Cuộc Đời Chín Ngày

Cuộc Đời Chín Ngày - Chương 2




Ánh sáng đánh thức hắn dậy. Một làn hơi ấm êm dịu bao bọc lấy hắn. Hắn cảm thấy thật thư thái.



Trước khi chết, ý nghĩ cuối cùng của hắn là được về thế giới bên kia, với hy vọng được đến với điều tốt đẹp hơn và để tìm ra một câu trả lời.



Còn bây giờ, một thứ ánh sáng dịu dàng đang lướt nhẹ trên làn mi.



“Mình đã chết và mình đang kết thúc chặng đường của mình. Mình sẽ tiến bước và sẽ đến được bến bờ bên kia để khám phá ánh sáng rực rỡ, khám phá chân lý. Và có thể là để hiểu được ý nghĩa cuộc sống của mình.”



Hắn chờ giây lát, rình đợi cái chuyển động đang mang hắn đến gần với sự sáng rỡ ấy. Nhưng nó không đến gần hắn.



Bỗng hắn như thấy có một bàn tay đang vuốt ve dưới bụng và cảm giác ấy khiến hắn sững sờ. Rồi hắn cảm nhận được tấm thân nặng nề của mình và tưởng chừng như nghe được cả nhịp đập của trái tim.



Một ý nghĩ khiến hắn khiếp sợ: hắn chưa chết!



Hắn cố mở mắt nhưng một ngọn lửa khiến hắn lóa mắt.



Mờ ảo, rồi một bóng người cử động.



Hắn rùng mình.



Những đường viền, những hình bóng và những màu sắc dần hiện rõ: ban đầu là mái tóc màu hạt dẻ, rồi một gương mặt phụ nữ.



“Không thể thế được! Mình đang mơ hay sao! Cái chết đã khiến mình mê sảng rồi! Khuôn mặt này… Thật vô lý!”



Victoria tựa cầm lên đôi bàn tay với những ngón thuôn dài đan vào nhau trên bụng hắn, nhìn hắn mỉm cười.



Jeremy nằm bất động như bị thôi miên bởi hình ảnh khó tin này.



- Cuối cùng thì anh cũng dậy rồi ư? nàng dịu dàng hỏi.



“Khuôn mặt của Victoria. Cái vuốt ve của Victoria. Và giờ đây là giọng nói của nàng.”



- Nào, đồ lười! Động đậy đi chứ!



Những ngón tay của Victoria xoa nhẹ lên ngực hắn.



“Nàng đó, ngay trước mắt mình. Nàng đang nhìn mình, nói với mình…”



- Anh có dậy luôn không hay em đứng lên đây?



Hắn định cựa mình, và thật kinh ngạc, hắn đưa được tay mình chạm vào tay Victoria.



“Một giấc mơ, một ảo ảnh hay một viễn tưởng đây? Ai là người dựng nên màn kịch này? Chúa trời? Hay quỷ dữ?”



Hắn có cảm giác vừa sợ vừa vui. Hắn muốn hét, muốn khóc, muốn cười. Hắn quyết định tận hưởng niềm sung sướng vào thời khắc này và thả mình vào ảo giác mà cái chết mang lại cho mình.



Người phụ nữ trẻ trườn lên người hắn. Hắn có cảm giác làn da của nàng như một dải lụa mỏng đang lướt trên cơ thể. Một cảm giác còn êm dịu hơn cả những gì hắn từng mơ đến. Khi gương mặt của Victoria chỉ còn cách khuôn mặt hắn vài xăng ti mét, hắn gần như lé cả mắt để chiêm ngưỡng từng chi tiết nhỏ. Nàng có đôi mắt to màu xanh biếc, hai hàng lông mày dài, và lúc này miệng nàng đang tiến đến sát miệng hắn.



Trước đây, đã bao lần hắn khao khát được ôm nàng trong vòng tay.



Nàng hôn hắn thắm thiết, còn hắn thả mình trong cơn mê sảng ngọt ngào ấy.



“Cần gì biết giây phút này là có thật hay không? Quan trọng là mình đang trải nghiệm nó!”



-Này, anh không thể có thêm chút lòng tin hay sao? nàng phản đối. Không phải vì hôm nay là ngày sinh nhật của quý ông mà quý ông có quyền mặc kệ người khác đâu nhé!



Sinh nhật hắn ư? Hắn run rẩy. Điều đó có nghĩa là gì vậy? Liệu cái chết có muốn tôn trọng bức tối hậu thư đã từng bị cuộc sống khước từ không? Hay là bởi trong sâu thẳm nỗi tổn thương, thời gian và hư vô đã xung đột, hòa quyện làm một để mang đến trao tặng hắn một niềm vui cuối cùng. Hắn quyết định tranh thủ giây phút đó để sống trọn vẹn cơn mê sảng này trước khi kết thúc chuyển đi.



Nàng ôm hắn, áp người hắn vào mình, hắn có cảm giác da thịt nàng đang tan chảy trong hắn.



Jeremy không dám cử động.



- Ôm em đi chứ, chán quá! nàng cự nự.



Nàng ngóc đầu dậy và tinh nghịch nhìn hắn.



- Anh không muốn nhận quà của mình ư?



