Vừa tới sở cảnh sát, Duy đã lập tức bị đưa vào phòng cách ly tiếp nhận điều tra đặc biệt, nhưng anh lại cực kì phối hợp đến mức khiến người ta cảm thấy đáng khả nghi. Chỉ đến khi một cảnh sát trung tuổi, cầu vai đeo khá nhiều sao, tay cầm chiếc mũ công an một cách kính cẩn bước vào, Duy mới thay đổi tư thế ngồi. Anh thẳng lưng nghiêm túc đối diện với người công an ấy, rất kính trọng và nể phục. Khi chỉ còn hai người ngồi đối diện nhau, Duy mới cười cười cất giọng mang chút vui vẻ mà nói:
- Chú Thành, sắp xếp lại hết tài liệu chưa?
Người gọi là chú Thành vẫn nghiêm mặt lật giở mấy trang lời khai bên dưới, sau đó lại như không thể vờ mặt lạnh được nữa mà gập mạnh tập tài liệu vào:
- Nhóc con, không biết sợ là gì. Nếu phát súng ấy thật sự nhắm vào cháu thì sao hả?
Duy cười với dáng vẻ vô tội lại nịnh nọt:
- Cháu nắm kế hoạch của ông ta trong lòng bàn tay mà. Chú yên tâm, chỉ đợi ông ta phẫu thuật xong và tỉnh lại, là ta tung luôn đòn cuối.
Ngừng một lúc Duy lại mang khuôn mặt đáng thương tiếp:
- Chắc phải ở trong này cả tuần ấy, chú cho cháu mượn điện thoại một chút được không?
Chú Thành “e hèm” một tiếng rồi phá luật đưa chiếc Nokia đen trắng của mình cho Duy. Duy tươi tỉnh ấn ấn một dãy số, điện thoại chỉ vừa được nối thông anh đã vội vàng chỉnh lại giọng nói mình:
- Là anh.
Tiếng thở nhè nhẹ bên kia vọng lại khiến Duy nhanh chóng cảm thấy yên bình, giọng nữ quen thuộc khiến anh cúi đầu cười cười:
- Nhanh thế đã liên lạc với em, xong việc rồi sao?
Thanh đưa tay nghịch chiếc rèm cửa trắng mỏng manh đang lay động, mắt nhìn xuống dáng vẻ chờ đợi của Phong đứng lặng cạnh hồ nước bên dưới khuôn viên chung cư. Giọng cười của Duy quen thuộc vọng lại:
- Tạm gọi là xong, anh đang tiếp nhận điều tra. Chắc phải cả tuần nữa mới gặp em được, anh đã bố trí người theo sau bảo vệ em. Đợi anh nhé!
Giọng nói của Duy càng về sau càng có vẻ trầm lắng lại, Thanh kéo rèm cửa, đi gần về phía sa lông nằm xuống nhìn lên phía trần nhà:
- Không sao, em có tuổi trẻ, có thể đợi anh. Nhưng anh phải nghĩ đến việc để em gặp anh một chút chứ hả?
- Nếu lúc nào rảnh rỗi, không có việc gì để giết thời gian, em cứ gọi vào số này. Chú ấy sẽ chỉ cho em cách gặp anh.
Dù biết Duy không nhìn thấy nhưng Thanh vẫn gật đầu nói một tiếng “được”. Sau đó sắc mặt cô liền thay đổi, giọng nói pha chút e ấp vọng lại thính giác Duy:
- Em… nhớ anh… có được không?
Duy cúi thấp đầu giọng điềm đạm nhẹ bẫng, nói một cách tự nhiên chẳng cần để ý tới người chú ngồi đối diện mình:
- Trong lúc em còn đang suy nghĩ có nên nhớ anh không, thì anh đã nhớ em muốn chết rồi đây. Yên tâm đợi anh nhé, sẽ nhanh chóng nhất có thể để đứng trước mặt em.
