Tôi phụ họa theo sau.
"Xin lỗi Bân Bân, em sai rồi! Em thề! Em sẽ không mạnh tay như vậy nữa!"
Lương Bân vừa khóc vừa kéo tay cảnh sát.
Cảnh sát không còn cách nào khác mới nói:
"Bạo lực gia đình chỉ khi đạt đến mức độ thương tích cấp hai, cảnh sát mới có thể can thiệp, còn đây chỉ là vết thương ngoài da, mà nó đến từ đâu thì anh tự biết rõ chứ?"
Bên cạnh có người đùa:
"Tối qua vợ tôi cũng cào tôi đến rách da, chẳng lẽ tôi cũng đi báo cảnh sát à? Anh bạn ơi, nói trắng ra đây là ngoại tình đấy, có gì mà vẻ vang? Sao anh còn ngày nào cũng báo cảnh sát khoe khoang, muốn thể hiện tình cảm ở đây à?"
Một câu nói này làm Lương Bân tức đến mức ngất đi.
Ban đầu, Lương Bân đăng bài là muốn sỉ nhục tôi, hắn mong rằng tôi sẽ bị dư luận cuốn theo, sợ hãi đến mức không dám ló mặt ra.
Hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc những bài đăng đó sẽ tạo nên mối quan hệ thân thiết giữa chúng tôi trước mặt mọi người.
Thật buồn cười!
Hắn chủ động tự buộc mình vào một mối quan hệ thân thiết với một kẻ điên như tôi.
Khi hai người không có mối quan hệ gì mà xảy ra xích mích, cảnh sát và công chúng đều sẽ can thiệp.
Nhưng một khi đã có mối quan hệ thân thiết, bạo lực trong mối quan hệ đó lại được che đậy bởi một tấm màn dày cộp.
Mọi người sẽ góp phần lấp liếm, bao che cho nhau.
【Quan tòa cũng khó xử chuyện gia đình】【Đùa giỡn cũng là tình thú! Ai mà chẳng có chút xích mích trong cuộc sống chứ.】
Giờ tôi chẳng cần phải biện minh, mọi người đều thay tôi bào chữa, còn nói Lương Bân là kẻ chuyện bé xé ra to.
Lương Bân cũng nhận ra điều này.
Cái bẫy hiện giờ là do chính hắn tạo ra, là hắn tự tay cắt đứt con đường cầu cứu bên ngoài của mình.
Khi cầu cứu không thành, cuối cùng hắn quyết định tự phản kháng.
Khi tôi lại một lần nữa xuất hiện với cây gậy có gai, hắn cầm kéo, mặt đầy vẻ hận thù nói:
"Tao nói cho mày biết! Tao từng đi tù đấy! Mày có biết tao đi tù vì cái gì không?"
Tôi thành thật lắc đầu.
Nhưng trong lòng tự trách mình đã không cẩn thận, rõ ràng đã nghe cảnh sát nói rằng Lương Bân có tiền án, sao tôi lại quên kiểm tra lý lịch của hắn chứ?
Lương Bân chậm rãi nói từng chữ:
"Tao đã g.i.ế.c người, nếu mày còn ép tao, tao không ngại có thêm một mạng người trên tay đâu."
Nghe vậy tôi ngẩn người tại chỗ.
Lương Bân tưởng tôi đã bị dọa sợ.
"Sợ rồi à! Sợ thì cút đi!"
Nhưng thực ra tôi đang nghĩ xem hắn có nghĩ tôi là đồ ngốc không. Tôi có bệnh nhưng không phải không có kiến thức.
Nếu hắn từng g.i.ế.c người, sao hắn còn được tự do ngoài này?
Hắn tưởng hắn là tôi à?
Nhưng Lương Bân cũng chưa điều tra lý lịch của tôi thì phải!
Công bằng mà nói, tôi cũng nên thẳng thắn một chút.
Tôi mỉm cười hỏi:
"Thế anh có biết tại sao tôi chưa bao giờ phải ngồi tù không?"
Lương Bân mất kiên nhẫn.
"Đồ thần kinh! Người bình thường không có gì thì sao phải ngồi tù!"