Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 66




Đứa nhỏ chưa bao giờ cao quá bằng nửa người, nhanh chóng cao lớn lên, mà cái loại trưởng thành quá nhanh này đối với thú nhân mà nói, giống như một loại cực hình. Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài thân thể như được gầy dựng lại, như một cây dũa mài từ trên xuống dưới rồi cứ ghép lại từ từ.



Mới lúc bắt đầu, William chỉ có chút không thoải mái, lúc này hắn còn có thể nhịn được, chỉ là cắn chặt miệng, co lại nép vào trong lòng ngực Edward, thế nhưng 2 tiếng trôi qua, sự đau khổ này càng ngày càng nghiêm trọng, trong con mắt William chảy ra vài giọt nước mắt, rồi trở nên ướt nhẹp, hắn khó chịu lắc lắc thân thể, cái đuôi vung qua vung lại, trong miệng phát ra từng tiếng rên rỉ rầm rì.



Edward đau lòng ôm hắn, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu hắn, nhỏ giọng an ủi: “William rồi sẽ lập tức biến thành một con rồng lớn.”



William vùi đầu vào trong lòng ngực Edward, cuối cùng tiếng khóc bất chợt tuôn ra: “Edward! Ta đau đầu quá!”



Edward đưa tay nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu hắn, cảm giác có thứ gì đó nhẹ nhàng đâm mình, một màn thuận lợi này, phát hiện đỉnh đầu William có một cái sừng nhọn, tuy rằng chưa hiện rõ ràng ra, thế nhưng ở trên chóp đỉnh phát ra tia sáng, vừa nhìn liền biết nó rất sắc nhọn.



“William, trường giác của ngươi!” Edward cực kỳ cao hứng, không nhịn được vui vẻ nói, “Nơi này sẽ mọc ra hai cái sừng uy vũ, con ngoan, nhịn một chút, chỉ cần qua đi cơn đau này liền ổn thôi.”



William vừa nghe, nhất thời không dám đưa đầu ủng về hướng lòng ngực Edward. Edward biết hắn đang lo lắng cái gì, chủ động ôm lấy đầu hắn, cằm sượt lên đỉnh đầu hắn, có góc nhỏ thổi qua cằm của y, dẫn đến từng cơn ngứa ngáy. Edward cũng không để ý, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng hắn, không ngừng nói chuyện cùng hắn, cùng hắn nói sau khi trưởng thành sẽ biến thành hình thú dạng gì, nhờ vào đó dời đi sự chú ý của hắn.





Edward không ngừng nói liên tiếp đến tận 4 tiếng, lúc này William mới mệt mỏi ngủ thiếp đi, cho dù đang ngủ, vẫn không thoải mái vặn vẹo thân thể, trong cổ họng phát ra từng tiếng hừ nhẹ tinh tế. Edward nắm chặt thời gian này rời đi không gian, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy August vươn tay ra, đỡ y ngồi dậy, lại đưa cho y một ly nước, Elie Sapphire bưng tới một bàn đầy đồ ăn, bên trong chất miếng thịt bò phía trên rắc từng mảnh hạt vừng.



“Trong ba ngày này, mỗi bốn tiếng đồng hồ, cơn đau đớn sẽ thoáng giảm bớt đi hai tiếng, thừa dịp vào lúc này, thú nhân có thể cố gắng ngủ một giấc, mà á thú nhân cũng phải bổ sung thể lực thật tốt.” August nhanh chóng nói, “Ngươi ít nhiều gì cũng phải ăn một chút, ăn xong về ngủ một giấc, chúng ta ở không gian bên ngoài sẽ đút ma tinh cho ngươi.”




Edward gật đầu, ngày hôm nay ban ngày y được nghỉ ngơi một ngày, thế nhưng dù sao thần hồn điên đảo, không cách nào có thể nghỉ ngơi được, đầu hôm còn ở giáo đường làm lễ, thời điểm rạng sáng liền bắt đầu động viên William, đến hiện tại hầu như là nhẫn nhịn một chút. Trong không gian, đối mặt với William lăn lộn trong lòng, Edward không cảm thấy mệt mỏi, nhưng mà hiện tại vừa ra không gian, cảm giác trời đất quay cuồng bao vây lấy mình, nhắm mắt lại liền muốn ngủ thiếp đi, nào còn có khẩu vị ăn đồ ăn đâu, ngửi thấy mùi đồ ăn, chỉ cảm thấy nhờn nhợn cổ họng.



August nhìn thấy dáng vẻ các vị huynh trưởng khi thành niên trong không gian mẫu thân, biết Edward hiện đang không muốn ăn, cũng may y đã sớm chuẩn bị, đút chút nước thêm thức ăn dạng lỏng vào trong miệng Edward, vị chua ngọt này rất nhanh khiến Edward tỉnh lại rất muốn ăn, ăn vài miếng bánh mì kẹp thịt, lấp đầy cái bụng. Sau đó Edward lại nhắm mắt, một lần nữa tiến vào không gian, ôm William ngủ thiếp đi.