Tiếng “ừm” của Thanh nhẹ nhàng vọng lại kết thúc cuộc nói chuyện đầy cảm xúc. Nhìn Duy vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc dù là nơi phòng thẩm vẫn lạnh lẽo thì chú Thành chỉ có thể lắc đầu. Trong lòng trào lên khát vọng muốn một lần gặp cô gái thần thánh kia, có năng lực làm cho Duy vừa ngồi viết tờ khai, vừa nghệt mặt ra cười ngây ngẩn đúng là không tầm thường.
Ba ngày không gặp Duy nhanh chóng qua đi, Thanh cảm thấy cũng nhớ anh kha khá rồi đấy, vừa mới gọi điện nhờ chú Thành thu xếp cho việc gặp mặt thì chuông cửa lại vang lên. Nghĩ lại lời Duy dặn Thanh cẩn trọng kiểm tra camera trước cửa, nhưng vừa nhìn qua cô liền nhíu đôi mày thanh mảnh lại, chậm chạp mở cửa.
Mẹ Thanh ăn mặc khá lộng lẫy cùng em gái diện bộ đồ diêm dúa đúng chuẩn công chúa đang thản nhiên chờ đợi. Hồi chuông báo động trong lòng Thanh rung lên dữ dội, cô đánh mắt một lượt như tìm kiếm ai đó có thể dựa dẫm. Sau khi thấy bóng dáng một cậu thanh niên đội mũ lưỡi trai đen thấp thoáng phía đầu hành lang, Thanh mới có chút yên lòng vào nhà, nhưng vẫn đề phòng để hé cửa. Chẳng rõ lý do gì, nhưng cứ hễ gặp người nhà mình, ý thức tự bảo vệ bản thân trong Thanh lại trỗi dậy. Nhất là lại tự tìm đến tận cửa như thế này, càng khiến người ta lo lắng hơn.
- Nhà cửa cũng được đấy nhỉ.
Tiếng Diệu em gái Thanh lảnh lót khắp không gian, cô ta còn vừa đi nhìn ngó quanh nhà, vừa chạm tay vào thứ này thứ nọ. Thanh vẫn giữ thái độ bàng quan, vào bếp rót hai ly nước ấm mang ra đặt lên bàn, trầm giọng nói:
- Mời mẹ.
Bà Lan “ừm” một tiếng không mặn không nhạt, rồi nhấp ngụm nước kiểu cách như quý tộc ngày xưa. Sau đó ngồi đúng tiêu chuẩn “phu nhân” nhìn sâu vào khuôn mặt Thanh khiến cô bất giác rùng mình, đánh mắt đi nơi khác. Mỗi lần bà Lan nhìn cô kiểu này, thì chắc chắn có chuyện không hay ập xuống đầu cô rồi. Thanh chủ động lên tiếng hỏi:
- Mẹ tới đây gặp con có chuyện gì vậy?
Đặt ly nước lên bàn, móng tay đính đá lấp lánh sượt qua tầm mắt Thanh đau nhói. Cảm giác lạ lẫm khi bàn tay người cô gọi mẹ đặt lên tay mình, tỏ vẻ yêu thương mà sao lại xót xa thế. Thanh ý tứ rụt tay lại thẳng thắn tiếp:
- Có gì mẹ cứ nói luôn với con đi, sắp tới giờ con phải ra ngoài rồi.
Bà Lan vẫn không rời khuôn mặt Thanh, lạnh giọng hỏi:
- Đi gặp thằng sửa xe vô gia cư đấy ư?
Thanh nhíu mày bởi giọng điệu khinh thường và không hài lòng của bà Lan. Từ khi nào việc cô kết bạn cùng ai lại động chạm đến hòa bình trong gia đình vậy. Thanh nhếch môi cười nhẹ:
- Mẹ miệt thị vậy là có ý gì?
Bà Lan tựa lưng vào ghế, ra vẻ khí chất quý tộc nói gần nói xa:
- Mẹ cũng chỉ nói để tốt cho con thôi. Không tới được với Phong thì cũng phải tìm nơi nào tạm ổn một chút chứ, sao lại đâm quàng đâm quáng vậy.
- Mẹ có thể nói thẳng vào đề luôn được không?
- Con đã nói là mẹ không cần lằng nhằng với chị ấy mà, cứ trực tiếp tuyên bố đi.