Nàng đặt lên môi hắn một nụ hôn và Jeremy cảm nhận được hương vị từ miệng nàng. Hắn có cảm giác như đang say và được ru bởi một ảo ảnh với những hình ảnh nổi gần như có thật.



- Để em đi tắt đèn, nàng thì thầm.



“Đêm tối thì không được, không được! Bóng tối sẽ nuốt chửng chúng ta, mang Victoria đi và đưa ta đến chặng cuối của hành trình! Và rồi giây phút nghỉ ngơi tuyệt vời thế này sẽ chấm dứt!”



Ánh sáng tắt vụt nhưng cơ thể của Victoria vẫn nằm lại trên người hắn.



- Anh siết em chặt quá. Em không cựa được nữa đây này, nàng nói, giọng êm ái và vui vẻ.



Victoria vẫn ở bên hắn.



Jeremy nắm tay nàng. Hắn từng sợ niềm sung sướng của hắn là hành động cuối cùng trong giấc mơ. Biết bao nhiêu giấc mơ đã từng tắt ngấm theo cách đó. Hắn bất động, sợ hãi thời khắc phải rời xa nàng và rồi cuối cùng thì sẽ chết.



Victoria tỳ cằm lên ngực hắn rồi nói khẽ:



- Anh biết không, đúng là hơi ngốc, nhưng em không thể không nghĩ cách đây một năm… anh từng muốn chết. Vì em.



of 9



Cuộc đời chín ngày - Thierry Cohen



Ngồi trên giường, người đu đưa, hắn cố tìm ra một ý nghĩa cho lời nói của Victoria.



“Cách đây một năm ư? Sinh nhật của mình? Chúng ta vẫn còn sống ư? Tại sao mình không nhớ gì về năm vừa qua nhỉ?”



Tâm trí hắn tối sầm lại trước sự tấn công dồn dập của một loạt các câu hỏi điên rồi, những ý nghĩ không đầu không cuối, những câu trả lời và những giả thiết phi lý.



Các sự việc thiếu tính liên tục khiến hắn không thể chịu đựng được, hắn đứng dậy. Hắn bồn chồn xoa gáy, muốn đưa ra một quyết định.



Hắn nghe thấy Victoria vừa tắm vừa lẩm nhẩm hát bài L’Hymne à l’amour (1).



(1): Bài ca tình yêu



Hắn soi xét khắp phòng, một căn phòng sáng sủa sơn tông màu trắng và vàng kem mang phong cách đương đại khá lạnh nhưng vẫn dễ chịu nhờ vào một số đồ vật. Hắn nhận ra một vài đồ đạc. Chiếc ghế bành Club mà bố mẹ hắn đã tặng, cây đèn mang chụp đỏ mua của một gã nghệ sĩ trẻ, hai chiếc gối tựa màu sắc sặc sỡ.



Hắn đi về phía cửa sổ rồi vén tấm ri đô dày. Một tia sáng chiếu vào giường làm hiện rõ những hạt bụi lơ lửng trên không. Bên ngoài, người đi đường, ô tô, tiếng ồn hợp thành một cảnh đời khá tầm thường.



Hắn quan sát căn phòng thêm một lần nữa dưới ánh sáng ban ngày và nhìn thấy một đồng hồ điện tử treo tường. Trên đó có một bức ảnh chụp Essaouira, thành phố quê hương hắn. Một vài ngôi nhà màu trắng và một số khác màu xanh lam, ánh nắng mặt trời, hàng cây oằn mình vì gió. Hắn tiến đến để đọc ngày hiển thị bằng đèn điốt phản quang: ngày 8 tháng 5 năm 2002.



Hắn tự sát ngày 8 tháng 5 năm 2001.



Hắn ngồi vào ghế bành, rã rời, mắt dán chặt vào lịch.



Để nhường chỗ cho trạng thái điên rồ đang xâm chiếm, hắn ép mình phải bình tĩnh. Hắn phải suy nghĩ và hình dung ra từng giả thiết một. Nếu hắn đã chết, có lẽ hắn đang ở một kiểu thiên đường mà ngày nào cũng là sinh nhật hắn. Hoặc là, nếu đây là địa ngục thì hắn bị kết án phải sống lại giấc mơ này, lúc nào cũng là ngày đó. Và nếu hắn còn sống, điều đó có nghĩa là hắn đã tự sát hụt và mất trí… Trí nhớ về một năm duy nhất.



Victoria xuất hiện ở cửa phòng tắm, khoác chiếc áo choàng trắng, tóc quấn chặt trong một chiếc khăn tắm, đôi má ửng hồng, rạng rỡ. Tình yêu của đời hắn ở ngay gần hắn.



- Anh làm gì trước cái lịch thế kia? Anh kiểm tra ngày tháng chắc? Đúng rồi, sinh nhật anh mà. Anh nghĩ vì sao em lao vào lòng anh lúc nãy thế hả? Quà của anh đấy! nàng đùa.



Rồi, khi thấy vẻ nghiêm trọng của Jeremy, nàng cau mày.





- Hôm nay anh bị làm sao thế? Sao lại mang bộ mặt đưa đám thế? Mà từ sáng nay em thấy anh lạ lắm đấy.



Choáng váng, hắn quyết định hỏi nàng.



