Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 91




Trải qua tình cảnh phát sinh vừa nãy, mọi người cũng không dám tùy ý lên tiếng nữa, thấy Edward nhìn sang, mắt nhanh chóng cúi xuống. Chỉ có Bryant đón đầu trực diện, trong mắt đều là thật sự lo lắng.

Edward ôm đầu William, một tay cầm lấy tay ấm áp của hắn. Mười mấy phút trước đây, bọn họ còn thân mật, thanh niên này còn sinh long hoạt hổ cùng y cực lạc cộng phó, nhưng hiện tại không nhúc nhích nằm ở trong ngực chính mình. Y cảm giác trái tim mình rất đau, linh hồn bay vút lên tận đầu, như muốn thoát ra khỏi thân thể.

Y nhắm mắt lại, thời điểm mở mắt ra, hoảng sợ và mịt mờ dần biến mất.

“Thượng tướng Sal Ford, thượng tướng Kha Đặc.” Y kêu, “Lập tức đem cảnh giới quốc nội tăng lên cấp 1, vương đô là đặc cấp, tất cả binh lính tiến vào trạng thái chiến đấu, quan tâm đến hướng đi tiền tuyến, lần đầu độc này, chỉ sợ là đến từ âm mưu của George Lancaster, mấy ngày nay lão ta sẽ có động tĩnh lớn.”

“Vâng, bệ hạ.” Hai vị thượng tướng cúi người chào thật thấp.

“Công tước Đạo Crane.” Edward lại kêu thêm một người, “Ngươi đi sắp xếp một chút, từ giờ khắc này, vương cung chỉ được phép vào không được phép ra, cũng phái người điều tra sau tiệc tối ngày hôm nay, kiểm tra từng người đã rời đi vương cung. Kiểm tra tất cả đồ vật quốc vương bệ hạ đã từng chạm vào, cho dù chỉ là một ly nước, cũng không bỏ sót.”

“Bệ hạ.” Chris nói, “Chúng ta có thể tra một chút, ngoại trừ quốc vương bệ hạ, còn có ai hôn mê không rõ nguyên nhân, như vậy có thể so sánh với nhau, đoán ra quốc vương bệ hạ đã dùng món đồ gì mới dẫn đến hôn mê.”

Edward gật đầu, khen ngợi nói: “Ngươi nói rất đúng.”

Lúc này, August trầm mặc rất lâu đột nhiên tiến lên một bước, “Bệ hạ.” Y có chút do dự, tốc độ nói rất nhanh, dường như muốn trước khi dũng khí của mình biến mất, đem mình bức tiến không đường thoái lui, “Xin hãy cho ta nhìn xem quốc vương bệ hạ một chút đi, ta cảm thấy có thể ta sẽ biết đến cuối cùng quốc vương bệ hạ là bị trúng độc gì.”

“Orgona phù hộ!” Edward vừa mừng vừa sợ, lập tức đưa tay ra về phía y, “Mau tới đây! Mau tới đây!”

August ở một bên giường ngồi xuống, từ trong rương bác sĩ tìm công cụ trích máu, nhẹ nhàng ở trên cánh tay William châm một lỗ nhỏ, lấy một giọt máu, đưa lại gần mũi ngửi nhẹ, vươn ngón tay đặt ở trong miệng thưởng thức.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều ngừng thở, căng thẳng nhìn August, hi vọng từ trong miệng y có được thông tin xác thực.

Mười mấy phút sau, August đặt dụng cụ lấy máu xuống, ngẩng đầu lên nhìn Edward, nói: “Là Bách Hợp Durand.”

“Đó là gì?” Edward nhíu mày, “Ta chưa từng nghe nói có loại hoa này.”

“Đây chính là một loại độc dược.” Sắc mặt August càng thêm trắng xám, “Mọi người đều biết, thực vật chỉ có thể sinh trưởng ở trong không gian á thú nhân, có một số á thú nhân có không gian thích hợp trồng trọt lương thực, có chỗ thì trồng trọt cây ăn quả, rau dưa, thảo dược, còn có một số á thú nhân có không gian, chỉ thích hợp trồng độc dược. Thế nhưng từ xưa tới nay, á thú nhân nắm được không gian trồng độc dược, đều là những người rất kín kẽ, vì lẽ đó mọi người đối với độc dược hiểu rõ đã ít nay càng ít hơn.”

