Nói rồi, Trần Vũ lấy điện thoại ra gọi cho Lương Bân.
Cô ta thay đổi thái độ nhanh như trở bàn tay, ngay lập tức trở nên mềm mỏng dịu dàng.
"A Bân, em đã suy nghĩ rồi, anh lén lút một chút cũng không phải chuyện lớn, em quyết định tha thứ cho anh, không ly hôn nữa. Tối nay em sẽ chuyển về chỗ anh ở, được không?"
Đầu dây bên kia liên tiếp vang lên ba từ "không".
"Không được! Không được! Đừng đến! Anh đã nói là anh không ngoại tình! Em hoàn toàn không tin anh! Đừng đến tìm anh! Anh không muốn gặp em!"
Nụ cười trên mặt Trần Vũ cứng lại, cô ta chưa kịp nói thêm gì thì điện thoại đã phát ra tiếng tút tút báo hiệu cuộc gọi bị ngắt.
Đầu dây bên kia, Lương Bân nhìn điện thoại với vẻ kỳ lạ, tự lẩm bẩm:
"Sao lại tắt máy nhỉ? Vậy thì nhắn tin cho cô ta vậy, đừng để con ngốc đó phá hỏng kế hoạch của mình."
【Dù sao mấy ngày này cũng đừng đến tìm anh, cũng đừng xuất hiện gần nhà anh, em để anh yên tĩnh vài ngày đi, anh sẽ nghiêm túc cân nhắc chuyện quay lại với em.】
Trần Vũ dĩ nhiên không nhận được tin nhắn, cô ta tức giận ném mạnh điện thoại.
Cơn điên trào lên, cô ta đập phá hết mọi thứ trong nhà, còn tôi thì co ro ngồi bệt dưới đất, run rẩy không dám chọc giận cô ta.
Đợi đến khi cô ta đập phá mệt mỏi, trời đã tối.
Tôi nhận ra cô ta không chỉ đơn giản là đập phá đồ đạc, mà còn đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cô ta muốn tìm nơi Lương Bân cất giấu tiền.
Nhưng tiếc là không tìm thấy gì cả.
Cô ta lại nhớ đến tôi.
"Con khốn! Tiền cất ở đâu?"
Tôi vừa khóc vừa nói:
"Lương Bân đều chuyển tiền cho tôi, tôi cũng không biết tiền anh ta cất ở đâu!"
Thấy tôi nói năng ấp úng, Trần Vũ nhìn thấy con d.a.o mà Lương Bân đã đặt trên bàn.
Cô ta cầm lấy dao.
"Còn không chịu nói thật! Mày có tin tao sẽ rạch nát mặt mày không!"
Tôi sợ hãi ôm lấy mặt mình.
"Cho dù chị có g.i.ế.c tôi, tôi cũng không biết, chỉ có Lương Bân là biết thôi!"
Dù tôi liên tục lắc đầu, Trần Vũ vẫn cầm d.a.o tiến về phía tôi.
Trong mắt cô ta toàn là sự điên loạn.
"Đều tại con đĩ mày dụ dỗ chồng tao! Xem tao rạch nát mặt mày, để xem chồng tao còn muốn mày nữa không!"
"Chỉ cần hủy hoại mày! Anh ấy sẽ phải chọn tao thôi!"
Đang hét, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Cạch một cái, cúp điện, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Tôi hét về phía Trần Vũ.
"Lương Bân về rồi! Anh ấy thấy chị đánh tôi ra thế này, nhất định sẽ xử lý chị!"
Trong phòng tối om, Trần Vũ không nhìn rõ vị trí của tôi, liền đ.â.m loạn một nhát.
"Con đĩ! Vậy tao g.i.ế.c mày trước!"
Thế nhưng, không có tiếng mở cửa vang lên, ngược lại, từ phía cửa sổ phòng ngủ truyền đến âm thanh rất nhỏ.