Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 88




“Tôi lại không phải bảo cậu giết hắn.” Andrea hời hợt nói, “Đừng kích động như vậy, thả lỏng một chút, tôi còn chưa nói xong đâu.”

Anh biết, Stephen nhất định sẽ đáp ứng, cùng với vị em trai quốc vương này ở chung mấy tháng, anh triệt để thăm dò bản tính của đối phương, biết rõ đối phương ích kỷ đến cỡ nào, bây giờ từ chối, cũng là do không nhìn thấy chỗ tốt nào tốt hơn. Nhưng khi nghe tới chính mình đưa ra yêu cầu đại nghịch bất đạo, đối phương không có lập tức công kích anh, chạy khỏi nơi này, tìm gặp William thẳng thắn cầu viện, đây đã nói rõ tất cả, nhất định Stephen sẽ đáp ứng, từ khi hắn lưu lại, dự định cùng anh đàm phán, hắn cũng đã đáp ứng rồi.

Kỳ thực nhược điểm để anh uy hiếp hắn nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, ngoại trừ khoảng thời gian này Stephen oán giận bực tức bất mãn nguyền rủa Edward, chính là Stephen không cẩn thận để lộ ra sự thật, chuyện một năm trước, lúc đó quân đội William cùng với quân đội quốc vương tranh cướp vương đô Lehmann, chiến sự giằng co căng thẳng, Edward đi theo bên người William, thường xuyên hướng về mỗi quân đoàn động viên binh sĩ, cổ vũ sĩ khí. Edward rất tận tâm tận trách, cũng không bởi vì mình và William có quan hệ mà sinh ra lười biếng, y cùng các thần quan khác, kiên trì ở trên chiến trường cầu khẩn đến các binh sĩ, trị liệu cho các binh sĩ, thường thường đem mình đặt ngay hiểm địa hung ác, trong lúc tác chiến cũng chưa từng trốn đến nơi an toàn. Tuy rằng thân là thần quan á thú nhân không có năng lực tự vệ, còn phải cần đến binh lính đến bảo vệ mình, tăng thêm một chút gánh nặng đến bọn họ, thế nhưng đối với việc tăng lên sĩ khí rõ ràng có tác dụng, khi các binh sĩ nhìn thấy thần quan á thú nhân nhu nhược không sợ hãi chút nào làm bạn cùng bọn họ, tất cả mọi người đều như bơm đầy sức chiến đấu, gây thương vong đến quân đội quốc vương.

Mà khi đó, Stephen bất mãn William mỗi ngày chỉ quan tâm đến tình huống Edward, còn đối với mình còn trong giai đoạn vị thành niên vẫn như cũ phải theo quân đội ăn khổ sở ở tiền tuyến thì phớt lờ đi, có một lần, khi hắn đang quan sát tình hình trận chiến, hắn nhìn thấy trong vòng vây lúc chiến đấu các binh sĩ đang cầu khẩn Edward, hắn cũng không biết tại sao mình sẽ làm chuyện như vậy, hắn giơ lên pháo năng lượng William đưa đến cho hắn để tự bảo vệ mình, bắn trúng chân một người lính bên người Edward, tạo thành lỗ hỏng nhỏ ngay vòng bảo hộ của y, mà cái chỗ hỏng này, suýt chút nữa để binh lính phe địch xông lại xâm phạm tới Edward.

Hắn làm bí mật, huống hồ trên chiến trường pháo năng lượng và phép thuật bay ngang cùng lúc, có lúc ngộ thương đến người mình là chuyện hết sức bình thường, người binh sĩ này cũng chỉ tổn thương đến bắp đùi, cho nên không có ai nghĩ tới muốn truy cứu chuyện này. Thế nhưng Stephen vẫn nhớ ở trong lòng, loại hưng phấn này vừa sợ hãi ngượng ngùng còn có cảm giác bị dằn vặt, cứ việc địa vị Edward càng tăng lên ở trong lòng William, hắn cảm giác chính mình càng ngày càng không được coi trọng, cảm giác hổ thẹn dần biến mất, hiện tại chỉ còn dư lại tiếc nuối, tiếc nuối Edward đại nạn không chết, chỉ còn một chút nữa thôi, là có thể loại trừ kẻ địch rồi.

Andrea biết, tuyệt đối không thể để William biết được bí mật này. Đối với những bực tức oán hận, Stephen lấy việc ghen và đố kị chỉ là cái cớ, trần trụi phải gọi đó là mưu sát, William sẽ không tha thứ cho hắn, hoặc là sẽ không giết hắn, thế nhưng một khi chuyện này tiết lộ ra ngoài, Stephen liền vĩnh viễn mất đi tín nhiệm từ William, rất có khả năng cả đời này sẽ không được trọng dụng.

