Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 79




Edward không hôn mê quá lâu, y chỉ là bởi vì nhất thời chịu kích thích quá lớn, có chút khó có thể chịu đựng mà thôi. Y vẫn chưa từng tín nhiệm qua Philip, nhưng y không nghĩ tới đối phương đối với mình có thân phận là thần quyến giả sùng bái đến mức mù quáng, lại có thể vì y hi sinh tính mạng của chính mình. Một người bởi vì duyên cớ này mà mất đi sinh mệnh, vĩnh viễn từ thế giới này biến mất rồi, vì vậy mà y hổ thẹn trong lòng như có tảng đá lớn, từ trên trời rơi xuống, không có dấu hiệu nào đập vào trong lòng y, khiến y trong lúc nhất thời mất đi hoàn toàn suy nghĩ cùng năng lực phán đoán.



Cũng may Edward không phải chưa từng trải qua cái chết, một đời trước y đã từng trải qua một cuộc chiến, từng thấy máu tanh tranh đấu giết chóc tàn nhẫn, quân đội vương hậu lần lượt bị quân đội quốc vương đẩy vào hiểm cảnh đến nỗi phải chật vật chạy trốn, y cũng đã gặp bọn vô nhân tính đem á thú nhân không có quá nhiều giá trị lợi dụng mà vứt bỏ, mà ở lần kia khi y bị quân đội quốc vương cầm tù, thậm chí tận mắt nhìn tụi binh lính nhiệt huyết sôi trào cưỡng hiếp người hầu của y.



Những kinh nghiệm này khiến y rất nhanh từ chuyện cái chết Philip mà bi thương đến hổ thẹn dần dần thoát ra ngoài, mười mấy phút sau y liền tỉnh táo lại, lại ngồi ở bên giường thu dọn dòng suy nghĩ một chút, bình phục tâm tình của mình, liền đứng dậy rời khỏi phòng. Đêm nay, tình hình tiến triển hoàn toàn thoát đi sự khống chế của bọn họ, thế nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, trong trận này khi giao chiến với quốc vương, bọn họ vẫn chiếm cứ thế thượng phong, chỉ cần nhìn bọn họ xử lý chuyện đã xảy ra, mà Edward cảm thấy —— nguyện cầu Orgona tha thứ cho con, y nghĩ —— cái chết của Philip dường như mang đến cho bọn họ càng nhiều ưu thế, chỉ là lá gan của bọn họ nhanh hơn một chút thôi.



“Các hạ?” Binh lính canh giữ ở phòng Edward thấy y mở cửa, lập tức hỏi, “Ngài có cần gì sao?”



“Dẫn tôi đi tìm thiếu tướng Lô Khắc.” Y lập tức mở miệng nói, trong thanh âm không tự chủ có một chút dáng vẻ vương trữ, uy nghiêm không thể nghi ngờ, “Hiện tại, ngay lập tức.”



Bây giờ đã là lúc rạng sáng, đêm tối u ám có thể tạm thời ngăn cản tất cả nghi vấn, khiến người ta nhẫn nại chờ đợi, thế nhưng khi mặt trời lên, bọn họ nhất định phải cho mọi người một câu trả lời, nói cho tất cả mọi người biết chuyện gì xảy ra, như vậy mới có ý nghĩa, đợi đến buổi sáng, khi tiếng kèn lệnh vang lên quân đội tập hợp huấn luyện, bọn họ nhất định phải quyết định bước kế tiếp phải làm gì.



Binh sĩ há miệng, muốn khuyên Edward đi về nghỉ ngơi liền nuốt trở vào trong, lập tức dẫn Edward bước nhanh về hướng vị trí thiếu tướng Lô Khắc.



Thiếu tướng Lô Khắc cũng không ở trong phòng của hắn, tuy rằng hắn không cần tự mình xử lý, nhưng hắn cần phải ở đây. Chuyện thẩm vấn thích khách còn nói được, bọn họ đã sớm bố trí chuẩn bị kỹ càng, nhưng mà á thú nhân bất ngờ chết đi lại không trong phạm vi kế hoạch mà hắn chuẩn bị. Trong phòng bệnh viện quân đội Đình Thi, nhìn tên á thú nhân cơ thể gầy gò nhỏ bé đã được lấy ra băng trùy, ánh mắt của hắn dừng lại một lúc ở vết thương trên ngực thật lớn như một cái hang, cuối cùng dời đi, thở dài, bóp lấy sống mũi mình.