August nhẹ nhàng dùng khăn lau mặt lau đi khóe miệng Edward, giúp y đắp chăn, lúc này mới thở phào, ngồi xuống ở trên ghế đặt kế bên giường. Olivia đang ngủ say trên ghế sa lông nép ở góc tường bị bình phong ngăn trở, Elie Sapphire đi đến phòng tắm rửa mặt, cũng chuẩn bị ngủ, bốn người bọn họ quyết định trách nhiệm luân phiên, chăm sóc Edward, mà hiện tại August cần kiên trì hơn 4 tiếng đến tận 9 giờ sáng. Thế là y yên lòng, không kiềm chế tình cảm của mình nữa, chăm chú ngắm nhìn mặt Edward.



Edward như các quý tộc khác, tóc vàng đến vai, vào lúc này mái tóc quăn màu vàng trải ra đầy trên gối, phía trên là độ cong bằng phẳng, tiếp đó phía cuối sợi tóc trải ra như một cuốn sách hoàn chỉnh, dưới ánh đèn tối tăm của dạ minh châu tỏa ra ánh sáng lộng lẫy hoa lệ, tôn lên khuôn mặt như được phản chiếu ra ánh sáng. August rất muốn nằm xuống bên cạnh Edward, hôn lên môi Edward, thế mà lúc này Yade Just liền đứng ở một bên, y không có cách nào làm ra bất kỳ cái gì vượt quá chuyện quy củ, có điều y biết Yade Just đã biết bí mật trong lòng mình, ngay cả y cũng đã biết đối phương che giấu tâm tình kinh hãi thế tục, chỉ là thâm tình nhìn chăm chú, dường như muốn nhân cơ hội này phát tiết quá nhiều tình cảm tích góp trong lòng, lại như cũ dỡ xuống tâm tình trầm trọng bao vây lấy mình, thật dễ dàng tiến hành lữ trình lần sau.




Yade Just ôm cánh tay, tựa ở trên tường bên giường, cũng không có dự định nghỉ ngơi, làm thú nhân đẳng cấp cao, cho dù hắn một tuần không ngủ cũng không có vấn đề gì. Hiện tại không có người khác, hắn cũng không cần làm ra bộ dáng thần quan thanh cao thoát tục, dáng dấp thủ lễ quy củ, khi hắn thanh tĩnh làm ra một loại bỉ khí thích gì làm đó. Hắn nhìn Edward một lúc, rồi nhìn đến August, trên mặt lộ ra nụ cười ngả ngớn, như công tử nhà giàu thượng lưu trong xã hội. August không muốn để ý tới hắn, cũng không ngẩng đầu lên, nhưng rất nhanh Yade Just liền chủ động mở miệng nói: “Các hạ August, ngươi thật đúng là quái nhân, gia tộc Aboulous lại còn xuất hiện chuyện lạ như vậy, cũng thực sự là quá khó đi. Ta còn tưởng rằng trên thế giới này không có người nào có thể đến gần trong lòng ngươi, dù sao ngươi đối với vạn vật thế giới hận thù đến mức sắp tràn ra khóe mắt đến nơi rồi.”



Lúc này August mới ngẩng đầu lên liếc Yade Just, khẽ mỉm cười nói: “Giáo chủ đại nhân thân ái, chúng ta cũng như nhau thôi, nói thật ta cũng không nghĩ ra, người khiến hầu tước Kantra ghen tức không phải các hạ Edward, mà là ngươi. Ta còn tưởng rằng, ngươi phải nên lưu luyến các bụi hoa cỏ của đám công tử nhà giàu, dựa vào túi da thần quan cấm dục, vãng lai lên giường cùng các vị nữ sĩ á thú nhân, tự thể nghiệm giáo dục bọn họ làm sao tuần hoàn giáo lí Orgona.”



Yade Just hơi nhíu mày, lời nói đối phương ám chỉ, hơn nữa lại đề cập đến tên tiểu hồng long nóng nảy kia, điều này làm hắn không đúng lúc nhớ tới lần trước chính mình lén lút đi tìm hầu tước Kantra, trong sa mạc hoang tàn vắng vẻ, hắn biến thành hình thú, đem hồng long tính khí nóng nảy áp đảo dưới mặt cát đầy lạnh giá, dùng sức đâm vào, nhìn đối phương như một tòa Viễn Sơn đường nét sống lưng duyên dáng cùng với lớp vảy sắc bén, dưới ánh trăng phản chiếu sắc hồng thăm thẳm, nghe tiếng long ngâm du dương trầm thấp trong không khí buổi đêm ở sa mạc lạnh như cắt như hướng thẳng lên trời, hắn hứng thú đến nỗi khó có thể kiềm chế, suýt chút nữa làm đối phương muốn ngất đi.