Mà Stephen tuyệt đối không thể chịu được. Hắn là người xem lợi ích coi trọng vượt qua tất cả. Nghe hắn biện giải một chút, vì sao hắn không chịu làm, đó là bởi vì không biết nếu thương tổn đến quốc vương đối với hắn có ích lợi gì mà thôi, một khi cho hắn chỗ tốt này, cho dù trong lòng hắn còn sót lại một chút lương tri, cũng sẽ bị chỗ tốt này dần dần làm hao mòn sạch sẽ.

Người như thế, là dễ dàng khống chế nhất.

“Cậu không cần giết hắn, Stephen.” Andrea thu lại biểu tình ôn hòa vô hại kia, trong ánh mắt ánh lên vẻ khinh bỉ cao cao tại thượng của kẻ bề trên nhìn tình huống kỹ càng trước mặt này, “Huống hồ, cậu cũng không làm được điểm ấy, tôi sẽ không để cho cậu làm vượt quá phạm vi năng lực mà không thể khống chế sự tình.”

Stephen bị ánh mắt xem thường của anh đâm nhói, hắn hận nhất là người khác dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, từ khi theo William trở lại vương đô, hắn liền vẫn sống dưới ánh mắt này, cho dù hiện tại, William trở thành quốc vương, mọi người đều lại đây nịnh bợ hắn, hắn vẫn như cũ hoài nghi đối phương nhìn như thân mật, nhưng sau lưng liệu có phải là xem thường khinh bỉ hay không?

Andrea từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Stephen. Stephen nhìn một lúc theo dõi anh, chần chừ chốc lát, cuối cùng vẫn là nhận lấy: “Đây là cái gì?” Hắn hỏi, mở ra nắp hộp, bên trong là một cây châm đầy màu sắc đeo trước ngực, đây là thời điểm lúc tham gia hôn lễ cài lên trên ngực, có người sẽ sử dụng hoa tươi nhưng không có nghĩa là sẽ không có người dùng bảo thạch.

“Tôi không cần cậu giết William.” Andrea không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, “Cậu chỉ cần để hắn có quãng thời gian mất đi năng lực hoạt động là tốt rồi, ví như hôn mê, bị thương, nói chung không có cách nào chỉ huy chiến sự, tiến tới dao động quân tâm, khiến sĩ khí quân đội hoang mang. Cậu biết, tôi là người chân chính bên cạnh quốc vương bệ hạ, quốc vương George muốn làm, chính là thu phục quốc gia hắn, tuy rằng tôi rất muốn để cậu giết William, thế nhưng tôi biết, đây là hạng mục độ khó hơi cao, cậu không làm được, hạ độc, sẽ bị người khác phác giác, ám sát, cậu không có thực lực đó, tôi sẽ không bức bách cậu. Vì thế, tôi hạ yêu cầu nhỏ đi một tí, cậu để hắn hôn mê là được.”

Nói xong, hắn cầm lấy hộp châm cài ngực, châm cài ngực chủ thể là hoa Bách Hợp, Andrea nhẹ nhàng chạm lên cánh hoa Bách Hợp, từ trên cánh hoa Bách Hợp tháo đi châm cài ngực, mà ở trong nhành hoa, có một chút bột phấn màu trắng, tỏa ra mùi vị hoa tươi ngọt ngào, nếu như không nói, hắn sẽ cho rằng đây là một loại bột phấn nào đó.

“Đây là dùng một loại mật hoa có tên là Bách Hợp Durand chế tác thành bột phấn, có tác dụng hôn mê hiệu quả đến người có lực cường trí cực cao, đại khái có thể kéo dài tới 4 năm, đương nhiên cứ yên tâm, chỉ là hôn mê mà thôi.” Andrea giải thích, “Nếu là độc dược, tất nhiên sẽ có mùi gay mũi và đắng, nhất định sẽ bị người khác phát hiện. Lẽ nào tôi lại mang độc dược tới đây sao? Vì thế, đây không phải độc dược. Đêm William kết hôn, khi hắn ở cùng với bầu bạn trước mặt dòng họ vương thất hoàn thành nghĩa vụ bầu bạn, hắn nhất định sẽ tiếp nhận mỗi một ly rượu được kính lên bởi một vị thân hữu, cậu để bột này rắc vào trong ly rượu. Dược hiệu sẽ không phát tác lúc đó, đại khái phải cần mười mấy phút, sẽ không bại lộ đến cậu, mà loại dược này, chỉ có quốc vương George mới có, người của mấy người căn bản chưa từng gặp loại thuốc này, bất kể có tra thế nào, cũng sẽ không tra ra được bất cứ vấn đề gì, càng không thể tra được trên người cậu.”