Nghe được lời August, Edward đột nhiên nghĩ đến một khả năng, y đã sớm cảm thấy không gian August không đúng, không gian y chưa bao giờ sản xuất ra bất cứ vật liệu gì, chỉ nói là không gian xảy ra vấn đề, nhưng chưa từng tìm biện pháp trị liệu, không nghĩ tới kết quả là như thế. Edward không nhịn được cả kinh nói: “Chúa ơi, August…”

“Đúng thế.” August gật đầu, cứng ngắc đứng tại chỗ, lưng thẳng tắp, rũ mắt xuống, “Không gian của ta, có thể sinh trưởng độc dược kia.”

Trong phòng lập tức bùng nổ từng trận ồn ào như tiếng ong vỡ tổ, mọi người đem lễ nghi vứt qua một bên, dồn dập châu đầu ghé tai, nhỏ giọng thảo luận. Á thú nhân nắm được không gian có thể sinh trưởng độc dược là những người không rõ ràng, quá khứ là những người bị thiêu chết cháy, hiện tại tuy đã loại bỏ hình phạt này, thế nhưng loại không gian này vẫn là trí mạng, một á thú nhân một khi tuôn ra vụ bê bối thế này, sẽ lập tức bị thân hữu trục xuất, chỉ có thể lưu lãng tứ xứ.

Lúc này August đồng ý thẳng thắn chuyện này, là cực kỳ dũng cảm, cũng là cực kỳ mạo hiểm. Edward nghĩ tới chỗ này, trong lòng chảy qua luồng nhiệt lưu cảm kích, thấy mọi người nghị luận quá lợi hại, lập tức quát bảo ngưng lại nói: “Im lặng!”

Mọi người lập tức ngậm chặt miệng, Edward hướng về phía August nói: “Nếu như đã biết độc dược là gì, vậy phải làm sao mới có thể làm cho quốc vương tỉnh lại đây?”

“Ta không biết.” August lắc lắc đầu, Edward thái độ ôn hòa làm cho y thoáng thả lỏng một chút, “Trong không gian của thần không có Bách Hợp Durand, thần chỉ biết là, mật hoa này có thể chế ra được bột phấn, có hiệu quả cường trí đến người hôn mê, sử dụng đúng liều lượng, chỉ sợ sẽ làm cho người đó hôn mê dẫn đến tử vong. Ngài cũng biết, loại không gian dị dạng không có cách nào công khai này, thần cũng chỉ biết công dụng những loại thuốc độc thôi, không có năng lực nghiên cứu biện pháp giải độc, dù sao thần cũng không thể để cho những loại thuốc độc này đưa ra ánh sáng.”

“Ta lý giải.” Edward nói, “Như vậy, nghiên cứu liền bắt đầu từ bây giờ đi, phải làm nhanh lên một chút!”

“Thần chỉ có thể nói, thần sẽ tận lực tranh thủ.” August cẩn thận nói, lại nói tiếp, “Tuy rằng thần không thể bảo đảm nhất định có thể nghiên cứu ra biện pháp giải độc, thế nhưng chúng ta có thể lợi dụng biện pháp như thế tìm được người hạ độc. Mùi Bách Hợp Durand rất đặc thù, tuy rằng không quá nồng, thế nhưng sẽ kéo dài rất lâu, chí ít ra mùi có thể kiên trì đến 12 tiếng. Hơn nữa loại chất độc này có một đặc tính, chính là sẽ không phát tác vào lúc này, cần phải ẩn từ mười mấy phút đến khoảng một tiếng, mới đột nhiên bạo phát, nếu như vậy, chúng ta có thể xác định phạm vi thời gian quốc vương bệ hạ trúng độc, cẩn thận kiểm tra thời gian hắn đến khu vực nào tiếp xúc với người nào, làm chuyện gì, ăn đồ gì, thần nghĩ sẽ nhanh thôi liền có thể phát hiện người hạ độc là ai.”

“Mười mấy phút đến hai tiếng?” Bryant lặp lại, “Thế chẳng phải là trước khoảng thời gian lễ kết thành sao? Bệ hạ 11 giờ đúng rời đi phòng khách, từ phòng khách trở về phòng, lại rửa mặt thay y phục, bỏ ra khoảng 40 phút, lại ở đây tiếp đón mọi người chúc mừng và kính rượu, 12 giờ đúng chính thức tiến hành lễ kết thành, hai mươi mấy phút sau đó lễ kết thành xong xuôi, tiếp đó quốc vương liền nói choáng đầu. Nếu như dựa theo công tước Parma mà nói, thời gian độc phát nhiều nhất cần đến 2 tiếng đồng hồ, như vậy…” Y đứng thẳng tắp, ánh mắt sáng quắc đảo qua mỗi người trong phòng, “Như vậy, cái người hạ độc này, là một người xen lẫn trong lễ kết thành kính rượu đến quốc vương.”

