Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!

Chương 70: Đời không như là mơ






Mười năm sau khi Trịnh Uyên Ninh mất.

Ưng Ngụ Trạch dần dần giải tán, các tụ điểm quán bar, clup ở Las Vegas lẫn chuỗi nhà hàng cung ứng đứng tên cô cũng vì không có ai coi sóc mà xoá sổ.

Giỗ đầu tiên của cô, Lục Khải Ưng thi hành án.

Bốn năm sáu tháng tù giam.

Trong thời gian anh chấp hành án phạt, A Tống và A Tấn lần lượt quay về Na Uy, và Ý sinh sống. Kay, Mabi cũng tha phương ở nơi biệt xứ không thấy tâm hơi.

Vậy mà cái ngày anh được thả tự do, bọn họ lại như chưa từng có cuộc chia xa hội tụ lại một chỗ làm tiệc tùng đón anh về, người cậu ở Anh cũng bay qua ôm vai anh suốt.

Lục Khải Ưng ráng nán lại uống một vài ly, rồi lại trốn vào góc tường, nơi không có ai bắt gặp mà cầm trên tay tấm ảnh của cô, đôi mắt đỏ gay và cổ họng nghẹn ứ.

Mặc dù anh đã cố đè ém xuống nổi đau đớn này, nhưng đã mấy năm liền trôi qua, nó cứ như vừa mới xảy ra hôm qua vậy, dằn vặt anh đến tê liệt đại não.

Cô đi, đứa nhỏ của hai người cũng đi theo cô.

Cuộc va chạm kinh hoàng đó chính là do Ôn Tào trốn ngục gây ra, sau khi cô bị tông chết, ông ta cũng chết tại chỗ trong xe.

Không nhớ khi đó anh đã làm gì.

À, thì ra là ôm thi thể cô cả một đêm dài...

Muốn dùng hơi thở của mình để sưởi ấm cho cô, muốn cho trái tim cô đập nhanh trở lại.

Nhưng mà...

Không có!

Phép màu đã không xảy ra.

Thể xác cô càng lúc càng lạnh, bờ môi anh hôn mỗi ngày lại tím tái đến mức không còn mềm mại nữa.

Rồi bỗng dưng người ta đòi mang cô đi, anh không thể để người ta mang cô đi được, cô là của anh mà!

Anh buông bỏ kiêu ngạo, khẩn cầu người ta đừng mang cô đi được không.

Nhưng mà họ lại nói, cô chết rồi. Còn hỏi anh muốn chôn cất hay hoả táng.

Bọn họ điên rồi!

Tiểu Uyên Ninh của anh sợ lạnh, lại còn không chịu nổi bóng tối, cái gì mà chôn cất chứ?

Anh không cho phép.

Ngày thứ hai, người ta khuyên anh, nên để cô nằm lên giường, vì anh cứ ngồi ôm cô như thế đã lâu rồi, cơ thể cô đã không còn nguyên vẹn sau tai nạn xe, họ nói anh đừng hành xác cô nữa.

Nói gì vậy?

Anh chỉ là muốn sưởi ấm cho cô thôi, cô sợ lạnh lắm.

Nhưng cho dù anh điên dại và cố chấp đến mức nào, thể xác cô vẫn bị đưa vào lò thiêu, hình như nơi đó ấm áp hơn vòng tay anh thì phải, vì...anh chờ, mà không thấy cô trở ra nữa, họ chỉ đưa cho anh một hủ tro tàn, nói đó là cô.

Nực cười!

Cô gái nhỏ của anh xinh đẹp lắm, đôi mắt biết nói, và đôi môi biết cười.

Chút tro tàn không màu sắc này không thể nào là cô được.

Mà không biết lại làm sao, đêm nào khi nhìn thấy nó anh cũng thấy cô đang cười.

Tiểu Uyên Ninh, đừng dày vò anh như thế!

Một thời gian sau đó, anh vậy mà lại ôm hủ tro kia, đưa cô về quê nhà, vì anh sắp không còn ở cạnh cô được nữa, anh phải thi hành án, thời hạn gần năm năm, anh không ở đây bảo vệ cho cô được.