Sau đó Diệu nhanh chóng nói tiếp như thể sợ chậm trễ một giây phút nào đó sẽ không kịp xem trò vui vậy:
- Mẹ muốn chị tìm hiểu đính hôn cùng con trai thứ ba nhà bác Thịnh. Nếu được tháng sau tổ chức luôn. Em nói nghe này, anh ta đi du học ở Mỹ về đấy, cao to đẹp trai, lại con nhà giàu, anh ta…
- Anh ta tốt vậy sao?
Thanh hờ hững cắt ngang lời nói liến thoắng của Diệu, cô ta lại gật đầu liên tiếp như để khẳng định lại lời nói chính xác của mình:
- Đúng thế.
- Em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
Diệu nhíu mày trước câu hỏi lạ lùng của Thanh.
- Chị bị va đầu vào đâu à? Em hai tư tuổi, em gái mình mà cũng không nhớ.
Thanh cười cười, đáng khen cho câu “em gái mình” của Diệu, hóa ra nó vẫn coi Thanh là chị gái cơ đấy. Làm ra vẻ điềm tĩnh, Thanh tỉnh bơ nói một câu:
- Em cũng đủ tuổi rồi, nếu anh ta thật tuyệt vời như lời em nói, thì xin mời tự nhiên, chị không có ý định tranh cướp với em.
Diệu cứng họng không biết nói thêm câu gì, Thanh lại càng không muốn nhìn thêm cảnh tượng “mẹ đàn con hát” nữa, chủ động thẳng thắn kết thúc câu chuyện:
- Năm con bằng Diệu, mẹ nói nhà mình gặp khó khăn kinh tế, ép con phải làm cách nào để nhanh chóng đính hôn cùng Phong, nếu không thì đưa cho mẹ tiền, ít nhất là bằng căn hộ này.
Ngừng lại cười mỉm vài giây, Thanh lại tiếp tục đều đều chất giọng đã lạc của mình:
- Từ năm mười tám tuổi, con đã không tiêu một đồng của mẹ. Tiền đưa mẹ cũng phải gần ba căn nhà như thế này gộp lại. Mẹ còn muốn sao nữa?
Sự chịu đựng bao năm qua cũng đã dồn nén đến cực hạn. Có gia đình cũng như không, có mẹ mà còn tệ hơn cả Dương chỉ có dì. Tất cả mọi thứ đều cô độc trải qua một mình, lần đầu tiên đến kì kinh nguyệt, những lúc sốt cao hơn bốn mươi độ, xuất huyết dạ dày hay ngộ độc thực phẩm… vẫn chỉ tự Thanh lặng lẽ vượt qua.
Dường như giờ phút này nếu chỉ im lặng một câu, cô liền có thể chết ngay lập tức vậy. Mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt nghẹn ngào run rẩy:
- Con yêu người sửa xe hay phụ hồ thì có vấn đề gì? Gia đình của mẹ còn liên quan đến con sao? Đừng bắt con phải làm điều này, làm điều kia nữa. Mẹ sinh ra con, nhưng nuôi con như thế nào, mẹ không thấy hổ thẹn à? Chỉ biết vắt kiệt sức lao động của con. Mấy người được sống trọn vẹn, còn tôi thì phải sống kiểu nửa vời à? Mấy người có sở thích hành hạ người khác, nhưng tôi không có sở thích muốn bị hành hạ, mấy người…
“Chát” một tiếng, cái tát cháy má giáng xuống khiến Thanh như bừng tỉnh. Cô lặng thinh giữa những lời nói u mê của mình vừa rồi. Thoải mái quá, sảng khoái quá đi mất… Ha ha, cuối cùng cũng có thể phát ra tiếng nói của chính mình rồi. Giọng Diệu oang oang phá vỡ sự hoài niệm phút chốc vừa rồi:
- Chị có im ngay không hả, mẹ là vì muốn tốt cho chị nên mới đến tận đây. Nói thật là cất công bày mưu như vậy chỉ muốn chị quay lại với anh Phong thôi. Thời gian vừa rồi, nếu không có anh ấy, hẳn là anh hai nhà mình không sống nổi rồi.