- Anh…



Lần đầu tiên hắn lên tiếng kể từ khi thức giấc, giọng nói của hắn khiến hắn giật mình.



Hắn im bặt để mặc cho âm thanh gần như chắc nịch ấy vang mãi trong tâm trí mình.



- Gì vậy anh?



Nàng nghiêng đầu, lo lắng.



Hắn biết nói gì với nàng đây? Nếu tất cả không phải là ảo ảnh, thì thổ lộ với nàng nỗi niềm rối như tơ vò để làm gì?



Nhưng hắn không thể câm lặng và bất động lâu hơn được nữa.



- Anh quên mất…



- Anh quên ư? Quên gì thế, anh yêu? Sinh nhật anh à? nàng đùa mà không mỉm cười.



Hắn thấy thật tệ, căng như dây đàn.



- Anh quên gì thế, anh yêu? nàng gặng hỏi.



- Anh quên hết mọi chuyện, hắn ấp úng, ngạc nhiên một cách thú vị trước sự dịu dàng của Victoria. Anh không hề nhớ bất cứ điều gì. Anh không biết căn hộ này. Anh không nhớ gì về ngày hôm qua, hôm kia, hôm kìa hoặc tháng trước.



Victoria quan sát hắn giây lát, bối rối, rồi nhún vai. Nàng ngồi xuống tràng kỷ và bắt đầu lau tóc bằng khăn tắm.



- Victoria. (Hắn rùng mình khi gọi tên nàng). Anh nghĩ… mình bị bệnh mất trí rồi.



- Ôi thôi! Anh thôi ngay những lời đùa vô căn cứ đó đi!



Nàng tiếp tục xoa mạnh mái tóc dài, đầu cúi xuống.



“Biết nói thế nào với nàng đây? Liệu có thực sự cần thiết không? Nhưng suy cho cùng, cho dù cái thế giới mình đang tồn tại có thế nào, quá khứ và tương lai có thế nào đi chăng nữa, nếu có tồn tại thì cũng thật tuyệt vời vì có nàng ở bên mình! Sao lại phải lo lắng cho quá khứ? Mười hai tháng dài dằng đặc đó đâu có còn quan trọng gì?”



Tuy nhiên, Jeremy biết rằng hắn sẽ không thể hoàn toàn là chính hắn nếu không nhớ gì về mười hai tháng qua. Hắn muốn thử lần cuối cùng.




- Anh cảm thấy không được khỏe. Anh đau đầu quá. Với lại…



Nghe nói thế, Victoria ngẩng đầu và nhìn hắn độ lượng.



- Chắc do vụ tiệc tùng hôm qua ấy mà. Với lượng anh uống thì có gì ngạc nhiên lắm đâu!



Jeremy rùng mình.



“Tiệc hôm qua? Uống nhiều ư? Mình ghét rượu thế kia mà. Nhưng tại sao lại không kia chứ? Phải! Mình kỷ niệm sinh nhật, mình đã say, đến mức quên trọn cả một năm đã qua.”



Giả thiết này thật kỳ dị, nhưng có vẻ chấp nhận được và khiến hắn yên lòng.



“Thế có nghĩa là mình vẫn sống! Đợi đến khi nào tác dụng của rượu tan hết thì mình sẽ nhớ lại mọi chuyện.”



- Thế chuyện gì đã xảy ra vậy? hắn hỏi, trong lòng hân hoan vì ý nghĩ này.



Lúc này, nàng chuyển sang giũa móng tay.



- Ừ thì anh uống khá nhiều chứ sao! Anh không nhớ gì hết ư? nàng nói với vẻ tinh quái.



- Không.



- Em hiểu, anh muốn quên! Suýt nữa thì anh làm hỏng bữa tiệc đấy. Anh đã nói những lời đùa tục tĩu, rồi tỏ tình với Clotilde… giá mà anh không đánh Pierre khi anh ấy yêu cầu anh im thì còn chấp nhận được.



Nàng kể những chuyện đó mà không hề ngẩng đầu lên, chỉ khẽ mỉm cười.



Những lời nói ấy khiến hắn run rẩy. Làm sao hắn lại có thể có thái độ như thế? Trước đây hắn luôn thuộc típ người quá nhút nhát để cư xử như vậy. Hay hắn đã thay đổi đến mức vậy sau một năm?



- Tỏ tình với Clotilde ư? Thế còn Pierre?



- Anh đừng lo, họ không để bụng đâu. Họ biết một khi đã say thì anh là một kẻ ngốc mà. Lúc đó em cũng bực mình lắm. Nhưng thôi, hôm qua là tiệc sinh nhật anh, rồi rượu vào, đủ thứ… Dù sao chăng nữa, nàng vừa nói thêm vừa cười, lời tỏ tình với Clotilde cũng quá tầm thường so với lời tỏ tình em nhận được cách đây đúng một năm.



-Em nói đến lúc anh thổ lộ với em trong công viên ư? Nhưng… chắc anh phải nói… Thế anh không nói thêm lần nào suốt từ hồi ấy…



Nàng nở một nụ cười rộng lượng.



- Có, có chứ. Nhiều lời tử tế. Vài sự quan tâm. Nhưng không phải là một lời tỏ tình thật sự. Không phải những lời khiến mắt anh rưng lệ…



Nói đến đây nàng dừng lại giây lát, như thể để nhớ về những thời khắc đó.