Lòng quặn thắt khi để lại cô một mình, anh lặng lẽ quay đi.

Ngày được tự tại, anh vội vàng đi đón cô, sợ cô nhớ anh quá mà khóc nhè, trên đường đi anh cứ cười mãi.

Anh mua lại chỗ cô từng ở, anh nhớ cô kể nhà cô từng có một giàn nho xanh, mùa nào cũng có quả. Thế là anh liền trồng, trồng một mạch mấy giàn xung quanh nhà.

Tới mùa nho ra quả, anh ôm cô ra vườn, cùng cô ngắm.

Rồi thoắt một cái nho chín, anh nôn nao hái vào cho cô ăn, mà cô lại không ăn, cô chê nho anh trồng chua quá, thế là cả mấy giàn nho chỉ có mình anh ăn, ăn đến ngán.

Biết cô thích mấy loài hoa có màu vàng, vậy thì anh cứ trồng thôi.

Anh đi mua giống, thấy xung quanh có ai có giống hoa màu vàng là cứ mặt dày vào xin, thành ra trong vườn lập tức trở thành một thế giới hoa, rực rỡ như ánh nắng trưa hè.

Có đôi lúc đi ngủ, anh bảo cô ôm anh đi, hỏi cô hết yêu anh rồi à, lâu rồi không thấy cô ôm anh ngủ gì cả, một hai bắt buộc cô ôm cho bằng được.

!

Bỗng dưng anh cảm thấy bên má mình đau rát, vành tai cũng bị nhéo đến tàn bạo.

Anh mở choàng mắt.

Còn chưa nhìn rõ mọi thứ đã nghe được giọng nói ngọt ngào nhưng đầy giận dỗi của người phụ nữ kia...Dữ dằn như hổ đem cả tên tổ anh ra gọi.

- Lục Khải Ưng! Lục Việt! Anh ru con hay thế? Nó còn chưa ngủ anh đã ngủ rồi!

Thấy trong lòng mình mát mát, mềm mềm, anh ngây ngẩn cúi xuống. Lục Khải Ưng nhíu mày nhìn thấy cục bông tròn ủm, còn muốn hỏi nhóc từ đâu ra thế, không ngờ nhóc con còn đang nheo mắt cười cợt anh, lè lưỡi chọc phá anh.

- Bố lại bị mẹ đánh ạ? Có đau không bố?

Đầu óc anh chợt mơ hồ.

À, thì ra là anh mơ.

Nói đúng hơn là ác mộng mới đúng.

Mẹ nó, thật đáng sợ!!!

Thế là Lục Khải Ưng liền thở phào một cái, trong lòng lâng lâng khó tả chỉ biết cười phá lên, hai tay nâng cục bông nhỏ lên không trung, làm cô nhóc cười khoái chí khúc khích.

- Bố...bố, bố giỏi quá!

- Vậy sao, mới biết bố con giỏi à? Bố con còn có thể giỏi hơn nữa!

Chơi với con gái đến chán chê, thấy nhớ vợ nên anh ngốc đầu nhìn vào bếp, thì ra bóng dáng xinh đẹp kia đang nấu cơm cho anh ăn.

Uyên Ninh sau khi sinh em bé thì thay đổi tính nết, từ một con người chỉ biết đánh võ lại muốn học nấu ăn. Nhờ vậy mà mấy năm nay hai bố con Lục Khải Ưng luôn có những bữa ăn nhớ đời. Nhưng mà anh vẫn luôn luôn vui vẻ khi tới giờ ăn, vợ anh nấu mà, anh vui không hết.

Anh bồng luôn nhóc con đi theo, trong phòng khách ngăn nắp, hài hoà là giọng nói trầm trầm lại có chút muốn ăn đánh vang vào từ gian bếp.

- Vợ yêu đánh đá, hai bố con anh đói bụng rồi!

[HOÀN CHÍNH VĂN]