Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 52




Cho dù William không muốn thay thế Edward trở thành người thừa kế vương vị, thế nhưng hắn hiểu rõ, thân phận Edward thực sự đã sớm mất đi quyền lực kế thừa vương vị, mà ý nguyện bản thân Edward, chỉ muốn trở thành một thần quan mà không phải vương trữ. Mặc dù cảm thấy ý nghĩ như thế rất hổ thẹn, thế nhưng trong lòng William đã sớm xem Edward là một thần quan dự bị. Mà Edward đã từng nhắc qua với hắn, hi vọng có thể trở thành giáo tông đế quốc, William càng hi vọng Edward có thể trở thành thần quan tư nhân của mình, như mấy ngày nay hắn nhìn thấy Yade Just đi theo Edward vậy, mỗi ngày cùng đi ra đi vào, như hình với bóng.



Mà hiện tại, trong lòng William lặng lẽ quyết định Edward lần đầu chủ trì hoạt động thần quan tông giáo chỉ thuộc về mình, chính là trên yến hội sinh nhật mình, điều này làm sao không khiến hắn kích động đây?



Tiệc rượu sinh nhật trước khi đọc kinh so với lúc bình thường hơi có sự khác biệt, cảm tạ Orgona ban tặng sinh mệnh đến William, thỉnh cầu thần linh chúc phúc phù hộ William. Nghe những lời cảm kích cùng lời chúc phúc từ trong miệng Edward thốt ra, William càng kích động, hắn biết Edward thích mình, thế nhưng đây là lần đầu tiên, hắn nghe được tình cảm chân thành như vậy, đợi đến khi kết thúc đọc kinh, ngay lập tức hắn liền xông tới, quỳ một gối xuống bên người Edward, hôn lên mu bàn tay Edward.



Ở đây là nơi thích hợp cho các quý tộc lộ ra vẻ mặt cảm động, nhanh chóng lấy khăn tay ra, lau khóe mắt, ca ngợi tình cảnh huynh đệ tình thâm. Edward cũng không để ý bọn họ có hư tình giả ý hay không, lại bị biểu hiện William làm sợ hết hồn, tiếp đó lại nghĩ đến, năm ngoái đứa nhỏ này thời điểm qua sinh nhật 12 tuổi, chính là mẫu tang hắn không lâu, vừa trở lại vương cung, khi đó e rằng không một ai nghĩ đến hắn sẽ trải qua một lần sinh nhật. Nghĩ đến đây, Edward không chỉ càng thêm thương tiếc hắn, lập tức khom lưng đem hắn nâng dậy, cúi đầu hôn lên trán của hắn.



Sau tiệc tối phong phú, kéo dài đến rạng sáng ngày hôm sau khi trời lờ mờ sáng mới kết thúc vũ hội. Edward sau khi nhảy cùng William mở màn khiêu vũ, liền ngồi chủ vị ở trong phòng khiêu vũ, nhìn các vị quý tộc từng người tiến lên, hướng về y vấn an, mà Edward cũng sẽ nhân cơ hội giới thiệu William đến các gia tộc của các vị quý tộc. Quá trình này dài dòng tẻ nhạt, nhưng William là thành viên vương thất, bước đầu tiên chính thức tiến vào xã giao, không thể xem thường.



Rất nhanh, một vị bá tước Lancaster dẫn theo đứa con của hắn đi tới trước mặt Edward. Đứa con của vị bá tước này là một á thú nhân, so với William nhỏ hơn một tuổi, khuôn mặt rất thanh tú, mái tóc quăn màu vàng nâu rũ xuống vai, thú nhân ba của y chính là báo săn hai đầu ba đuôi, cho nên dung mạo của y cũng khá tương tự như loài mèo, một đôi mắt tròn vo có hai màu hiếm thấy, một mắt màu xanh lam, một mắt màu xanh lục, như bảo thạch trong suốt, búp bê tinh xảo đáng yêu đặt bên trong tủ kính.