- Anh đã khiến em xao lòng đến mức có thể phũ phàng chia tay người vừa xin cưới em để rồi lao vào vòng tay của anh kia đấy!



Lời tâm sự này khiến Jeremy lo lắng. Nếu như nàng đang hé mở một phần câu chuyện và bắt đầu giúp hắn hiểu tại sao nàng lại hiện diện trong căn phòng của hắn thì nàng cũng đã tiết lộ một kiểu cư xử đáng kinh ngạc nơi hắn.



Hắn tiến đến ngồi xuống cạnh nàng. Hắn nắm đôi bàn tay nàng và áp lên má mình.



- Em biết không, anh có thể nói với em những lời lẽ còn đẹp hơn thế mỗi ngày.



- Trông bộ mặt anh nghiêm trọng quá! Em làm anh giận hả, anh yêu? nàng nhíu mày hỏi.



- Không, chỉ là vì anh… đau đầu khủng khiếp. Nàng đưa tay lên trên trán.



- Đúng đấy, trông anh không bình thường. Da dẻ anh nhợt nhạt quá.



Những lời nói ấy khiến Jeremy run rẩy.



Hắn quyết định lên tiếng. Chỉ có nàng mới giúp được hắn.



- Anh thấy không ổn chút nào. Anh không hề nhớ gì về ngày hôm qua… cả năm qua nữa. Đầu anh hoàn toàn trống rỗng.



Rồi hắn đứng lên, sải bước trong căn phòng, tâm trí bị cuốn theo những lời thú nhận.



- Anh biết điều này thật khó tin, nhưng anh bị bệnh… mất trí nhớ. Một chứng mất trí lạ lùng bởi vì anh chỉ không nhớ gì về đúng một năm qua! hắn nói tiếp. Anh nhớ được hai mươi năm trước đó. Nhớ được cả vài phút trước khi… định tự…



Victoria ngồi bất động giữa phòng khách quan sát hắn, vẻ lo lắng.



- Anh nói nghiêm túc đấy chứ.



- Rất nghiêm túc.



Gương mặt của Victoria trông thật nghiêm trọng.



- Có thể là tại rượu? nàng nói, nhưng cũng không chắc chắn.



- Có thể.



Cả hai im lặng nhìn nhau vài giây.




- Em hiểu rồi! Đúng là tại vụ đấy! Victoria kêu lên. Hôm qua em cố đưa anh đi ngủ, nhưng anh chống cự rồi bị ngã! Đầu anh đập vào thành giường. Anh bảo là không sao, nhưng đầu anh thì sưng thành một cục. Sau đó anh ngủ thiếp đi, còn em thì nghĩ là cũng không nghiêm trọng. Nhưng cú va đập khá mạnh. Đáng ra em nên đưa anh đến bệnh viện ngay lúc đó!



Lời giải thích khiến Jeremy an lòng. Hắn luồn tay vào tóc và thấy đúng là đầu hắn bị sưng lên ở phía bên phải. Bỗng nhiên hắn thấy mình được giải thoát khỏi một phần gánh nặng đang đè nén trái tim hắn. Một lý do vật lý, một cú sốc… Thế là một sự việc cụ thể vừa lý giải một chút tình thế này.



Nàng đỡ tay hắn để giúp hắn ngồi cẩn thận xuống mép giường, giống như người ta thường đỡ người già. Được thấy nàng xáo động, lo lắng giúp hắn khẳng định mình còn sống. Sống nhưng bệnh tật. Victoria ở ngay bên cạnh, yêu hắn.



Thoát khỏi nỗi sợ hãi, Jeremy bỗng có ý muốn hét lên niềm vui sướng của mình.



- Thế anh nhớ được chính xác gì nào? Victoria hỏi.



- Hoàn toàn không gì hết.



- Thế còn lần đầu tiên chúng ta làm tình thì sao? nàng hỏi với vẻ tinh nghịch.



- Với anh hả, cách đây có vài giây.



Nàng mở to đôi mắt.



- Thế căn hộ này? nàng tiếp tục.



- Giờ anh mới biết nó.



- Chuyện này đúng là điên rồ thật!



Rồi bằng một giọng nói ngọt ngào, nàng hỏi hắn như một người bệnh.



- Anh cố nhớ xem. Khi tỉnh dậy ở bệnh viện, sau khi anh định tự… Rồi thời gian bình phục ở nhà em thì sao?



- Không. Anh chỉ nhớ mỗi lúc tự tử, sau đó là em và anh sáng nay. Không nhớ gì giữa hai sự việc này.



- Không thể tin được. Thế anh định nói đây cũng là lần đầu gặp em à? Anh nói cứ như vừa biết anh và em là…



- Đúng thế.



- Điên rồ! nàng kêu lên.



Nàng hít một hơi thật sâu rồi đứng lên, vẻ quyết đoán.



- Thôi, không nên lo lắng. Chứng mất trí này chỉ là chốc lát thôi.



- Chốc lát và có chọn lựa?



- Chúng ta thì biết gì về căn bệnh mất trí này nào? Nàng nói rồi đi về phía chiếc điện thoại. Em gọi anh Pierre đến đưa mình vào bệnh viện. Có người bạn thân nhất bên cạnh sẽ tốt cho anh.