Bệnh viện quân đội có những người nhập liệm chuyên nghiệp chuyên môn tu bổ di thể, dù sao ở biên cảnh, đều sẽ có binh sĩ vì nước mà hi sinh, khi di thể của bọn hắn được chuyển về cố hương, tốt nhất vẫn nên duy trì đầy đủ hoàn chỉnh di thể, giảm thiểu đi đau đớn của người nhà. Hiện tại, những người nhập liệm đang cẩn thận từng li từng tí một lột đi bộ y phục rách rưới từ trên người cậu. Thiếu tướng Lô Khắc thấy thế, lập tức rời khỏi phòng Đình Thi, đi ra bên ngoài hành lang.



“Thiếu tướng Lô Khắc.” Một thanh âm quen thuộc truyền tới, tiếp đó Edward xuất hiện ở hành lang nơi lối vào, thiếu tướng Lô Khắc chú ý tới sắc mặt của y vẫn tái nhợt như cũ, cau mày, thế nhưng con mắt của y không giống như trước, không thần thái, trống rỗng mờ mịt, ánh mắt của y một lần nữa ngưng tụ lại, lóe lên ánh sáng kiên nghị.



“Nếu hàn huyên thì không cần phải nói.” Edward đi tới bên người thiếu tướng Lô Khắc, giơ lên cánh tay ngăn lại hắn muốn hàn huyên hỏi thăm, ánh mắt y dừng ở trên cửa phòng Đình Thi lại vài giây, dường như muốn nhìn thấu tấm cửa gỗ thật dày, muốn nhìn tận vào trong phòng.



Cuối cùng y dời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn thiếu tướng Lô Khắc, nói ngay vào điểm chính: “Tiếp theo sẽ làm gì, ngươi có nghĩ tới làm thế nào chưa?”



Thiếu tướng Lô Khắc đưa ngón tay chống lên cằm, chỉ hơi trầm ngâm nói: “Các hạ đừng nên trách ta quá mức lãnh huyết, ta lại cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt. Ban đầu chúng ta chính là muốn ngươi nhờ vào lần ám sát bị trọng thương, mà hiện tại bọn hắn đã thật sự giết chết một á thú nhân vô tội, dư luận đối với chúng ta mà nói phi thường có lợi.



“Ngươi nói đúng.” Edward gật đầu, sắc mặt càng thêm trắng nhợt, y không thích mình bàn luận vấn đề như thế, đàm luận lên một người đã mất đi, đặc biệt người này vì y mà chết. Thế nhưng hiện tại không phải là thời điểm y nên bi thương xuân thu, y nhất định phải quyết tâm, đem tất cả tình cảm cá nhân, tư tâm quẳng ra sau đầu, giống như y đã từng chứng kiến tất cả vậy, phải hết sức bình tĩnh cân nhắc những vấn đề này, “Ta nghĩ hiện tại, chuyện chúng ta muốn làm, chính là gán lên tội ám sát thần quyến giả lên người quốc vương, tàn nhẫn sát hại một vị thần quan truyền khắp toàn bộ quân đội. Nói cho bọn họ biết Philip vì ta mà chết, vì Orgona mà chết, lúc đó mọi người sẽ nghĩ lão là tên đạo đức giả, không xứng trở thành thánh nhân. Chúng ta muốn bọn họ trở nên nghi hoặc, bốc lên sự phẫn nộ từ bọn họ, khiến bọn họ có ý chí phản kháng. Tối hôm nay cần phải để chuyện này truyền khắp toàn quân doanh, sáng sớm ngày mai, lúc tập hợp huấn luyện, ta sẽ lên diễn thuyết một lần.”



“Ngươi là muốn chúng ta ngày mai sẽ tuyên chiến?” Thiếu tướng Lô Khắc nheo mắt lại.



“Đúng.” Edward uể oải hít sâu một hơi, trên người y vẫn còn như nhũn ra, thế nhưng tinh thần của y lại đặc biệt hứng khởi.



“Kế hoạch của chúng tôi không có nhanh như vậy, các hạ Edward.” Thiếu tướng Lô Khắc nói, “Điện hạ và chúng tôi đã thương lượng rồi, chờ sau khi trở lại vương đô, trước tiên hắn phải khởi binh thoát ly khỏi vương đô.”



