" Đây là băng ghi âm. Cô cứ cầm bên mình, nó sẽ giúp ích cho cô mọi thứ. "
" Cái này dùng làm sao vậy? Lần đầu tiên tôi thấy. "
Vu Quân tận tình chỉ cô cách sử dụng những món đồ điện tử này, vì sống nên núi lúc nhỏ, hòa đồng với thiên nhiên nên cô không biết những món đồ này để dùng làm gì cả, một lúc sau cô thử làm theo lời chỉ dẫn của Vu Quân, đúng thật là hay đó.
Cô từ đại sảnh đi vào trong phòng, ở ngoài cửa cô nghe được cuộc hội thoại giữa hai người. Cô nhanh trí lấy băng ghi âm ra để thu những bằng chứng ấy.
" Chuyện Minh Tinh mama dặn con làm sao rồi? "
" Dạ..con chưa làm, khi nào có thời cơ con sẽ làm ngay cho mama ạ. "
" Càng nhanh càng tốt. Con mà làm không tốt, con cũng không được yên thân đâu!! "
" Má cứ tin tưởng ở con ạ. Con sẽ làm nhanh nhất có thể. "
Minh Tinh đứng ở ngoài không ngờ vào mắt mình, tai cô mới nghe những thứ gì đây?. Cô hốt hoảng bịt miệng để không phát ra tiếng, trong đầu cô bây giờ suy nghĩ lại những việc mà hai người đối xử tốt với nhau, nào là đút cho nhau ăn, trò chuyện vui vẻ bên nhau mỗi khi chán nản. Đôi mắt đẹp ấy bắt đầu long lanh những lọt lệ đớn đau, tình chị em mấy năm qua chỉ là giả sao? Minh Tinh bây giờ không biết nên làm gì, đối mặt với chị ấy ra sao, cô hoàn toàn hỗn loạn những gì trước mắt đang xảy ra. Cô cố gắng chạy ra sân vườn khu nghỉ mát dành cho các cô kỹ nữ, cô ngồi xuống thẩn thờ suy nghĩ. Nhìn lên bầu trời xanh...xung quanh cô toàn là kẻ địch, ban đầu cô không nên đặt niềm tin vào chị ấy quá mức để rồi nay lại nhận cái kết đắng cay.
Một lát sau, vì không thấy Minh Tinh nên Na Li đi tìm khắp nơi, đến chỗ thì thấy cô đang ngồi im phăng phắc, cô nhẹ nhàng đi từ phía sau đặt bàn tay ấm áp ấy lên vai xoa dịu.
" Em có chuyện gì buồn sao? Từ nãy giờ chị đi kiếm em khắp nơi đó. "
" Không gì đâu, em ngồi đây hóng mát xíu thôi. "
Nghe lời nói lạnh nhạt ấy, Na Li có phần hơi khựng lại. Ánh mắt cô bắt đầu không hiểu tại sao Minh Tinh lại thay đổi tính tình như vậy, cô cũng nghĩ thoáng mà cho qua không nói gì cả. Na Li hỏi han cô đủ điều, rót trà cho cô uống, làm những chuyện để cho cô vui, nhưng điều cô nhận lại là điệu cười lạnh nhạt và không quan tâm gì đến cô. Na Li bắt đầu cảm thấy buồn trong lòng nhưng cô không nói ra, Minh Tinh vì có chuyện đột xuất nên rời đi trước, Na Li nhìn theo bóng lưng dần khuất đi, cô luyến tiếc chỉ muốn Minh Tinh ở đây với cô nhiều hơn.
Minh Tinh đang đi dạo chợ để khoay khỏa tâm trạng, cô đi lại một bà lão đang bán những đồ trang sức, nó đã thu hút vào ánh mắt của cô, tiến lại gần đang ngồi lựa vòng tay thì bà lão ấy cất giọng nói " Nữ này số mệnh có vẻ không được may mắn. " Minh Tinh nghe thật lạ tai, cô ngước mặt lên nhìn lão. Bề ngoài bà lão ấy khoảng tầm như tuổi bà Nguyệt, lão nhìn vào Minh Tinh với ánh mắt sâu thẩm và lo âu.