Nhìn thấy vẻ mặt Stephen có chút do dự, Andrea biết mình đã thuyết phục được hắn: “Yên tâm, bốn năm ngày sau, hắn sẽ tỉnh lại, thân thể khỏe mạnh, không có di chứng về sau, mà vào lúc ấy, quốc vương George đã đoạt lại phần lớn lãnh thổ. Các người không phải không có thứ gì, chỉ là mất đi đồ vật không thuộc về các người mà thôi.”

“Tại sao tôi phải làm chuyện như vậy.” Stephen nhẹ giọng nói, “Vì anh nắm được nhược điểm của tôi ư? Tôi nói cho anh biết, cái này không tính là gì, William sẽ tha thứ cho tôi, dù sao lúc đó tôi vẫn chưa thành niên, một vị thú nhân thành niên, đều làm một chút chuyện ngu xuẩn.”

Andrea hiểu rõ cười cợt nói: “Lúc William hôn mê, là em trai quốc vương mới nhậm chức, cậu liền có cơ hội tham dự quốc sự, vừa thể hiện trung thành, cũng biểu hiện năng lực của cậu, như vậy chuyện tấn phong tước vị sẽ nằm trong tầm tay. Hơn nữa, chúng ta cũng sẽ không để cho cậu làm không công.” Anh từ trong túi móc ra một quyển sách, đây là quyển sách có chứa đồ, Stephen mở ra nhìn một chút, bên trong chứa tiền không nhỏ, cũng không thiếu ma tinh cao cấp.

“Là một quý tộc, hoạt động xã giao sẽ rất phí tiền.” Andrea nói, “William bày ra hôn lễ lãng phí, nhưng dưới cuộc sống của cậu lại bỏ phí hà khắc đến thế.”

“Hắn không có.” Stephen vô lực giải thích, trên lý trí hắn biết William cho tiền hắn kỳ thực không ít, hơn nữa hôn lễ William dùng cũng là tiền của mình, không có sử dụng quốc khố, lạm dụng khoản thuế công dân, thế nhưng về tình cảm, hắn vẫn cảm thấy rất bất công, hắn không chịu được sự cách biệt như thế, hắn biết mình không nên phụ họa theo Andrea gây xích mích ly gián, thế nhưng nội tâm hắn cảm giác đối phương nói rất đúng.

“Sau khi chuyện thành công, còn có một nửa khác.” Andrea nói, “Số tiền này, đủ khiến cho cậu được lên cấp, trở thành một vị bá tước, thậm chí là công tước, đủ náo động trong giới xã giao.”

“Tôi không thể làm như vậy.” Stephen nhẹ giọng nói, thế nhưng tay hắn vẫn cầm hộp châm đeo ngực, một tay cầm quyển sách, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Không, cậu có thể.” Andrea vỗ lên bờ vai hắn, “Cơ hội ngàn năm một thưở, đừng vờ ngớ ngẩn.”

Hôn lễ quốc vương William diễn ra trong khí trời nắng ấm, toàn vương đô như ánh mặt trời chiếu rọi, long lanh vui sướng. Tuy rằng nghi thức hôn lễ và nghi thức lên ngôi phải tận 2 giờ chiều mới bắt đầu, nhưng tất cả mọi người đều đeo châm cài hoa tươi lên ngực, mặc vào trang phục ngày lễ, vây quanh từ vương cung đến trên đường nhà thờ lớn, chờ nhìn quốc vương William và vương hậu tương lai của hắn.

Từ vương cung đến đường vào nhà thờ lớn rải tung bay cánh hoa hồng đỏ trong không khí tỏa ra mùi thơm ngát khắp nơi. Hai bên đường lớn, không ít quần chúng trong tay đều nhấc lên lẵng hoa, dự định đợi thời điểm đội ngũ quốc vương đi ngang qua, tung hoa tươi về phía hắn. Mỗi một nhà ở vương đô đều cắm lên vương kỳ màu xanh lam, trong không khí tung bay phần phật.

Trong lúc mọi người đang chờ đợi, đột nhiên tiếng chuông giáo đường bắt đầu vang lên, hai con ngựa trắng cùng binh lính mặc khôi giáp trước ngực có cài hoa tươi từ cửa lớn vương cung chạy băng băng ra ngoài, đây là binh lính thông báo tin tức, nhắc nhở mọi người quốc vương và tân vương sẽ ngay lập tức liền xuất hiện, thông báo giáo tông cùng các khách nhân đứng xem lễ chuẩn bị cẩn thận.

Ngay lập tức mọi người liền hoan hô lên.