Edward mím môi, nụ cười trên mặt càng thêm rụt rè qua loa. Sang năm, bên cạnh y lại sẽ có thêm một tên thú nhân người hầu thành niên, mà vị trí trống không, quốc vương dự định ban cho một tên á thú nhân gần bằng tuổi William, mà tên á thú nhân này, chính là vương phi tương lai một trong những người đã được lựa chọn. Sau đó, quốc vương còn có thể tăng cường số lượng người hầu bên người Edward, để đem hết thảy các á thú nhân cho rằng thích hợp sắp xếp ở bên người Edward. Mà trước mắt, cái đứa bé trai đáng yêu như mèo này, chính là người thứ nhất ngày hôm nay Edward nhìn thấy là người được hậu tuyển trong vị trí vương phi, ngày hôm nay hắn phải gặp tổng cộng là 3 vị á thú nhân nhỏ tuổi, quan sát thái độ William đối với 3 người này, chọn lựa ra người thích hợp nhất bên cạnh William.



Á thú nhân như mèo tính cách điềm đạm, cử chỉ lời nói lộ ra là người có giáo dưỡng so với những đứa trẻ cùng lứa tuổi có vẻ đặc biệt xuất sắc, quy củ lại lễ phép, cười lên ngọt ngào, á thú nhân đáng yêu như thế quả thực ai thấy cũng cảm thấy an tâm đến mềm nhũn. Edward thừa nhận, đứa bé này phi thường ưa tú, đúng là thích hợp cho ứng cử viên vương phi, thế nhưng…



Y không nhịn được nhìn về phía William ngồi bên cạnh mình, nhìn thấy hắn đầy hứng thú quan sát mặt đứa bé kia, đột nhiên trong lòng cảm giác một trận khó chịu.



Edward trong lòng không thoải mái, trên mặt mơ hồ lộ ra một tia hờ hững, bá tước đang cùng Edward nói chuyện do dự ngừng lại, thấp thỏm nhìn vương trữ, không biết mình có phải nói cái gì khiến vương trữ không cao hứng.





Edward hoảng hốt một lúc, rất nhanh liền điều chỉnh lại, thấy bá tước vẻ mặt căng thẳng quan sát chính mình, liền nhanh chóng triển khai mỉm cười, động viên tâm tình ông. Bá tước sau khi dẫn con mình rời đi, y mới bưng ly rượu lên, dựa vào uống rượu, thoáng buông lỏng vẻ mặt mỉm cười cứng ngắc của mình.



Edward không nhịn được chen chúc vào trong đám người, rất nhanh liền thấy thêm 2 vương phi dự bị. Điều này làm cho y cảm giác rượu mình vừa uống vào đều hóa thành dung nham tuôn chảy vào mặt đất, thiêu đốt thực quản cháy đến tận dạ dày mình.



Lúc này, vừa vặn có một vị quý tộc đi tới trước mặt Edward, mời y nhảy một điệu vũ. Edward cần phải làm cái gì đó dời đi tâm tình khó chịu kỳ quái này, liền vui vẻ đồng ý, liên tục vượt qua 3 điệu nhảy, để vị quý tộc nhỏ vừa mừng vừa sợ tìm vận may mời người khác khiêu vũ, mặt kích động đến đỏ thấu, lúc này mới thở hổn hển, trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, tiếp tục vì William giới thiệu các quý tộc không ngừng tiến lên vấn an.




Tiếng chuông nửa đêm vang lên, phần lớn các đứa trẻ vị thành niên đều không mở mắt nổi, William cũng vậy hai mắt đều đỏ lên, vẻ mặt mệt mỏi dùng tay che cú ngáp thật dài. Edward thông cảm những đứa trẻ tuổi còn nhỏ này, không thức đêm nổi, liền để bá tước Letterman dẫn những đứa bé này đi đến dinh thự trong phòng nghỉ ngơi. Mặc dù William là nhân vật chính trong bữa tiệc rượu sinh nhật này, nhưng cũng bị Edward cản đi nghỉ ngơi, không cần thiết phải ở lại đại sảnh chịu tội.