" Ý lão là sao...tôi chưa hiểu lắm? "
" Sau này cô sẽ gặp nhiều trắc trở, ai ai cũng muốn cô nằm " dưới đất " cả. Nên hãy ý tứ cảnh giác một chút, xung quanh cô kẻ ác nhiều gấp bội lần hơn kẻ tốt. "
" Hmm bà biết xem bói? "
" Không hẵng, chỉ là tôi nhìn mặt của họ tôi sẽ biết cuộc đời của họ thăng trầm hay sung sướng mà thôi, tôi xem theo linh cảm, chứ không có chạm tay vào những bói toán ấy. "
"...Cám ơn bà đã cho tôi biết, đây, coi như tôi biếu bà một ít nên bà không cần thối. "
Trả tiền cho lão xong, Minh Tinh vừa đi vừa cầm chiếc vòng cẩm thạch màu xanh dương ấy mà suy ngẫm, trên vòng khắc những hoa văn, có những kim tuyến lắp lánh nhìn rất đẹp mắt, bàn tay trắng nõn được chăm sóc tỉ mỉ trong khu Ngọc Nữ ấy được nâng niu làm đẹp bằng chiếc vòng cẩm thạch trong rất đẹp, cô ngấm nghía một hồi tâm trạng cô có phần thoải mái hơn lúc trước.
Đang đi giữa đường, cô chợt nhìn thấy đằng xa kia người dân bu lại bàn tán rất nhiều, cô vì tò mò mà tiến lại xem có chuyện gì mà bọn họ chửi rủa gì kinh thế. Cô thấy một bà lão tóc đã bạc phơi, trên tay đang cầm chiếc bánh bao đang rất hoảng sợ, miệng thì đang vẫn còn nhai, tóc tai thì bù xù, quần áo thì hơi bẩn nhìn không khác gì một tên ăn mày. Cô hỏi một người gần đó thì người ấy cho biết rằng, bà lão đó ăn trộm bánh bao rồi bỏ chạy, người dân thấy được nên bắt lại kêu bà ấy trả tiền nhưng bà không trả, nên họ mới cư xử thô lỗ như vậy. Minh Tinh nghe xong thì có cớ giải bày chuyện này.
" Tôi trả tiền bánh bao bà ấy đã lấy của ông đây. "
" Ây da, tiền thì tôi nhận, nhưng cô giúp người ăn trộm cắp vậy lỡ họ không biết ơn lại còn vu khống cho cô rồi sao. "
" Không sao, coi như tôi làm từ thiện đi."
Mọi người cũng dần tán ra dần, việc ai nấy làm. Cô tiến lại lão ấy mà hỏi thăm tình hình, vì lúc nãy tóc bà ấy rủ rượi nên không nhìn rõ mặt. Cô vuốt tóc lão gọn gàng thì chợt nhận ra đó là bà Lan, cô bất ngờ khi sự xuất hiện của bà ở đây. Cô ôm chầm bà vào lòng thì bị bà hất tay ra " Cô là ai, sao lại đụng vào người tôi, cô hãy biến đi. " giọng nói khờ khạo của bà Lan khiến cho cô không khỏi thắc mắc tại sao bà lại biến thành bộ dạng như thế này, cô không ngừng giải thích rằng cô là Minh Tinh, là người mà bà đã yêu thương chăm sóc như đứa con ruột hồi ấy. Bà Lan khờ khạo chỉ biết cười lớn, hoàn toàn không biết cô là ai, nước mắt cô rơi khi đã gặp lại người mà cô yêu thương, cô không khỏi chua xót khi thấy bà thành ra như này. Cô không nỡ để bà ấy đi nên có ý định níu kéo bà lại. Nhưng bà Lan vẫn kiên quyết muốn đi khỏi chỗ này, cô đành luyến tiếc nhìn bà đi khập khiễng, trong lòng cô đau quặng thật khó mà diễn tả.
Cô chợt nhớ đến Vu Quân, khi đến chỗ anh. Cô kể lại đầu đuôi sự việc lúc nãy mà cô gặp phải, phát đoạn băng ghi âm ra, Vu Quân nghe xong cũng không tin vào mắt mình. Vu Quân nhìn đoạn băng xong rồi lại nhìn vào Minh Tinh, cứ im im rồi suy nghĩ những chuyện gì đó.
" Sao vậy? Anh cứ im im vậy sao tôi biết anh như thế nào? "
" Đang suy nghĩ cách lột bộ mặt thật của cô ấy. "
" Haizz. Tôi không ngờ tôi lại gặp sai người như chị ấy..."
" Số phận cả thôi, cô nên cẩn thận với cổ. Bà Dung lại càng phải cận thận hơn."