“Ta biết, nhưng hiện tại lại không giống.” Edward nói, “Ta không bị thương nặng, ta vẫn rất tốt đứng ở chỗ này, nếu như ta bị thương sẽ được nhiều người đồng tình hơn, ta cũng chỉ có thể dở sống dở chết nằm ở trên giường, nhưng hiện tại ta chỉ có thể tự mình dẫn dắt dư luận, dẫn dắt sự phẫn nộ từ phía quân đội, không phải tạo phản, không phải phản quốc, mà là yêu cầu quốc vương một lời xin lỗi, bắt lão phải nhận tội.



“Tình huống bây giờ là thần quyến giả của Orgona bị gia tộc Lancaster quốc vương mưu sát, người hầu hết mực trung thành của lão chết ở trong trận mưu sát này, Orgona sẽ cảm thấy tức giận, người muốn từ bỏ gia tộc Lancaster, từ bỏ đế quốc Kaz Bert, mà ta đã từng tiếp thu qua thánh dụ thần quyến giả, cảm nhận được sự tức giận của người. Chúng ta yêu cầu quốc vương xin lỗi, yêu cầu lão phải chân thành sám hối, yêu cầu lão vì hành vi của mình mà chuộc tội, dập tắt lửa giận của Orgona. Mà vương trữ điện hạ nghe nói vụ thảm án này, sẽ kinh hoàng và tức giận, liền quyết định gia nhập vào đội ngũ của chúng ta, hi vọng Orgona thấy hắn chân thành hối cải mà phù hộ gia tộc Lancaster thống trị.



“Hơn nữa, ta tiên phát chế nhân, đột nhiên khởi binh phản đối quốc vương, tấn công vào lúc bất ngờ, khi lão đã nhận được tin tức, ít nhất chúng ta có thể đem ba cánh quân chung quanh đây thuộc về thế lực quốc vương đuổi ra ngoài. Đợi vương trữ điện hạ từ vương đô trên đường tới đây, có thể tiếp tục thu phục nhân thủ, cuối cùng thế lực hai phe sẽ hội hợp lại đây.”




Thiếu tướng Lô Khắc hơi trợn to hai mắt, một hồi lâu sau mới nói: “Ý nghĩ này rất lợi hại, các hạ Edward, không hổ danh là đã từng làm vương trữ.”



“Ngươi cũng từng nói đã qua.” Edward lạnh nhạt nói, “Còn có, phái ra binh lính có tốc độ nhanh nhất, chạy về vương đô mật báo đến vương trữ điện hạ, không cần đem thời gian và tinh lực lãng phí đến chuyện của ta, chỉ cần có thể che đậy bọn hắn nhất thời là tốt rồi, ngược lại sau đó chúng ta cũng không cần lén lút liên hệ với vương trữ điện hạ. Đem tất cả mọi chuyện phát sinh và chuyện ta cần làm đều nói cho hắn biết, để hắn chuẩn bị nhanh lên một chút, mau chóng rời khỏi vương đô.”



Trong quân doanh xuất hiện thích khách! Tin tức này nhanh chóng truyền khắp toàn quân doanh, mọi người vừa mới nằm xuống chưa được mấy phút, hiện tại tất cả đều phải bò dậy, đối với chuyện này mà nghị luận sôi nổi. Ai cũng không dám tin đây là sự thật, dù sao nơi này cũng là quân đội, ai lại không muốn sống mà dám ám sát ở đây?



Rất nhanh, tin tức thứ hai như làn sóng tiếp theo truyền ra ngoài, một thần quan thực tập trong lần sự kiện này bị ám sát mà chết đi. Mọi người quả thực khó có thể tin, những ngày gần đây, bọn họ đều làm hết sức rút ra thời gian, đi gặp những thần quan thực tập này, chí ít cùng bọn họ đã từng nói chuyện qua, từng làm cầu nguyện, ở địa phương khuyết thiếu á thú nhân này, những thần quan thực tập ôn nhu, xinh đẹp, thông tuệ, hiểu ý, quả thực như nắng hạn gặp mưa rào, trong nháy mắt khiến sinh hoạt ban đầu khô khan vô vị liền trở thành muôn màu muôn vẻ, điều này làm cho bọn hắn đã từng đóng cửa lòng chiếm được vị trí cực kỳ trọng yếu, hầu như biến thành thần tượng của bọn hắn.



