Đêm đó tôi đã có một giấc mơ.
Tôi mơ thấy lần đầu tiên mình gặp kẻ thích phô bày trong bệnh viện tâm thần.
Khi đó, gã đàn ông già nua kia lấy ra đống thịt thối dưới háng và vung vẩy trước mặt tôi.
Tôi sợ quá khóc òa, chân như bị đóng đinh xuống đất, không thể chạy nổi.
Gã đàn ông cười nham nhở: "Muốn sờ thử không?"
Một cô gái đứng chắn trước tôi, phá tan sự bế tắc.
"Nhỏ quá, sao lại nhỏ thế này! Ngay cả ngón út của tôi cũng không bằng, mà ông cũng dám lôi ra à?"
"Ông cứ đứng yên đấy, đừng nhúc nhích! Tôi chụp lại đăng lên mạng xem có phá được kỷ lục Guinness về cái nhỏ nhất không!"
Gã biến thái vội vàng bỏ chạy.
Khuôn mặt của cô gái vô cùng bình tĩnh, khinh bỉ, nhưng tay cô ấy thì run rẩy không ngừng.
Tôi bất giác nắm lấy tay cô ấy, nhìn thấy những vết sẹo dài ngắn chằng chịt trên cổ tay cô.
Khi đã chắc chắn gã biến thái sẽ không quay lại nữa, cô ấy khuỵu xuống, nắm chặt lấy tay tôi.
"Những kẻ như vậy đều là đồ biến thái bẩn thỉu, chúng muốn dùng nỗi sợ của em để thỏa mãn chính mình. Lần sau gặp phải đừng sợ, chúng yếu hơn em tưởng rất nhiều, chỉ cần em không sợ chúng, thì chúng sẽ sợ em."
Một lúc sau, cô ấy bổ sung:
"Nhưng nếu em không chắc rằng xung quanh có an toàn không, thì đừng học theo chị mắng lại chúng. Vì có thể điều đó sẽ làm chúng nổi giận, em tốt nhất nên giả vờ như không thấy, đợi đi xa rồi hãy báo cảnh sát! Dù sao cũng đừng chủ quan, cẩn thận vẫn hơn."
"À đúng rồi, chị tên là Trương Vãn Đình, còn em tên gì?"
Tôi và Trương Vãn Đình trở thành bạn.
Cô ấy đặc biệt quan tâm đến vấn đề an toàn.
Cô ấy luôn dạy tôi rằng tất cả mọi việc đều phải lấy việc bảo đảm an toàn tính mạng làm tiền đề, đừng vì giúp người khác mà đẩy bản thân vào nguy hiểm.
Rất lạ là, Trương Vãn Đình lại chẳng hề quan tâm đến sự an toàn của chính mình.
Đối mặt với những gã đàn ông bỉ ổi, cô ấy luôn mắng trả lại thậm tệ.
Dường như cô ấy rất hận, hận đến mức dù có bị trả thù, cô ấy vẫn phải phản kháng lại mỗi kẻ có ý định hại mình.
Cô ấy giống như một chiếc bình vỡ, dù có vỡ tan tành, cô ấy cũng phải dùng những mảnh vỡ đó đ.â.m vào kẻ kia.
Nhưng tôi lại cảm thấy rằng, mỗi lần mắng xong những kẻ đó, Trương Vãn Đình càng đau khổ hơn.
Tôi đã nhớ ra.
Hóa ra lúc đó tôi đã từng nghe câu chuyện của Trương Vãn Đình, và cũng biết cô ấy thực sự hận ai.
Có lẽ chỉ khi trả thù được kẻ mình hận nhất, cô ấy mới thực sự được giải thoát.
Nhưng do nhiều năm uống thuốc và điều trị, trí nhớ của tôi lộn xộn, mờ nhạt và thường xuyên bị gián đoạn.
Theo lời bác sĩ, tôi có rất nhiều người bạn trong tưởng tượng, tôi không thể phân biệt được đâu là thực đâu là ảo, càng không thể xác định được người trong ký ức có tồn tại hay không, lâu dần tôi quên hết mọi thứ.
Nhưng tiềm thức thì không quên, sau khi xuất viện, tôi đã đăng ký học nhiều lớp võ thuật, tán thủ và còn điên cuồng tập luyện để tăng cơ bắp.
Khi đó tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải trở nên mạnh mẽ, còn mạnh mẽ để làm gì, tôi không biết.
Nhưng giống như có đôi tay vô hình đẩy tôi, cứ làm vậy mà không rõ lý do.
Mạnh mẽ thực sự mang lại nhiều lợi ích, tôi có thể thoải mái giải tỏa bản thân, gặp chuyện không vui thì mắng, không phục thì đánh.
Trong vô thức, tôi học theo cách của Trương Vãn Đình để mắng trả lại những gã đàn ông bỉ ổi, khi thấy cô gái nào bị làm hại, tôi lập tức xông lên giúp đỡ không chút do dự.
Còn việc chuyển nhà thì thật là một sự trùng hợp kỳ lạ.
Hôm đó đi ngang qua khu phố này, tôi tình cờ thấy Lương Bân đang buông lời dung tục với một cô gái đến lấy hàng.
Lúc đó, vừa nhìn thấy Lương Bân là tôi đã thấy bực, bực đến mức tôi rất muốn đánh hắn, hoặc không phải là đánh hắn.
Mà là muốn g.i.ế.c hắn.
Nhưng tôi lại phải bảo đảm an toàn cho bản thân, không thể để mình rơi vào nguy hiểm.
Thế là tôi từ từ tiếp cận hắn, khiếu nại hắn, chọc giận hắn trước mặt mọi người, vạch trần bộ mặt thật của hắn.
Cuối cùng, để pháp luật thay tôi xử lý hắn.