoài Cửu Thành ra thì Vu Quân cũng là một phần đối xử tốt với cô, những điều anh làm cho cô gợi nhớ đến Cửu Thành, cô khóc cũng chỉ vì những hành động tốt đẹp ấy sao giống với người cô thương quá đi mất.

" Sao cô khóc? "

" Tôi...hic..nhớ..anh ấy. "

Chốc cô khóc òa lên, cô khóc như một đứa trẻ vậy. Vu Quân mau chóng đứng dậy để cô tựa vào ngực mình dỗ dành tiếp, Vu Quân có thể cứng rắn trong mọi việc, nhưng khi thấy cô khóc trong lòng cậu dần mềm yếu đi. Cậu vừa dỗ vừa nói nhỏ " Nín đi anh thương em ". Vì cậu nói nhỏ cộng thêm tiếng khóc của Minh Tinh nên cô cũng chả nghe anh nói gì. Cậu cũng chỉ biết nói câu đó trong âm thầm mà thôi.