Nghe nói một vị thần quan thực tập tạ thế, mọi người liền tan biến đi cơn buồn ngủ, căng thẳng suy đoán tên của người này, trước nay chưa từng có thành tâm hướng về Orgona cầu nguyện, hi vọng đó không phải là vị thần quan mà mình thích.



Hai tiếng trôi qua, những nghị luận này vẫn chưa có lời giải đáp, tiếng xướng ca đau thương liền truyền đến, đó là những thần quan thực tập vì Philip mà hợp xướng khúc thủ linh. Âm thanh á thú nhân trong trẻo mà sầu bi xuyên qua trong quân doanh yên tĩnh vang vọng hướng lên bầu trời. Tuy rằng giáo đường cách rất xa không nghe rõ tiếng ca của bọn họ, thế nhưng bầu không khí bi thương lúc gần lúc xa, dần dần cảm hóa toàn quân doanh. Đợi đến khi bầu trời tờ mờ sáng, căn cứ nhận được tin tức, tất cả mọi người đã biết tối hôm qua phát sinh sự kiện ám sát và một vị á thú nhân từ trần, cả một đêm tất cả mọi người đều không ngủ, đợi đến khi thượng cấp nói cho bọn họ biết tối hôm qua đến cùng phát sinh chuyện đáng sợ gì.




“Diễn thuyết rất cảm động.” Thiếu tướng Lô Khắc thả bản đánh nháp của Edward xuống, Edward cũng một đêm không ngủ, thời gian còn lại, tất cả đều dùng để chuẩn bị diễn thuyết cho buổi sáng, y kích động lên tâm tình của mọi người, khiến bọn họ căm tức, sau đó bạo phát, vọt tới phía đối lập với quốc vương.



“Cám ơn.” Edward đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ bầu trời dần hửng sáng, lại qua mười mấy phút, âm thanh rời giường đã hô vang lên.



“Chuẩn bị xong chưa?” Thiếu tướng Lô Khắc cầm lấy mũ đội lên đầu, “Tiếp đó, sẽ là một hồi cứng rắn đấy.” Hắn đi lên phía trước, kéo cửa ra.



“Ta đã vì ngày này mà chuẩn bị 7 năm.” Edward bình tĩnh nói, đi ra cửa phòng.



Không khí sáng sớm có chút se lạnh, Edward hít một hơi thật sâu, đột nhiên nói: “Dẫn ta đi xem cậu ấy một chút đi.”



Thiếu tướng Lô Khắc hơi sững sờ, cũng không lắm miệng hỏi han gì, yên lặng dẫn Edward trở lại bệnh viện.



Thân thể Philip đã tu bổ, chỉ chờ tẩy rửa và bận đồ lại. Cậu vẫn chưa mặc quần áo, trên người đắp một tấm chăn mỏng che kín. Nhiệt độ trong phòng rất thấp, mà Philip nằm trên chiếc giường kia, trên đó khắc lên ma pháp trận đóng băng, bảo đảm di thể sẽ không bị mục nát.



Edward chậm rãi tới gần Philip, đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn cậu. Vẻ mặt bé trai ôn nhu mà thả lỏng, như đang chìm trong giấc ngủ, nếu như không phải trên mặt lộ ra xanh mét không bình thường, nhìn qua vẫn tưởng là còn sống.



“Xin lỗi.” Edward vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tóc cậu, “Tôi lừa em.” Y cảm giác trái tim của mình một lần nữa như bị một cây băng trùy lạnh lẽo đâm vào thật đau đớn, “Tôi không xứng đáng để trở thành bạn cùng sự trung thành của em.” Y nhắm mắt lại, nhịn xuống nước mắt một lần nữa nổi lên trên viền mắt.



“Thế nhưng tôi tin, em hiện tại đã ở trong quốc gia Orgona, nhận được niềm vui sướng vĩnh hằng từ người.” Cuối cùng, Edward cúi người xuống, trịnh trọng hôn lên trán Philip lạnh lẽo, “Em sẽ trở thành một vị thần thị, phụng dưỡng ở bên người Orgona, thánh Philip các hạ.”



Thiếu tướng Lô Khắc không chờ quá lâu, Edward rất nhanh liền đi ra, “Đi thôi.” Hắn nói với Edward, bàn tay vươn ra, làm ra tư thế “mời”.



Edward gật đầu, “Bắt đầu chiến đấu rồi.” Y nhìn vào mắt xanh thiếu tướng Lô Khắc, “Thế nhưng thắng lợi cuối cùng sẽ chúc phúc đến chúng ta.”