Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!

Chương 39: Hoà làm một (H++)




Từng nụ hôn rơi xuống bả vai của Uyên Ninh như mưa phùng. Từng làn hơi thở nồng ấm men theo men rượu nhuốm màu cả cơ thể cô.

Lục Khải Ưng chống đầu gối hai bên hông của cô, mạnh mẽ cường tráng mà cởi bỏ áo sơ mi, làm lộ ra mỗi tất da tất thịt đều là cơ bắp săn chắc, dù không quá đô con như tuyển thủ, chỉ sự cứng rắn, hơi thở, và bản lĩnh vốn có của người đàn ông đã giúp anh quyến rũ đến chết người.

Vết thương trên vai ấy vẫn còn băng vải trắng, nhưng anh vẫn hoạt động rất đỗi ung dung, từng động tác cúi người xuống kéo khoá váy của cô đều không cho cô được giây phút nào kháng cự.

Chiếc váy đỏ xinh đẹp lần lượt bị lột trần đi một nửa, vô tình vướng lại ở mông cô, làm lộ ra bờ vai thon cùng vòng một căng tròn của thiếu nữ.

- Nhóc con, chống chân lên để anh cởi ra nào.

Bàn tay to lớn của anh nắm giữ lấy hai cổ chân cô, nhẹ nhàng đẩy lên, phần dưới váy cuối cùng cũng được lột bỏ hoàn toàn. Cô giống như quả vải đang ở độ chín mùi, lớp vỏ màu đỏ vừa bị lột ra thì những tất da tất thịt trắng muốt bên trong lập tức hiện lên trước mắt, căng bóng mịn màng.

Giây phút này trên thân thể cô chỉ còn xót lại mỗi chiếc quần l*t mảnh màu nude che đậy đi vùng đất tuyệt sắc, bí ẩn kia.

Lục Khải Ưng nhẹ nhàng ngã xuống, nằm lên trên người cô, bàn tay ma quỷ như mang theo phép thuật rê ra khắp da thịt người phía dưới. Anh chạm tay mình lên gò má nóng hổi của Uyên Ninh, từ từ kéo xuống che lấp đi vùng cổ, cho tới xương quai xanh.

Khoảnh khắc đó anh bỗng dưng dừng lại, đầu cuối thấp, tóc chôn vào cổ của cô, miệng há ra ngậm lấy xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện đến mê người theo từng động tác ưỡn ẹo của cô. Nơi đó chớp mắt liền in hằng lại dấu ấn của Lục Khải Ưng.

Anh chậm rãi nhả ra, đôi môi lại không buông tha mút lấy môi cô điên cuồng. Năm ngón tay của anh lần mò, vuốt ve xuống vòng eo nhỏ gọn, đến bờ mông tròn trịa ấy cũng không thể thoát khỏi.

Cô như bị anh chạm phải công tắc bí mật, cả người đột ngột run rẩy, nhận ra được điểm đó, anh vội khẽ cười.

Điểm đến cuối cùng lại bị ngăn cách bởi lớp vải dư thừa, anh chầm chậm nắm lấy một bên, hơi dùng lực giật mạnh, quần l*t của cô bị anh xé rách làm đôi vứt ngay xuống sàn nhà. Uyên Ninh hốt hoảng cắn vào môi anh rồi vội vã buông ra.

Giờ đây thân thể cô trần trụi hoàn toàn, từ vòng một căng tròn cong vểnh cho đến vùng bụng phẳng lì thon thả. Bàn tay anh một lần nữa không biết khi nào đã chạm vào tới đùi trong của cô, vuốt ve chơi đùa khiến lục phủ ngũ tạng của cô giờ đây như muốn đảo lộn cả lên, hai lỗ tai cũng ù ù cạc cạc không thể nhận thức được mọi thứ nữa.

Nơi vùng đất bí ẩn bị anh chạm vào, khẽ miết nhẹ, cô ngại ngùng chụp lấy bắp tay của cô, điên cuồng lắc đầu, không biết từ khi nào nước mắt đã lưng tròng, chực chờ rơi xuống.

Cô mê man nhìn anh bằng chính đôi mắt long lanh đó, làm cho tâm tư của anh cũng tê tê dại dại, chỉ muốn làm ch*t cô ngay lập tức.

- Không sao cả, là anh đây, Lục Khải Ưng của em đây.

Anh sợ cô nhớ lại quá khứ rồi hoảng sợ, vội vàng an ủi vào tai cô. Uyên Ninh dường như nghe được điều đó, sức lực dồn ở tay đang níu giữ lấy anh cũng giảm xuống, thu về đặt lên ngực của mình.