Diệu xoa xoa bàn tay vừa tát Thanh, nhìn xuống bà Lan ngồi ở phía ghế đã giơ tay ra hiệu im lặng. Chất giọng nói kiểu cách của bà Lan vang lên khiến Thanh phải nhanh chóng quay về thực tại phũ phàng.
- Nói cho con biết, thời gian vừa rồi, Phong khá siêng năng qua lại nhà ta. Hẳn là cậu ấy chưa muốn từ bỏ con. Mẹ chỉ là muốn con lý trí một chút, nên biết đâu mới là nơi có lợi cho mình.
- Ha ha… anh ta điên rồi sao? Ha ha ha…
Đổi tư thế ôm mặt ngây ngẩn, Thanh chuyển sang ôm bụng cười rũ rượi. Như đến cả phút đồng hồ, Thanh vẫn cười nhưng lại lấy tay lau nước mắt dàn dụa nói:
- Cái gì tốt cho con, đương nhiên con là người rõ nhất rồi. Mẹ nghĩ con còn có thể yêu một người đi xu nịnh cái gia đình bạc bẽo với con ư? Chắc chắn anh ta chưa từng hiểu, chưa từng biết về con nên mới giúp đỡ gia đình mẹ như vậy. Nếu không, anh ấy phải vì đau xót cho con mà bức xúc với một cái gia đình quái gở như vậy chứ.
Bà Lan mất kiên nhẫn đứng bật dậy trừng mắt nhìn Thanh. thật không thể tin nổi Thanh lại có thể phản kháng như thế. Bà ta không phải không biết tính Thanh mạnh mẽ, nhưng với gia đình này Thanh vẫn có chút nhún nhường chịu đựng. Bỗng nhiên hôm nay đổi tính đổi nết, câu nào câu nấy đều chống đối rõ rệt. Nhưng dù sao bây giờ gia đình cũng cần tiền, đành chỉ có thể ép Thanh, một là Phong hai là cậu công tử thứ ba kia thôi. Bà Lan hắng giọng, sắp xếp lại câu từ định nói thì Thanh đã chính thức ngắt lời:
- Mẹ về đi, chuyện giữa con và Phong đã chấm dứt. Anh ta giúp mẹ trên phương diện nào cũng không liên quan đến con. Còn anh chàng công tử nào đó, nếu thật tốt đẹp như mẹ nói, thì cứ để con gái thứ ba của mẹ hưởng phúc đi. Con không có phúc phận nhận ân huệ của mẹ như vậy.
Nói xong Thanh xách túi, ánh mắt lơ đãng làm như không quan tâm gì đến hai người đang hiện hữu nơi phòng khách nhà mình nữa. Dáng vẻ đuổi khách của Thanh thật sự chọc tức đến bà Lan, lại đến lượt Thanh dám đuổi bà ta cơ đấy. Được lắm, để rồi xem nếu không nghe lời bà ta thì sẽ tốt đẹp đến đâu. Nói thật ra, bà đã để Diệu tiếp cận Phong đến từng ngóc ngách, nhưng Phong vẫn ý tứ từ chối, nếu không lại đến lượt Thanh khiến bà ta tìm đến như thế này hay sao.
Bà Lan mím môi xách túi, Diệu cũng nhanh chóng ngúng nguẩy bám theo mẹ. Nhưng khi hai người ra gần đến cửa, giọng Thanh lại nhỏ dần ở phía sau:
- Dù sao mẹ cũng đã cắt đứt quan hệ cùng con. Con chỉ muốn hỏi, con thật sự do mẹ sinh ra ư?
- Không phải.
Giọng nói dứt khoát rành mạch của bà Lan khiến Thanh kinh ngạc nhìn lên tấm lưng lạnh lùng phía trước.
- Trong ba người con, chỉ có cô không phải do tôi sinh ra. Cô là kết quả của việc ba cô lang chạ với người khác mà ra. Tôi đã làm phúc nuôi cô mười tám năm, cô còn có thể đòi hỏi sao?