Lúc này cả hai đứng ở cạnh giường hắn. Jeremy đã gặp Pierre trước đó rồi. Anh ta thuộc nhóm của Victoria, nhóm bạn hồi phổ thông. Hồi đó Jeremy biết tất cả bạn bè của nàng và phân loại họ theo mức độ nguy hiểm. Bọn con trai đẹp mã nhất, có duyên nhất là những kẻ hắn ghét. Có những thằng không có đặc điểm bề ngoài gì nổi trội nhưng tính cách lại là một mối đe dọa. Victoria đủ nhạy cảm để xiêu lòng vì một cá tính mạnh mẽ và đặc biệt. Những kẻ khác được gia nhập hội nhờ hài hước và tốt bụng. Pierre đựơc xếp vào giữa loại hai và loại ba. Anh ta là một dạng như Woody Allen (2). Một kẻ tử tế, xuất sắc, cái nhìn thông minh, ít tóc, nét bình thường. Jeremy gặp lại dáng người yếu ớt và hơi gù từng tháp tùng Victoria trong những cuộc đi chơi. Đôi lần nàng còn cầm tay Pierre, còn hắn vừa thèm muốn được như anh ta vừa biết ơn anh ta đã chăm sóc nàng theo kiểu không để ý đến nàng, hắn hy vọng thế.



(2): Woody Allen sinh ngày 1 tháng 12 năm 1935, là một diễn viên, đạo diễn, nhà biên kịch Mỹ nổi tiếng. Ông từng giành 3 giải Oscar cho các hạng mục Đạo diễn xuất sắc và Kịch bản gốc xuất sắc.



Jeremy tự hỏi không biết Pierre đã trở thành bạn hắn từ khi nào và bằng cách nào. Việc Pierre có mặt ở đây khiến hắn ngạc nhiên. Sự ân cần và vẻ lo lắng của anh ta thể hiện khiến hắn bối rối.



Pierre nghiêng người về phía Jeremy.



- Này anh bạn, mình biết cậu không muốn nói đến chuyện đó nhưng đây là tốt cho cậu đấy.



Victoria nhìn hắn, lo âu cắn lưỡi.



- Cậu có nhớ bệnh viện này không? Cách đây một năm Victoria đã đưa cậu đến đây. Lúc đó cậu trông thật thảm thương. Uống cả một chai whisky và khá nhiều thuốc ngủ…Uống cả một chai whisky và khá nhiều thuốc ngủ…Sau đó cậu bị hôn mê. Sau đó cậu bị hôn mê.



- Mình nhắc lại là không nhớ gì hết, Jeremy cáu kỉnh trả lời.



- Chết tiệt, Pierre thở dài. Thôi được, cậu nhớ được chuyện gì gần đây nhất nào?



- Chai rượu, những điếu cần sa, thuốc ngủ, phòng khách…



- Còn trước đó? Cậu vẫn nhớ cuộc đời cậu trước khi định…



- Phải, tất cả.



- Thế sau đó không nhớ gì sao?



- Không gì cả. Mình đã nói mười lần rồi cơ mà.



- Xin lỗi, mình hẳn đã làm cậu mệt, Pierre thở dài. Anh ngồi xuống đầu giường.



- Lạc quan lên nào: các phân tích không cho thấy điều gì đáng ngại! Tất nhiên, ông bác sĩ chẳng dính líu gì. Ông ấy nói đến "nguồn gốc tâm thần thân thể". Ý định tự vẫn của cậu có thể là cốt lõi của tất cả những chuyện này. Trước đó mình từng nghĩ nó không phải là vấn đề đối với cậu. Vì cậu chưa bao giờ nói về nó.



- Đúng đấy, Victoria nói, nhưng vấn đề chính là ở đó.



- Điều đáng ngạc nhiên ở đây là bệnh mất trí nhớ này lại lựa chọn được thời điểm. Pierre ngừng lại giây lát.




- Đúng ra là…cậu không biết mình là ai! anh nói tiếp.



- Chỉ biết mặt thôi, hồi còn học cấp ba.



- Biết mặt thôi! anh nhắc lại. Mình là bạn thân nhất của cậu kia mà! Mình đã chăm sóc cậu suốt thời gian dưỡng bệnh, rồi mỗi lần cậu say xỉn mình lại mang cậu nguyên vẹn về nhà, thế mà cậu chỉ…biết mặt mình!



- Mình xin lỗi…



Sự có mặt của Pierre khiến Jeremy nổi giận. Những câu hỏi, sự ân cần của anh khiến hắn bực dọc. Hắn giờ chỉ muốn được ở một mình cạnh Victoria, nói với nàng, ôm nàng vào lòng.



- Pierre, cậu vui lòng để bọn mình lại với nhau chứ? Jeremy hỏi, giọng hơi lạnh lùng.



Pierre ngẩng đầu lên, sửng sốt.



- Tất nhiên rồi, anh trả lời, cố giấu sự giận dỗi của mình.



Sau đó, anh quay sang nói với Victoria:



- Nếu có gì mới cứ gọi điện cho anh. Đừng để anh bặt tin đấy nhé! Câu nói cuối cùng của anh khiến Jeremy cảm động.



Hắn đưa tay cho anh. Pierre bắt tay hắn, nghiêng người hôn lên má bạn.