Hắn không dễ chịu giật giật người, đúng lúc đem câu nói “Ta chỉ tự thể nghiệm giáo dục hầu tước Kantra” nuốt trở vào trong, dù sao đối phương cũng là á thú nhân, câu nói như thế này có chút hạ lưu, là một thú nhân có giáo dưỡng, cho dù đối mặt với người có tâm địa rắn rít, nắm giữ được bí mật của mình, cũng không nên thốt ra lời nói ô uế như vậy, đây là phong độ thân sĩ cơ bản, không bởi vì thân phận địa vị của đối phương mà thay đổi.




August không muốn lại nói chuyện với hắn, đúng lúc này, Elie Sapphire rửa mặt xong xuôi, cô uể oải từ trong phòng tắm đi ra, hướng về hai vị quỳ gối thi lễ, sau đó đi tới tấm bình phong, cũng ở trên ghế sa lông nằm xuống nhắm mắt. Yade Just sờ lên sống mũi, nhìn August ánh mắt si tình như nguồn suối nước nóng, trong lòng không biết làm sao, bỗng nhiên rất nhớ nhung hầu tước Kantra đang trên tiền tuyến. Hắn kéo ghế đặt ở bên giường cũng ngồi xuống, dựa ở phía sau nhắm hai mắt lại, bắt đầu nhớ lại dư vị buổi tối nóng bỏng đầy kích thích vào buổi tối ở sa mạc kia.



Mà cách xa ở bên ngoài ngàn dặm hầu tước Kantra đột nhiên hắt hơi một cái, chỉ cảm thấy cơn hắt xì này ma xát đến hoa cúc nóng rát của hắn, điều này làm cho hắn nghiến răng nghiến lợi móng vuốt ngứa ngáy, rất muốn tìm tên khốn kiếp nào đó cố gắng đánh một trận, tốt nhất là thiêu chết tên vô lại kia.




Thời gian nghỉ ngơi 2 tiếng liền trôi qua rất nhanh, một triều sóng đau đớn đột nhiên không kịp chuẩn bị tập kích đến William, cơn đau này phần nhiều chính là ngứa ngáy, như vô số con kiến bò tới bò lui ở khe hở trên xương và bắp thịt, từ cẳng chân tinh tế đảo qua mỗi một dây thần kinh. William kêu gào thảm thiết, Edward giật mình lập tức mở mắt ra, theo bản năng đem hắn ôm vào trong ngực.



Nhưng thân thể William nhanh chóng vùng thoát ra ngoài, tránh ra cái ôm của Edward, cho dù trong cơn đau đớn, hắn vẫn linh hoạt như thường. William nôn nóng đi vòng quanh nhốt Edward lại, không chịu để Edward ôm lấy mình, hiện tại hắn đang khó chịu muốn chết, cường độ khống chế không tốt lắm, mà cho dù Edward nói chính hắn có làm tổn hại đến lực lượng tinh thần ngưng kết thân thể, hắn cũng không muốn để mình xúc phạm tới đối phương dù chỉ một chút.



“William? William!” Edward nhẹ giọng kêu, nhưng lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể không ngừng hô hoán gọi tên hắn, đem yêu thương thân thiết cùng đau lòng từng tiếng thốt lên, hi vọng William nghe xong có thể cảm thấy dễ chịu một chút.



Đột nhiên William ngừng lại, để đầu mình vùi xuống đất, há miệng ra gặm cắn đất, bốn chân không có mục đích cào đất khắp nơi, đuôi như một cây roi nhỏ, sắc bén cắt qua không khí, phát sinh tiếng quật xoàn xoạt, vườn thuốc trong không gian giật thót tránh sang một bên, tụ lại một chỗ, cách thật xa William, chỉ còn lại từng mảng đất mềm mại cằn cỗi, điều này đúng ý William, rất nhanh hắn liền đào cho mình một cái hố lớn, ở dưới đáy hố lại bắt đầu hướng về phía trước đào tiếp, như muốn đem đống đất chôn sống mình, hắn cứ như vậy thẳng người mà đào đất, bỗng nhiên từ trong lỗ bò ra, bắt đầu chạy về phía trước, một bên chạy, một bên lớn tiếng gào thét. Vườn thuốc hoảng loạn né tránh móng vuốt và đuôi hắn, nhất thời trong không gian loạn thành một đống, thảo dược tụ lại một bên, ma tinh thành hình gắn kết một bên.



Edward nhìn William từ xa, viền mắt đỏ chót, William khẽ run rẩy tứ chi cứng ngắc, tiếng kêu xé lòng vang khắp nơi, còn có mắt vàng sung huyết đỏ sậm, điều này làm cho y hận không thể lấy thân mình nhận mọi khổ sở thay hắn.



William cứ lao nhanh như vậy ròng rã hết 4 tiếng, lớp vảy màu bạc dính đầy bụi bặm, bẩn thỉu như con rồng rớt xuống bùn lầy. Chờ sau khi kết thúc từng cơn ngứa ngáy, liền kiệt sức ngã xuống đất, thở hồng hộc, không kịp đem từng hơi thở dồn dập trở về, cứ thế liền ngủ thiếp đi.