“Cực kỳ hoang đường!” Một vị đại công phẫn nộ quát, “Ông đây là đang nói, quốc vương bệ hạ của chúng ta là do thân nhân của quốc vương hạ độc sao? Orgona tối cao, ta muốn xé xác miệng đám người này ra! Đây là lời nói xấu dơ bẩn đến cỡ nào!”

Edward nắm chặt nắm đấm vừa buông ra, không để ý tới vị đại công này rít gào, chỉ là quay về phía Bryant gật đầu, nói: “Ngươi phân tích hết sức chính xác. Trước từ trong những người này tiến hành kiểm tra đi.” Rồi hướng đến người hầu nói, “Dắt chó săn tới đây.”

“Vương hậu bệ hạ!” Vị đại công kia lạnh lùng nói, “Ngài cũng cho rằng chúng ta ám hại quốc vương bệ hạ sao?”

“Ta chưa bao giờ nói như vậy.” Edward bình tĩnh nói, “Ta chỉ cho rằng, người này xen lẫn vào trong đám các ngươi thôi.”

Đại công tức giận đến mặt đỏ bừng lên: “Tại sao ngài có thể nhục nhã chúng ta như vậy? Ha!” Đột nhiên ông nở nụ cười lạnh lẽo, “Ai biết đây có phải là vừa ăn cướp vừa la làng!” Ông đột nhiên giơ ngón tay lên hướng về phía Bryant, “Người này, còn có người này.” Ông còn chỉ August, “Còn có ngài.” Lúc này ông không dám dùng ngón tay chỉ, thế nhưng ngữ khí trào phúng gay gắt, không tôn kính chút nào, “Các ngươi, sao có thể khéo đến như vậy, đều là người gia tộc Aboulous phản quốc, sao có thể đúng lúc như vậy, còn có thể nắm được không gian sản sinh ra độc dược, vừa lúc tất cả mọi người không biết đến độc này? Ai biết, có phải chính các ngươi hạ độc hay không, sau đó muốn nhân cơ hội này, bài trừ dị kỷ, đem những người như chúng tôi nhốt vào hắc tháp, đem người của các ngươi sắp xếp vào vị trí của chúng tôi, triệt để thay thế quốc vương…”

Edward giận tím mặt, lớn tiếng phẫn nộ quát: “Vô liêm sỉ! Ta là vương hậu đế quốc Kaz Bert, là bầu bạn quốc vương William Lancaster hợp pháp! Là vương hậu bệ hạ mà ông phải tôn sùng vô thượng! Sao ông dám vô lễ như thế với ta!” Y từ trên giường nhảy xuống, đi chân trần giẫm trên mặt đất, rút bội kiếm William đặt trên giá đỡ, từng bước áp sát chỉ thẳng vào vị đại công này.

“Quỳ xuống, ông là một kẻ vô sỉ không biết điều!” Y chỉ kiếm vào chóp mũi ông ta, mắt sáng như đuốc, đại công bị y khí thế phẫn nộ như phát điên chấn động đến mức lùi về sau một bước, không tự chủ được quỳ xuống.

“Vừa rồi ông nói lời này, là đang hoài nghi điều gì?” Edward từng lời từng chữ, thần sắc nghiêm nghị chất vấn, “Ông là đang nghi ngờ, ta ám hại quốc vương bệ hạ? Ông cho rằng, ta, Bryant Green, August Aboulous, ba người chúng ta, không dám nhận cuộc điều tra chất vấn, để chứng minh sự trong sạch của chính mình sao? Mà ông, tại sao lại muốn cự tuyệt cơ hội minh chứng này, là bởi vì ông cảm thấy đây là lời nói xấu xa nhục nhã? Điều đó có thể chứng minh, ông đem chuyện tôn nghiêm buồn cười này, so với tính mạng quốc vương bệ hạ còn quan trọng hơn?”

“Đương nhiên không phải!” Đại công vội vàng phủ nhận nói, “Đương nhiên không phải! Thần đặt tính mạng quốc vương bệ hạ so với tính mạng thần còn quan trọng hơn.”

“Vậy tại sao ông còn ở chỗ này quấy nhiễu! Đổi trắng thay đen! Vô cớ sinh sự! Kích động mọi người không chấp thuận điều tra!” Âm thanh Edward như muốn gào lên, kiếm trong tay không lơi lỏng tí nào, mũi kiếm đặt ngay cổ đại công, đâm vào da ông, lưu lại vết thương nhợt nhạt, “Tại sao ông lại lấy cái cớ buồn cười này làm lãng phí thời gian? Lẽ nào ông chính là đồng bọn thích khách kia, đứng ở đây dời đi tầm mắt, kéo dài thời gian, làm cho hắn nhân cơ hội rời đi, trốn tránh bắt giữ?”