- Khi nào cậu trở lại trạng thái bình thường, chúng ta sẽ ôm nhau.



Jeremy cảm thấy ngượng ngùng trước sự thân mật đó, siết tay bạn chặt hơn.



Khi Pierre đã đi khỏi, Victoria đến ngồi bên hắn, vuốt ve mặt hắn. Niềm hạnh phúc đã trở lại lại xâm chiếm hắn.



- Thế là sao, ông đây không còn nhớ gì về em nữa à?



- Để được thế thì anh nên quên hai mươi năm đầu tiên đi. Ngược lại, anh không nhớ chút nào về thời gian chúng ta sống cùng nhau. Bởi thế nên thấy em ở đây, ngay bên cạnh anh, nó gần như…siêu nhiên. Hay là em kể cho anh chuyện năm ngoái, có khi lại giúp được anh đấy?



- Với em thật điên rồ khi đi kể lại những gì CHÚNG TA đã cùng nhau làm cách đây có tí thời gian. Nhưng được, em kể ngay đây.



Nàng nằm xuống cạnh hắn, nắm lấy tay hắn, mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà.



- Anh cứ ngắt lời em nếu nhớ ra điều gì nhé, nàng thì thầm. Mọi chuyện bắt đầu từ cuộc cãi vã với Hugo, chồng sắp cưới…của em, ngay sau khi anh nói yêu em. Anh nằm dưới đất còn anh ta tức điên. Anh ta gào lên, chửi mắng anh, chế giễu anh, còn em thì quay ra bảo vệ anh. Em phẫn nộ trước thái độ hung hăng của anh ta. Bọn em to tiếng và bắt đầu nói nhau chả ra gì. Anh ta thậm chí còn buộc tôi chính em là người đã khiêu khích anh. Anh biết đấy, anh ta rất dễ bốc đồng. Em sợ tính khí thất thường của anh ta. Nhưng dù sao thì em cũng nói với anh ta rằng lời tỏ tình của anh đã khiến em vô cùng cảm động.




Nàng cười.



- Anh ta nổi đóa và bắt đầu lăng mạ em. Đến lúc đó em hiểu ra mình không thể nào xây dựng cuộc sống với một kẻ…tầm thường như thế. Em không hẳn là yêu anh ta. Anh ta chẳng qua có đẹp trai. Kiểu mà bọn con gái yêu thích. Em đã tự hào một cách ngu ngốc rằng anh ta đã chọn em. Hồi đó em như thế đấy…



Giọng nàng nhỏ nhẹ hơn, như thể để giấu sự bối rối của mình.



- Em bỏ mặc Hugo đứng đó rồi quay về. Và em nghĩ lại mọi chuyện. Nghĩ đến anh, đến đôi môi anh run lên khi anh nói. Đến những lời nói của anh. Đến tình yêu tuyệt đối là thế. Đến những trò chơi con trẻ của chúng mình. Phải nói thật anh không phải típ người em thích. Anh chỉ là một kẻ si tình thuở xưa, một người bạn thân. Em biết anh đã suy sụp vì em, em thấy điều đó thật dễ thương. Hồi đó em thích những anh chàng cơ bắp, lúc nào cũng đứng đầu môn thể thao ở trường, cho dù em không thể mong chờ nghe được một lời dịu dàng nào từ họ. Và việc nghe lời tỏ tình của anh…đẹp là thế…tình yêu của anh, sự nhạy cảm của anh…Em như bị ai đó chặn lại. Em cần phải gặp anh mà không hẳn biết vì sao. Hôm nay thì em có thể nói rằng đó có lẽ là một linh cảm. Em biết địa chỉ của anh. Em biết địa chỉ của anh. Em vẫn thường thấy anh rình em từ ban công. Cửa phòng anh không khóa. Em đã gọi anh. Vì mãi không thấy anh trả lời, em đã vào phòng khách. Và em nhìn thấy anh, trên ghế bành, một chai whisky cạnh đó, với những viên thuốc ngủ…Em hiểu ngay mọi chuyện. Em liền gọi cấp cứu.



Nàng ngừng nói một lúc, run rẩy vì những hình ảnh mà câu chuyện nàng kể gợi lại.



Jeremy nắm lấy tay nàng.



Hắn cảm thấy hạnh phúc dâng tràn. Nàng đang kể cho hắn nghe câu chuyện của hai người, những sự kiện cụ thể chứng tỏ hắn còn sống, ngay giữa tâm điểm của một sự thật đẹp đến mức không tưởng.