Nói xong những lời kìm nén bao nhiêu năm để bảo vệ danh tiếng của gia đình, bà Lan giống như thở hắt ra một hơi, dợm bước đi tiếp nhưng phải dừng lại bởi giọng nói trở lên đanh thép của Thanh phía sau.
- Bà cho rằng tôi phải mang ơn ư? Nếu bà còn xuất hiện đòi hỏi tôi một lần nữa, tôi sẽ chính thức tìm luật sư, làm thủ tục chấm dứt hoàn toàn quan hệ pháp lý với gia đình bà. Không tiễn.
Bà Lan như không tin nổi, quay lại nhìn thân thể Thanh như tắm trong không khí u ám của ngày đông. Thanh quay lưng về phía bà ta, tầm nhìn hướng ra cửa kính đã được vén tấm rèm trắng kia lên, ánh mắt như khóa chặt vào thân cây khẳng khiu đã không còn chút lá nào, càng lúc càng thấy nguy hiểm.
Tiếng Diệu lắp bắp: “Chị… chị… chị…” ở phía sau và Thanh cảm nhận rõ ràng con bé đang muốn hùng hổ tiến lại phía mình. Thanh đột ngột quay người, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào khuôn mặt hung hăng của Diệu, cùng khí thế lạnh lẽo khiến cô ta bất giác lùi bước. Giọng Thanh càng mạnh mẽ, dõng dạc vang lên:
- Cho hai người ba giây, nếu không ra khỏi nhà tôi, có muốn xem sẽ nhận hậu quả gì không?
Bà Lan thì có vẻ đã lo lắng với sự nổi điên của Thanh, nhưng Diệu vẫn liều lĩnh muốn thử một lần xem Thanh có thể làm được gì. Cô ta dù sợ nhưng vẫn một bước liều lĩnh nghênh mặt với Thanh. Thanh chỉ nhếc mép, tạo nên một điệu cười trầm mặc. Tay vẫn khoanh trước ngực, cô từng bước thong thả nhưng mạnh bạo tiến lại phía đối phương, dùng khí thế ngang tàn như muốn quét sạch tất cả của mình khiến hai con người kia sợ hãi lùi lại từng bước. Khi đã dồn đối phương ra đến tận ngoài hành lang rồi, Thanh nhìn xuống Diệu thấp hơn mình nửa cái đầu,nhanh chóng hạ một cái tát đáng dùng lực xuống khuôn mặt đang thách thức nghênh lên kia. Diệu khóc thét ôm lấy mặt, còn bà Lan vội vàng chạy lên ôm con gái cưng của mình vào che chở, quay ngoắt sang lườm Thanh quát một tiếng:
- Mày điên hả?
Trong tiếng khóc bù lu bù loa, giọng nói ngắt quãng gào thét không rõ ràng của Diệu, ánh mắt bà Lan như hằn lên tia máu, mất hết khí chất quý tộc ba ta đã gây dựng, chạy ào lại đòi tóm lấy tóc Thanh. Nhưng tay bà Lan chưa chạm tới được đầu Thanh, thì đã có đôi bàn tay to lớn kìm chặt bà ta lại. Đối diện với bà Lan là khuôn mặt lạ lẫm của chàng thanh niên trẻ, lại mặc chiếc áo da đen bóng, mũ lưỡi trai đen, đến cả kính cũng đen. Phía bên cổ trái của cậu ta còn lộ ra hình săm đáng sợ chạy dài lên đến ngang tai, càng nhìn càng thấy thần bí và giang hồ.
Giữa hành lang vắng lặng không một bóng người, bà Lan tái mặt nhìn chằm chằm cậu ta còn Diệu thì ngơ ngác quên cả khóc đứng nép sau lưng mẹ. Thanh cười cười, đứng tránh sang một bên phía sau cậu trai trẻ hung tợn, khoanh tay trước ngực tự tin nói:
- Cái tát đó để dậy cho em biết rằng, không phải lúc nào cũng có thể tùy tiện đánh người. Còn tất cả những chuyện em từng gây ra, chị đây chưa muốn tính hôm nay.