“Không phải như vậy!” Đại công bị dáng vẻ Edward làm kinh sợ râu tóc dựng đứng lên, ông quả thực là vô tội, đối với việc mình bị điều tra soát người cảm thấy vô cùng phản cảm, cho nên nhân cơ hội này nổi nóng, phát tiết bất mãn của mình. Tân vương mới chỉ hơn 20 tuổi, lại vừa tân hôn, ngày đầu tiên ngồi trên vị trí vương hậu, lại gặp phải sự cố lớn như vậy, e rằng đã tâm hoảng ý loạn, hoang mang lo sợ. Nhưng ai biết vị vua trẻ tuổi này so với thú nhân còn có khí thế hơn, lại hùng hổ dọa người như vậy, điều này làm cho ông tin rằng, nếu như mình không nhận thua, thanh kiếm này sẽ xuyên qua cổ họng ông.

“Cầu ngài tha thứ cho hắn, hắn chỉ nhất thời hồ đồ thôi!” Đại công phu nhân cũng quỳ xuống, cầu xin nói, “Chúng ta đồng ý tiếp nhận kiểm tra! Chúng ta đồng ý!”

Edward ở trên cao nhìn xuống đại công, chậm rãi thu hồi lại thanh kiếm, trở lại trên giường ngồi xuống, ôm William vào trong ngực. Lại qua mấy phút, người hầu dắt tới 8 con chó săn, August từ trong không gian mình lấy ra một bó Bách Hợp trắng nõn, sợ con chó ăn nhầm phấn hoa, vươn tay phết nhẹ qua, cho chó săn ngửi thử. Bách Hợp này so với các Bách Hợp khác không khác nhau, nhưng mà nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện trên cánh hoa trắng nõn kia, có một đường hoa văn màu đỏ chạy dọc cánh hoa.

Mọi người thấy bó hoa này, lập tức tránh né không kịp che mũi, tránh về phía sau, August không thể làm gì khác hơn là giải thích: “Chỉ khi nào nếm phấn hoa mới khiến người hôn mê, có ngửi vào cũng không gây hôn mê.” Nhưng mà mọi người cũng không dám tiếp xúc, tiếp tục tránh về phía sau, Edward tiện tay từ đầu tủ trên giường quét ngã cái ly, mọi người lúc này mới chịu đàng hoàng đứng yên.

Chó săn không biết hoa này có độc, hưng phấn vung vẩy cái đuôi, rất nhanh liền xác nhận mùi vị, lập tức bắt đầu ở trong phòng tìm tòi tỉ mỉ. Chúng nó không buông tha bất kỳ ngóc ngách nào, mỗi một người nó ngửi qua, thậm chí còn đem mũi vùi vào quần nữ sĩ. Dưới ánh nhìn lạnh băng của Edward, mọi người uất giận không dám nói, chỉ đành có thể nhịn được lần lục soát này.

Nhưng rất nhanh, một con chó săn kích động đến gần như khàn giọng nghẹn ngào nấc lên, đây là âm thanh đã tìm ra mục tiêu. Mấy vị thượng tướng lập tức tiến lên nắm lấy người này, đem hắn từ trong đoàn người kéo ra ngoài, bẻ ngoặt tay hắn đè xuống đất.

Chờ thấy rõ người kia là ai, cả phòng đều phát ra tiếng kinh hô, Edward càng khó có thể tin, một lát mới thấp giọng đọc lên tên của hắn: “Stephen?”

“Không phải tôi!” Stephen dùng sức giẫy giụa, âm thanh thê thảm hô lớn, “Không phải tôi! Không phải tôi! Con súc sinh này nó nhầm rồi! Không phải tôi! Tôi là em trai yêu quý của quốc vương! Làm sao tôi có thể hại anh trai tôi chứ!”

“Cẩn thận lục soát một lần nữa đi!” Thượng tướng bẻ cánh tay Stephen nói, “Xác nhận thêm một lần nữa, nếu như không phải, cũng có thể trả lại trong sạch cho hắn.”

Lúc này, một con chó săn khác cũng phát ra tiếng nấc khàn giọng nghẹn ngào, người hầu từ trong bình hoa lấy ra một cây châm cài hình bông hoa Bách Hợp giao cho Edward.