" Điều đó tôi biết. Nhưng chuyện của chị ấy, tôi cứ suy nghĩ buồn lòng mãi."
" Lựa thời cơ xong nói ra hết tất cả, giải quyết là xong."
" Um...mà...vết thương của anh..đỡ chưa ". Minh Tinh ấp a ấp úng khi hỏi thăm bệnh tình của Vu Quân, anh nghe xong thì cũng cười thầm mà nhìn thẳng vào mắt cô, làm cho Minh Tinh ngượng đỏ mặt khiến cho cô phải tránh né ánh mắt gian xảo ấy.
" Nhìn..nhìn gì, thì.. tôi chỉ.. chỉ hỏi thăm vậy thôi. Bạn bè hỏi thăm với nhau không được sao "
" Được. Nhưng cô làm tôi không khỏi suy nghĩ về cô. "
" Mắc gì suy nghĩ về tôi, á à hay anh muốn làm gì tôi. Con người anh thật là xấu xa, biết vậy lúc đó tôi để anh bị đánh chết ngoắc luôn cho rồi. "
" Ơ cô làm gì mà chửi kinh vậy, cô có tin tôi treo cô trên đọt cây không."
" Nè nè treo đi, tôi sợ gì anh. Cuộc đời tôi cũng chả còn gì để mất nên anh khỏi hù dọa đi ha. "
Hai người cãi qua cãi lại một lát thì cũng chịu nói chuyện lại với nhau bình thường. Bàn tính chuyện của Na Li xong thì chỗ ai nấy về, việc ai nấy làm. Về đến phòng, cô nằm ngửa ra giường nhìn rất mệt mỏi, hôm nay cô gặp bấy nhiêu là chuyện khiến đầu óc cô mệt mỏi đến rã rời. Na Li vì thấy cô mệt nên đi làm chè hoa sen cho cô. Nhẹ nhàng bưng chén chè vào, Minh Tinh nhìn Na Li trong bất mãn.
" Chị làm gì vậy? "
" Thấy em mệt nên chị làm chè cho em ăn tẩm bổ. Em ngồi dậy đi, chị đút cho em ăn nha. "
" Em không ăn, chị ăn đi. "
" Chị làm cho em mà, chị cực công cả mấy tiếng để làm cho em đó, có những loại thảo dược giúp cân bằng não bộ và chống đỡ mệt mỏi nữa nên em ăn đi mà nha. "
" Em nói không, em không ăn thì chị đem đi đổ đi việc gì cứ bắt em ăn là như nào? ". Cô vì nghi ngờ lọ thuốc nên không muốn ăn những món nào do chính tay Na Li làm, lỡ cô ấy giã thuốc vào trong đấy thì sao, không kịp trở tay luôn đó.
" Sao... em kì vậy, em có khuất mắt gì với chị à? "
" Có hay không trong tâm chị biết, chị đừng ở đó giả đò làm ngơ nữa. "
" Chị không làm việc gì sai với em cả. Em đừng hiểu lầm chị, hay là em đã..."
" Thôi em ngủ đây. "
Minh Tinh chen vào lời nói của Na Li. Cô hoàn toàn bây giờ không muốn tiếp xúc gì với chị ấy nữa cả, cô rất bất mãn và thất vọng Na Li rất nhiều nên bắt đầu cô chán ngẫm mọi thứ mà Na Li làm cho cô.
Na Li thấy cô né tránh vậy thì mặt u buồn nhìn vào chén chè ấy, cô nhẹ nhàng đứng dậy, không quên khóa cửa lại nhẹ nhàng tránh làm ồn Minh Tinh đang ngủ. Mama Dung hỏi xem tình hình Na Li, Na Li lắc đầu, bà cũng hiểu ý nên hầm hực bỏ đi. Na Li nhìn theo bóng lưng của bà mà nước mắt cô rơi, cô bực tức đập chén chè xuống đất tan thành trăm mảnh, thật sự bây giờ cô không biết phải làm như thế nào để tâm trạng cô có thể được thoải mái. Cô bịt miệng khóc trong im lặng, không muốn bất kì ai nhìn thấy bộ dạng thảm hại này cả. Từ đó đến giờ ai cũng thấy Na Li là một cô nàng quý phái và kiêu sa, họ chưa bao giờ thấy tận sâu bên trong cô là những nỗi đau không được chữa lành.