- Khi đội cấp cứu đến, anh đã chết lâm sàng. Lúc đó trông anh trắng bệch và rất đẹp. Nét mặt anh lộ rõ một kiểu quyết tâm. Lúc đó em vô cùng buồn. Em khóc. Em gọi anh. Em hét lên "em yêu anh" và nghĩ rằng những lời nói đó có thể đến tìm anh nơi anh đang ở. Em khẩn nài Chúa để anh sống lại, trong khi em là người không hề sùng đạo! Và quả đúng là Người đã nghe thấy lời em bởi vì bác sĩ đã làm cho tim anh đập trở lại. Nhưng anh vẫn bị hôn mê cho đến tận tối. Khi anh tỉnh dậy em ở ngay cạnh anh. Cùng với Pierre nữa. Anh ấy rất ngạc nhiên khi thấy em ân cần và chu đáo với anh đến thế. Còn em không tài nào diễn đạt được những động cơ của mình. Em viện dẫn rằng đó là trách nhiệm của em, nhưng em biết chắc có một lý do khác. Khi anh tỉnh dậy, phải mất một lúc lâu anh mới hiểu chuyện gì đã xảy ra. Và anh từ chối không nói gì về hành động của mình. Thậm chí anh không hề nói một lời nào trong suốt gần một tuần. Em đến thăm anh hàng ngày. Cả Pierre cũng thế. Và rồi một hôm, ở bệnh viện, em đã hôn anh. Anh có nhớ được nụ hôn đầu tiên của chúng mình không?



Nàng nhẹ nhàng hỏi.



- Không…anh…



"Làm sao mà mình lại có thể quên nụ hôn đó? Mình đã khát khao nó biết bao kia mà."



- Thật khó khi nghĩ rằng anh không nhớ gì về chuyện đó,



Victoria buồn rầu nói.



Jeremy tự trách mình đã khiến nàng buồn và định lảng sang chuyện khác.



- Hãy kể cho anh về nụ hôn đó đi. Anh đã từng mơ ước được có nó biết bao nhiêu!



Nàng lấy lại nụ cười của mình.



- Thì, bọn mình đã nói với nhau rất nhiều trong suốt thời kỳ dưỡng bệnh của anh. Đúng ra em nói nhiều hơn cả. Còn anh thường im lặng. Em có cảm giác là anh không thực sự hiểu em hoặc là anh trách móc em.



- Em muốn nói gì?



Nàng vuốt lên má hắn.



- Buồn cười thật, chưa khi nào chúng ta lại cởi mở gợi lại giai đoạn đó, còn bây giờ, vì tình trạng của anh lúc này mà em cảm thấy có quyền nói với anh mọi chuyện. Với lại…Khi ấy anh thật lạnh lùng với em, gần như là thờ ơ! Như thể tình yêu của anh đã chết rồi và cùng với nó, một phần trong anh đã bốc hơi mất. Em đã coi điều đó như một thách thức và đã ve vãn anh. Em muốn được thấy anh lại yêu em. Và anh đã không cưỡng lại được vẻ đẹp công phá của em!



Họ cười.



- Một hôm, em đòi anh nói yêu em một lần nữa. Anh đã nói những lời thật đẹp. Cũng không đẹp bằng khi chúng ta gặp nhau ở công viên, nhưng dù sao thì…Chúng ta đã hôn nhau ngay tại bệnh viện này. Thậm chí còn ngủ với nhau trong phòng phòng 66 thì phải. Lần đầu tiên lại ở nơi đó!



Thật lạ lùng, Jeremy thấy ghen với chính con người khác của hắn mà Victoria đã ôm hôn, kẻ đã cùng Victoria trải qua những phút giây kỳ diệu ấy.



- Thế còn sau đó? hắn hỏi.



- Khi anh được xuất viện, em đã xoay xở đủ cách để anh đến sống tại nhà em. Quả thực, bác sĩ nói là không được để anh một mình. Thế là em đề nghị sẽ chăm sóc anh!



Nàng đỏ mặt, nét mặt tinh nghịch quay sang nhìn hắn. Hắn mỉm cười với nàng.



- Một tháng sau anh quyết định bỏ căn hộ của anh để đến sống hẳn tại căn hộ hai phòng của em. Khi đó trông anh thật hứng khởi! Anh cũng mới tìm được việc làm ...



- Việc gì?



- Anh không nhớ tẹo nào à?



- Hồi đó anh là sinh viên họa hình… Họa sĩ? Hay chuyên viên đồ họa?



- Ồ không! Anh có bao giờ muốn cầm bút vẽ đâu. Anh là thương gia.



- Gì cơ?



Jeremy gần như hét lên.



- Phải, thậm chí xuất sắc nữa! Đầy triển vọng, rất được cấp trên yêu quý. Anh bán hồ dán công nghiệp.



- Thương gia? Đấy đâu phải kiểu cách của anh! Anh chưa khi nào biết nói về tiền cả!



- Phải nói rằng tình yêu đã khiến anh thay đổi, anh yêu ạ, bởi vì anh đang chuẩn bị được thăng chức đấy! Mà chỉ trong vòng có vài tháng: đúng là một kỷ lục thật sự ở công ty anh.



- Điên rồ…



Jeremy cảm thấy chán ngán về phát hiện mới này.



"Thương gia! Không thể thế được! Mình quá nhút nhát để làm nghề này. Mình muốn là chuyên viên đồ họa cơ mà. Mình say mê nó, và thậm chí rất có khiếu nữa!"



- Em nghĩ sẽ không tốt nếu tiếp tục kể những chuyện đó cho anh. Anh toát hết cả mồ hôi kìa, em trông anh mệt mỏi quá.



- Anh muốn biết… Nàng ngắt lời hắn, lo lắng.



- Thôi! Em không nói gì thêm nữa! Việc này khiến anh rối loạn quá. Chắc chắn là không nên với tình trạng của anh.