Nói đến đó, Thanh còn đưa ngón tay sạch sẽ của mình lên ngắm ngắm, đôi môi hồng lại khẽ nhếch rồi mấp máy toát ra khí thế lạnh lẽo thêm chút sang chảnh trong từng câu nói:
- Tôi sẽ để nợ đó, từ từ tính toán cùng các người cho vui vậy.
Định quay người vào nhà trong cái ngơ ngác của hai mẹ con họ, Thanh lại như chợt nghĩ ra điều gì dừng lại mà nói:
- À quên nữa, giờ bên cạnh tôi lúc nào cũng có người hộ tống hai tư trên hai tư nhé, nên đừng nghĩ đến cái gì mà tiếp cận tôi khi tôi không muốn. Rước họa vào thân cũng đừng trách tôi.
Thanh còn sảng khoái vỗ vai anh chàng áo đen một cái như giao phó công việc, rồi mới bước vào nhà. Nhưng vừa khuất sau cánh cửa, Thanh liền hết sạch sức lực, trượt người ngồi xuống dựa vào bên tường. Nước mắt thi nhau chảy tràn khuôn mặt, cô ngồi bó gối tự mình ôm lấy chính cơ thể mảnh mai của mình.
Cô vẫn cho rằng mình vốn chẳng quan hệ gì, không ngờ lại thật sự có huyết thống… Vậy mà, vậy mà cả cái gia đình ấy lại có thể đối xử tàn tệ với cô như thế. Hành hạ cả thể chất lẫn tinh thần Thanh coi cô như món đồ chơi mà tiêu khiển, bóc lột tất cả sức lao động của cô, đánh đập chửi rủa không thương tiếc, thi nhau dày xéo giẫm đạp lên cả phẩm chất lẫn tự trọng của cô. Giờ đây vẫn có quyền trước mặt cô mà giương oai diễu võ, lên mặt kể công ư. Điên à, điên hết rồi hay sao mà tự cho mình là chúa cứu thế, ban phát cho ai cái gì thì người ta phải hưởng cái đó. Thanh hung hăng lau hết nước mắt của mình đi, cố gắng hít thở:
- Đúng thế, nếu còn dám tìm đến tôi hạnh họe một lần nữa. Tôi nhất định ra tòa cắt đứt hoàn toàn quan hệ với các người.
Nhưng rồi Thanh lại ngửa cổ khóc ầm lên và tự chửi rủa bản thân:
- Ngu ngốc, pháp luật nào cho cắt đứt cái loại huyết thống ấy cơ chứ.
Sau đó là một tràng dài tiếng khóc đau khổ bởi nhận lại được sự thật quá phũ phàng. Thà cứ hẳn là trẻ mồ côi đi, có phải chẳng cần ràng buộc với cái loại huyết thống vô nhân đạo này hay không. Khốn nạn, không nuôi thì vứt ra ngoài mặc cô tự sinh tự diệt đi. Cho cô một mái nhà rồi mặc sức hành hạ chà đạp. Dày vò xong còn ta đây giúp ích cho đời, toàn loại người không có nhân tính. Đến người dưng còn có thể thông cảm yêu thương nhau, sao vẫn cùng huyết thống lại có thể độc ác như vậy?
*
Cúi đầu đếm từng viên gạch sáng bóng trong khuôn viên chờ đợi taxi đến, Thanh bỗng bắt gặp đôi dày da màu nâu trước mắt. Cô cố tình tránh sang một bên nhưng cánh tay đã bị người ta giữ lại, chầm chậm ngẩng nhìn lên, đôi mắt long lanh mới được gột rửa thật tinh anh đối diện với khuôn mặt có phần hốc hác của Phong. Anh không dám nhìn quá lâu vào đôi mắt hạnh vẫn còn ẩm ướt ấy. Phong đã sai rồi sao, anh cho rằng mình giúp đỡ gia đình Thanh một chút, họ sẽ tốt với cô hơn một chút… Mà sao lại thành anh đẩy cô vào tình thế ngang trái như thế này.
