Có lẽ vì chưa từng thấy ta đau lòng đến thế, Trọng Nam thở dài.
"Cáo Tây Tạng thích ngươi, sẽ đối xử tốt với ngươi, đây là sắp xếp tốt nhất dành cho ngươi."
Ta sững sờ, cố gắng ngẩng đầu lên một cách cứng rắn.
"Trong mắt ngươi, ta chỉ là thứ không có lòng tự trọng sao?"
"Là vật có thể dễ dàng đem trao cho kẻ khác sao?"
Trọng Nam có vẻ mất kiên nhẫn.
"Ta đã đồng ý không đuổi ngươi đi, còn gì mà ngươi không hài lòng nữa?"
Giọng hắn lớn đến mức khiến ta giật mình.
Bên kia, sâu trong hang cáo vang lên một tiếng động lớn, chín cái đuôi to lớn bay phấp phới, chẳng mấy chốc thu gọn lại, một bóng người từ từ bước ra từ sâu trong hang.
Hắn cười khẩy: "Không quan tâm đến việc cô ấy có đồng ý hay không mà đã mang cô ấy tặng cho kẻ khác."
"Đây gọi là sắp xếp sao?"
Cảnh Nhuận khoác trên mình chiếc áo bào gấm màu ánh trăng, dáng người cao ráo thanh thoát như ngọc.
Dáng vẻ của hắn...
Mũi ra mũi, miệng ra miệng.
Ta quên cả việc khóc.
Dù ta không có nhiều học thức, nhưng tầm nhìn thì rất rõ ràng.
Đẹp quá... huhu.
Đẹp hơn cái tên ngốc Trọng Nam nhiều lắm.
Đối diện với người nam nhân đột ngột xuất hiện, Trọng Nam tỏ ra đầy cảnh giác. Hắn tiến sâu vào hang cáo để kiểm tra, thấy bốn bề trống không, liền rút kiếm ra đối đầu với tên nam nhân ấy.
"Ngươi đã đem Vương hậu của Bổn vương giấu đi đâu?"
Ta: "..."
Cảnh Nhuận kéo ta ra khỏi tay cáo Tây Tạng.
"Vương hậu của ngươi sao?"
"Ta chưa từng bắt cóc bất cứ Vương hậu nào cả."
"Hai chân trước của thỏ đực mạnh mẽ, còn đôi mắt của thỏ cái thì mơ màng*. Chú cáo nhỏ, ngươi tu hành chưa đủ, không nhìn ra chân tướng. Tốt hơn là nên quay về tu luyện thêm năm trăm năm nữa."
(*) Là một câu thành ngữ trong văn học Trung Quốc. Câu này dùng để nói về sự khó phân biệt giữa thỏ đực và thỏ cái khi chúng chạy. Ý nghĩa chính của câu thành ngữ này là để ám chỉ rằng có những thứ bề ngoài khó phân biệt, khó nhận biết giới tính hoặc thân phận thực sự của ai đó chỉ qua vẻ ngoài.
Mặt Trọng Nam tái xanh.
"Không thể nào!"
"Con hồ ly ta mang về hôm đó rõ ràng là hồ ly cái, ngươi không thể nào là Cảnh Nhuận!"
"Mau giao Cảnh Nhuận ra đây."
Hiếm khi thấy Trọng Nam lúng túng, ta bĩu môi.
"Có kẻ mắt mù, tâm cũng mù."
"Ngươi chỉ là con cáo lông loang lổ có đạo hạnh thấp, nhìn không thấu cũng là chuyện thường."
Trọng Nam trợn mắt nhìn ta: "Con gấu trúc ngốc này, ta nuôi ngươi trăm năm, vậy mà ngươi lại đứng về phía kẻ khác mà nói giúp cho hắn à?"
"Cẩn thận hắn bắt ngươi đi rồi ăn thịt, mau lại đây."
Ta: "..."
Ta bị Cảnh Nhuận ôm chặt trong lòng, chẳng hiểu sao bàn chân ta lại vô tình đặt lên vùng ngực rắn chắc của hắn. Không nhịn được mà bóp nhẹ hai cái, cảm giác thật tốt... ai mà nỡ buông ra chứ.
Ta càng dán sát vào hắn hơn.
"Ngươi muốn gả ta cho con cáo xấu xí, ta không đi, không đi đâu."
Trọng Nam tức đến phát đ.i.ê.n.
"Yêu hồ, ngươi không chỉ bắt cóc Vương hậu của ta, mà còn dám có ý đồ với thú cưng của ta. Hôm nay nếu ngươi không giao Cảnh Nhuận ra, đừng hòng rời khỏi hang cáo này."
Vừa rồi hắn định tống ta đi, giờ lại nói ta là của hắn.
Cảnh Nhuận ôm ta, mỉm cười.
"Vậy thì hãy đuổi theo ta."
Nói xong, hắn thi triển pháp thuật, chớp mắt đã biến mất không còn tung tích.
Cảnh Nhuận đưa ta đến một ngọn núi.
Trên núi, cây cối trĩu quả, vào lúc này táo đang chín rộ.
Ta chưa từng thấy nhiều táo đến thế, vừa nhìn thấy liền không kìm được mà mắt sáng lên.
Thân là thú cưỡi của Vua thú, mọi thứ ăn ở của ta đều do Trọng Nam đích thân sắp xếp.
Mỗi tháng hắn đều cho ta thêm khẩu phần, giữa tháng là một miếng táo, cuối tháng thêm một miếng khoai lang.
Còn trịnh trọng dạy bảo ta.
"Phán Đức, quả táo và khoai lang là những thứ quý hiếm, người thường chưa từng được nhìn thấy, chỉ có ta mới sẵn lòng tìm về cho ngươi, chỉ có ta thật lòng đối xử tốt với ngươi, ngươi phải biết ơn."
Ta đã tin lời hắn, vì vậy theo hắn ra trận càng dốc sức hơn.
Dù gãy chân, bị thú hoang khác xé mất lông da, ta cũng nghiến răng chịu đựng mà bảo vệ Trọng Nam, không để hắn rơi khỏi lưng ta.
Khi ra trận, ta là gấu trúc dũng mãnh vô song của hắn.
Đến khi bình an trở lại, Trọng Nam trở thành Vua của muôn thú, còn ta lại biến thành một con gấu trúc nhỏ, cam tâm tình nguyện làm thú cưng của hắn.
Giờ đây, nhìn khắp ngọn núi trĩu quả.
Thật là một thứ "quý hiếm" khó tìm.
Ta tức đến nghiến răng!
Ta nghĩ...
Trọng Nam đúng là đồ khốn kiếp!
Bắt ta làm việc quần quật không nói, còn bắt ta cảm ơn hắn!
Cuối cùng còn định gả ta cho một con cáo xấu xí!
Rõ ràng là cáo Tây Tạng từ lâu đã không phục sự quản lý của Trọng Nam, thường xuyên đối nghịch với hắn. Hắn thấy cáo Tây Tạng thích ta, nên định dùng ta để làm dịu đi căng thẳng trong bộ tộc.
Hắn muốn vắt kiệt giá trị của ta từ đầu đến chân.
Vô liêm sỉ!