Hắn muốn phản đối nhưng nàng đã gắn môi nàng lên môi hắn. Họ hôn nhau rất lâu. Rồi nàng buông ra và đứng lên. Hắn còn cầm mãi tay nàng. Hắn có biết bao điều muốn hỏi nàng, nhất là về bố mẹ hắn. Bố mẹ nghĩ gì về vụ tự vẫn của hắn? Họ có trách hắn không?



- Em để anh nghỉ ngơi. Muộn rồi. Họ không cho em ở lại với anh đêm nay. Dẫu sao thì em cũng không phải là vợ anh!



- Em sẽ sớm là vợ anh mà, hắn trả lời giọng yếu ớt.



- Suỵt…Em mơ ước một lời cầu hôn lãng mạn hơn thế và tại một nơi…đẹp hơn cơ. Không phải là vì chúng ta đã ngủ với nhau lần đầu tiên trong phòng bệnh mà chúng ta cứ phải sống những thời khắc quan trọng ở đó đâu!



Nàng cười rồi cúi xuống hôn hắn.



- Sáng mai em quay lại. Hy vọng qua đêm nay anh sẽ khỏi, nàng khẽ nói.



Khi nàng đi khỏi, hắn ý thức được bóng tối mờ ảo của căn phòng. Một luồng khí lạnh xâm chiếm hắn, trong khi đó hắn lại toát mồ hôi. Hắn muốn nhổm dậy nhưng nhận thấy không điều khiển nổi tứ chi nữa. Hơi thở cũng trở nên khó khăn.



"Một cơn hoảng loạn", hắn nghĩ. Hắn cố gắng lấy lại tinh thần nhưng vô ích. Hắn sống những cảnh tượng mà Victoria đã tả lại cho hắn và tin mình cảm nhận được vị của rượu whisky trong miệng. Những giọt mồ hôi chảy trên mặt hắn. Hắn muốn gọi nhưng không một âm thanh nào có thể thoát ra khỏi cổ họng, hắn tìm nút chuông báo động nhưng cũng không thấy. Ánh mắt hắn run rẩy. Hắn mở mắt thật to vì sợ chúng sẽ nhắm lại vĩnh viễn. Hắn xua đuổi ý nghĩ về cái chết. Không phải lúc này! Không phải vào lúc này khi hắn đang có một lý do để sống!



Hắn nhận thấy một giọng nói lạ, trầm mặc và ảm đạm từ phía trái giường vọng lại. Hắn nhìn và thấy một ông già ngay cạnh hắn. Ông ta có bộ râu trắng và mặc một bộ đồ tối màu. Mắt nhắm nghiền, ông ta lắc lư theo nhịp đều đặn. Ông ta đọc kinh kaddish (3). Lời nguyện cầu tang tóc mà những người Do Thái vẫn thường hay đọc để khẳng định đức tin không gì có thể lay chuyển của họ. Một lời nguyện cầu cho những người đã chết ca ngợi vẻ đẹp của cuộc sống. "Cầu cho vĩ danh Người được thánh hóa, trong thế giới mà Người đã tạo ra theo ý muốn của mình…"



(3): Kaddish là một bài kinh tiếng Do Thái dành cho những người đã chết.



Ông già vặn vẹo người, đọc dõng dạc từng từ, như thể đang cố tìm cách chiến thắng một sức mạnh vô hình. Giọng của ông ta giống như tiếng rên đau đớn. Jeremy nhìn ông ta kinh hãi. Hắn nghĩ tới bố mẹ và bỗng mong muốn được nhìn thấy họ ở bên cạnh mình. Hắn trở thành một cậu bé cứng đờ vì khiếp sợ một cơn ác mộng. Như những đêm dài sau cái chết của em gái hắn. Họ đâu cả rồi? Có khi cũng đều đã chết vì đau khổ sau khi hắn tự vẫn? Bố mẹ yêu hắn thế cơ mà! Làm sao hắn lại có thể gây cho mọi người nhiều đau khổ đến thế? Hắn gào lên: "Mẹ ơi", nhưng duy nhất một tiếng gừ câm lặng thoát ra khỏi cổ họng bị bóp nghẹt của hắn.



Ông già đọc hết lời nguyện và tiến đến gần hắn. Ông ta nhìn hắn với một nỗi đau ghê gớm. Gương mặt của ông ta thật gần. Jeremy không đừng được việc nhìm chằm chằm vào đôi mắt buồn rầu của ông ta. Da ông ta nhăn nheo, gập gãy thành vô số nếp và mỏng như giấy. Miệng ông ta uốn éo theo những lời nói không thành tiếng. Sau đó ông ta tiến gần hơn nữa và Jeremy nghe thấy ông ta nói.



- Không nên làm thế! ông ta nói, lời nói của ông ta là một lời than phiền. Không, không nên thế! Cuộc sống, cuộc sống, cuộc sống.



Ông ta vừa khóc vừa nhắc đi nhắc lại câu nói đó ngày càng to, và bằng một giọng xé lòng.



- CUỘC SỐNG! CUỘC SỐNG! CUỘC SỐNG!



Rồi Jeremy thấy một giọt nước mắt lăn trên má, vuột ra khỏi gương mặt và rơi vào tay mình, nóng bỏng nơi nó tiếp xúc với hắn.



Nỗi đau này là cảm giác cuối cùng của hắn.