“Trong này phải có cơ quan.” Chris nói. Người hầu lập tức thử ninh động mỗi một món linh kiện trong cây châm, rất nhanh liền vặn ra chuôi hoa Bách Hợp, bên trong chuôi hoa trống rỗng, trên vách còn lưu lại một chút bột thuốc, người hầu đem chuôi hoa giao cho August, August xoay về hướng dạ minh châu cẩn thận quan sát, nói: “Chính là loại thuốc bột này.”

“Đây là cây châm của cậu sao, Stephen?” Edward nhìn hắn quỳ trên mặt đất, đầu bị đè xuống mặt đất, cảm giác ngực nặng trình trịch, như là bị nhét vào tảng băng lớn, vừa ẩm ướt vừa lạnh.

“Không phải!” Stephen thề thốt phủ nhận, thở hổn hển, trong thanh âm dẫn theo tiếng khóc nức nở, “Tôi chưa từng thấy vật này! Đây không phải cây châm của tôi! Tôi không hại William! Tôi không có!”

“Đây chính là cây châm ngực của cậu.” Một vị thiếu tướng mở miệng nói, “Ngày hôm nay hầu như mọi người đều dùng chính hoa tươi để trang trí lên áo, ngay cả châm bảo thạch cũng không mấy ai dùng, cậu chính là một trong số đó, tôi nhớ rất rõ ràng!” Lời nói của hắn được không ít người phụ họa.

“Tiểu tử.” Thượng tướng tăng thêm khí lực trên tay, “Cậu phải biết, nếu muốn xác nhận vật này thuộc về ai, là chuyện rất dễ dàng, đặc biệt là thú nhân, mùi vị trên người cậu sẽ thấm ướt mặt trên vật mà cậu đã đeo qua, chỉ cần tách ra thôi, không cần chó săn, các thú nhân khác sẽ liền có thể phân biệt ra, cậu có muốn để mọi người ngửi qua không?”

Thân thể Stephen run rẩy kịch liệt, đột nhiên lớn tiếng khóc rống lên: “Không phải tôi! Không phải tôi! Thật sự không phải là tôi! Tôi không muốn tổn thương William! Bọn chúng ép buộc tôi! Họ ép buộc tôi! Tôi không còn cách nào! Tôi không có cách nào! Tôi thật sự không muốn làm như vậy! Không phải tôi muốn đả thương William, không phải tôi!”

Edward mệt mỏi che mắt, một lúc sau, mới thả tay xuống, lộ ra hai mắt đỏ ngầu, “Đem hắn.” Y chỉ vào Stephen, “Đem hắn nhốt vào hắc tháp, trông giữ chặt chẽ, không cho bất cứ ai vào thăm.”

“Vâng, bệ hạ.” Thượng tướng hạn chế Stephen nói.

“Hắn cũng có phần nói đúng.” Edward tiếp tục nói, “Hắn không thể chủ động tổn thương William, ngay cả chính hắn khẳng định cũng không có cách nào lấy được thuốc bột Bách Hợp Durand, sau lưng nhất định có chủ mưu, đang ẩn núp ở vương đô. Phải cố gắng thẩm vấn hắn, mau đem người này tra ra bằng được.”

“Tôi nói! Tôi nói!” Stephen lập tức la lớn, “Là bạn học của tôi Andrea Tạp Đặc Field lớp 4! Hắn là người của quốc vương George, là hắn đem thuốc đến cho tôi!”

“Thần đi bắt người này.” Một vị trung tướng chủ động nhận lấy nhiệm vụ này.

Edward gật đầu, phất tay, để bọn họ kéo Stephen đi, Stephen sợ hãi hô: “Đừng giết tôi! Tôi sai rồi! Edward! Vương hậu bệ hạ! Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Đừng giết tôi! Đừng ưm ưm ư…”

Bọn thị vệ bịt miệng hắn lại, không chút lưu tình đem hắn từ trong phòng kéo ra ngoài. Gian phòng một lần nữa yên tĩnh trở lại, Edward làm chút bố trí, lúc này mới để mọi người rời đi, chỉ để lại bác sĩ ở căn phòng cách vách thương thảo bệnh tình quốc vương.

William bình tĩnh nằm trên giường, Edward nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt say ngủ của hắn, vừa ở trước mặt mọi người trấn định không sợ tường vây đột nhiên liền đổ sập, mù quáng không nhịn được, nắm lấy tay William, đưa mặt chôn vào lòng bàn tay của hắn, âm thầm khóc lên nức nở.

“William, ngài nhất định phải tỉnh lại.” Y nức nở nói, môi không ngừng hôn lên tay William, “Ngài nhất định phải tỉnh lại…”