Không gian thời gian như tĩnh lại ở giây phút Thanh chăm chú nghiên cứu ánh mắt lảng tránh của Phong, cô không hiểu trong đầu anh đang nghĩ gì. Tại sao tự nhiên lại phải quanh quẩn trong cuộc sống của cô như thế. Áy náy hay ân hận, hoặc giả chỉ là muốn làm chút việc gì đó mà anh cho rằng sẽ tốt với cô. Nhưng quan trọng là có nghĩa lý gì khi tất cả đã qua đi?
Cơn gió lạnh thổi tới làm chút tóc mái của Thanh khẽ bay, cô nhẹ gạt bàn tay vốn nắm không chặt của Phong ra, dù đã rất mệt mỏi nhưng chất giọng nữ nhẹ nhàng, cứ thản nhiên như đang bàn chuyện gì bâng quơ lắm:
- Cho đến cuối cùng, nếu đã không hiểu đối phương thì dù anh có làm gì, cũng chỉ càng làm vấn đề tệ hại hơn thôi. Vậy nên, chúng ta đừng liên quan gì đến nhau nữa. Đây là những lời thật lòng và nhẹ nhàng cuối cùng em có thể dành cho anh. Tạm biệt!
Không chờ Phong nói thêm gì Thanh đã thong thả bước về phía trước. Giọng nói mờ nhạt mang theo câu: “Anh xin lỗi!” thả trôi lửng lơ theo cơn gió đông lạnh lẽo. Thanh chỉ nhếch nhẹ đôi môi, tuy đã được đánh một lớp son hồng nhưng vẫn không tính là tươi tắn, ngồi vào chiếc taxi chầm chậm lăn bánh, chạy khuất tầm nhìn của Phong.
Đau đớn ôm lấy ngực mình ngồi xuống ghế đá ở gần, chỉ nhắm mắt lại một lúc mà khi mở ra liền nhìn thấy đài phun nước giữa khuôn viên đang phun những tia nước hình vòng cung đầy nghệ thuật. Khi những tia nước ấy chạm vào mặt nước thì lập tức tan vỡ hòa chung vào một thể. Phong liền biết đây chính là kết cục mình phải nhận lấy, mãi mãi cũng không có khả năng thay đổi nữa. Trái tim người con gái có thể bất chấp mà yêu tha thiết, nhưng một khi dừng yêu, thì trái tim ấy sẽ hoàn toàn yên lặng trước người đã khiến cô ấy tổn thương. Phong thẫn thờ ngồi lên xe mô tô, chẳng màng đến việc đội mũ bảo hiểm, cứ thế phóng đi mặc gió đông tạt vào lạnh buốt… Nước mắt vô thức chảy tràn từ bao giờ. Bốn năm trước, có người từng cảnh báo: “Đừng bắt nạt cô ấy nữa, nếu không sẽ có ngày cậu phải hối hận đấy. Đi đi”. Phong đã không nghe theo lời nhắc nhở mà cứ tự làm theo ý mình, để đến hiện tại phải nhận lấy kết cục thảm hại như thế này.
Tay ga giảm dần Phong ngẩng nhìn lên trời trong lòng gào thét một cách bất lực: “Anh… có thể không, giúp em một lần đưa cô ấy quay lại!”. Nhưng chỉ vừa đưa ánh mắt về lại con đường vô tận, chiếc xe bán tải bấm còi inh ỏi đã gần ngay trước mắt. Phong hoảng hốt bẻ tay lái khiến cả xe lẫn người đổ rầm xuống đường, ngay đầu chiếc xe bán tải màu xanh dương đã bốc khói. Người qua lại vây quanh Phong thành một mảng đông đúc, mùi cháy khét tràn ngập khứu giác giống như thời điểm bốn năm trước. Tiếng người xôn xao la hét và những ánh nhìn mơ hồ lo sợ. Phong nghe thấy còi xe cứu thương dồn dập như đưa anh lại không gian hỗn loạn của bốn năm về trước, tay hơi động, ánh mắt vẫn nhìn lên khoảng trời mờ nhạt trước mắt mà thì thầm: “Giúp em… đưa cô ấy quay lại!”. Sau đó hai mắt Phong nhắm nghiền yên lặng, dường như anh đã chìm vào một giấc ngủ… rất thanh thản và êm đềm.