Cơ thể cô từ lâu đã có phản ứng, anh hết hôn rồi lại vuốt ve mơn trớn khắp nơi, từ sâu trong ham muốn nguyên thủy của con người làm cô cảm thấy thể xác của mình thiếu thốn thứ gì đó, rất muốn lập tức được lấp đầy.

Sức nóng của tình dục như muốn thiêu đốt cả hai, hai tay anh cuống cuồng vội vã cởi quần âu, khiến cho chiếc đồng hồ mạ vàng rung lắc kêu lên, thứ âm thanh quỷ dị quyến luyến con người. Chiếc đồng hồ không ngừng chuyển đổi theo từng động tác mạnh mẽ ấy, thứ ánh sáng chiêu chiếu thoắt ẩn thoắt hiện khắp căn phòng.

Từng lớp quần cuối cùng xót lại đều đã được phóng thích hết, thứ kêu hãnh nhất của người đàn ông đang ngẩn đầu kêu gào.

Ánh mắt anh vẫn chưa từng rời khỏi cô mỗi một giây nào, cứ tham lam nhìn sâu vào đôi mắt của cô như muốn nhanh chóng hoà chung làm một.

Lục Khải Ưng tách chân cô ra, dang rộng thành chữ M, còn anh thì chậm rãi dùng hông tiến lên. Da chạm vào da, thịt va vào thịt, lúc này chỉ còn mỗi khoảnh khắc được khảm sâu vào nhau.

Trước khi làm bước cuối cùng, anh lần nữa cúi thấp người xuống, hôn lên gò má hồng nhuận của cô, khẽ thì thào nói.

- Cho anh vào nhé?

Uyên Ninh lại không trả lời, cô nhìn anh bằng ánh mắt mơ hồ, chỉ đáp lại anh bằng cái hôn lên môi như câu nói “Em cho”.

Đầu quả tim anh run rẩy, toàn bộ tứ chi như được tắm mát trong biển rộng hạnh phúc. Không để hoang phí mỗi một khắc nào, anh mạnh mẽ đẩy hông mình, phân thân nhanh chóng được chôn vùi vào khe thịt nhỏ bé, gắt gao siết chặt lấy anh như muốn hút sạch hết tinh lực.

Anh thở ra một hơi, cẩn trọng đẩy vào rút ra, chậm rãi từng li từng tí. Mắt vẫn quan sát thái độ trên gương mặt của cô, cô chỉ hơi chau mày khi anh đi vào, vẫn là thói quen cũ, cô bấu chặt lấy bắp tay của anh đến bật máu, ấy vậy mà không rên la lấy một tiếng.

Anh không muốn điều đó, hạ thân liền đẩy nhanh độ, âm thanh da thịt đập vào nhau càng rõ ràng hơn, anh lớn tiếng sai khiến cô.

- Rên cho anh nghe xem nào, không là anh rút ra đấy nhé?

Khoái cảm đã dần dần dâng cao, trong cơn hứng tình cô lại mờ mịt nghe anh nói vậy, bản thân lại cảm thấy ngượng nghịu không chịu nổi, nhưng cũng rất sợ anh dừng lại giữa chừng.

Uyên Ninh chỉ còn nước vòng tay qua hông của anh, sờ soạn lên tới trên vết thương kia, cái miệng nhỏ cũng chịu nương theo khoái cảm mà bật ra tiếng, “Ưm, a”.

Lực thúc của anh rất mạnh mẽ, mỗi lần đều muốn xuyên thủng lấy cô. Lục Khải Ưng vô cùng hài lòng, biết cô đang rất hưởng thụ, anh liền vận động không ngừng nghỉ, điên cuồng như con sói đói.

Trải qua gần nửa giờ đồng hồ, eo của Uyên Ninh gần như tê dại, cô bắt đầu mở miệng xin anh, thanh âm phát ra cũng chẳng còn tròn vành rõ chữ được chữ. Anh thấy cô sắp không chịu nổi, ra vào thêm mười mấy cái, gầm gừ hai tiếng rồi phóng thích. Cả hai cùng nhau chạm đến tận cùng của khoái cảm.

Cô nằm thoi thóp trên giường, trong khi anh vẫn còn ngạo nghễ quỳ thẳng lưng.

Chờ cho Uyên Ninh lấy lại được chút ý thức, anh liền bế cô đi ngay vào phòng tắm, vào phòng tắm lại không phải để tắm.

Anh đứng từ phía sau, ép cô dán cả người vào tấm kính dày lạnh lẽo, nước từ vòi sen rơi xuống như mưa vì động tác quơ quào loạn xạ của cô.

Lục Khải Ưng lại lần nữa được chôn mình trong khe động ấm áp ấy, điên cuồng vận động. Nước từ vòi rơi xuống liền đáp thẳng vào nơi hai người giao hoa cùng nhau, một mĩ cảnh bỏng mắt.