Lúc gần đi, William kéo tay Edward, trầm mặc chốc lát, nói: “Điện hạ, tại sao ngươi không vui?”



Edward sững sờ, theo bản năng hồi đáp: “Ta không có không vui, ngày hôm nay là sinh nhật ngươi, ta vui còn không kịp đây. Vì sao ngươi lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy?”



William nhẹ nhàng cắn vào môi mình, tựa hồ đang ấp ủ dũng khí, cuối cùng kéo vạt áo Edward, để y cúi người xuống, chính mình tiến đến bên tai Edward, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, ngài yên tâm đi, ta không quan tâm những tên á thú nhân kia, ta chỉ thích ngài, cũng chỉ cùng với ngài, không thèm để ý tới bọn họ.”



Hô hấp Edward cứng lại, bỗng nhiên cảm giác trên mặt mình nóng đến lợi hại. Y có chút tránh né dời đi con mắt William sáng lên lấp lánh, giả vờ bình tĩnh vỗ lên đầu hắn, nói: “Nói cái gì mà giống con nít thế, chỉ chơi cùng một mình ta, không chơi với người khác. Nhanh nghỉ ngơi đi.”



William cười hì hì hôn một cái lên mu bàn tay Edward, lại nhỏ giọng cường điệu một bên: “Ta thích ngài nhất!” Lúc này mới theo tôi tớ rời đi phòng khách, đi lên lầu đến phòng nghỉ ngơi.




Gian phòng dinh thự bá tước Letterman, đều vì tiệu rượu sinh nhật ngày hôm nay mà dọn dẹp sạch sẽ, đổi một tấm dra giường mới, huân qua hương, còn xếp đặt bánh ngọt trà nước. Chỉ là hôm nay có không ít mấy đứa trẻ, người lớn chỉ có ba, bốn người chen chung một phòng. Mà William là em trai yêu thương của vương trữ, con riêng quốc vương coi trọng, có thể cùng em trai Stephen hai người chung một phòng. William cảm thấy có chút thật không tiện, nhìn thấy 4 đứa bé nhét chung một chỗ, muốn chủ động mời 1 người trong đó ở chung cùng mình, thế nhưng không chờ hắn mở miệng, Stephen nhanh chóng chặn đứng lời nói của hắn, đem câu chuyện kéo tới những vấn đề khác, không cho William có cơ hội nào mở miệng.



Trong lòng William có chút bực mình, nhưng cũng không trước mặt người ngoài cùng hắn tranh luận, mãi đến tận khi tiến vào phòng, mới lên tiếng hỏi Stephen đến cùng đang suy nghĩ gì, tại sao không cho hắn mời mấy đứa bé khác cùng ở chung với mình.



Stephen kỳ quái nhìn hắn, nói: “Ngươi là vương tử, tại sao có thể cùng người khác ngủ chung một giường?”



William rất muốn hỏi hắn, chẳng lẽ ngươi cũng không phải là người khác, nhưng trong lòng theo bản năng biết lời này tốt nhất không nên nói, cuối cùng nín nhịn mấy phút, mới rầu rĩ nói: “Ta không phải vương tử!”



Stephen tựa hồ cũng biết huynh trưởng không vui, chờ tôi tớ giúp bọn họ thay quần áo, sau khi rời khỏi phòng, mới chủ động lấy lòng nói chuyện với hắn: “Ngươi đương nhiên là vương tử rồi, ngươi nhìn đi, ngày hôm nay có thật nhiều nhân vật lớn tới tham gia tiệc rượu sinh nhật ngươi, chẳng lẽ không phải bởi vì ngươi là vương tử sao?”



William nói: “Đó là bởi vì điện hạ tốt với ta, bữa tiệc này là y vì ta mà tổ chức, những nhân vật lớn kia là bởi vì vương trữ điện hạ mới tới tham gia tiệc rượu.”




Nhưng Stephen hừ một tiếng, nói: “Rõ ràng là bởi vì ngươi là thú nhân kim long của toàn đế quốc này. Ta nghe nói vương trữ điện hạ vô cùng lạnh lùng ngạo mạn, tại sao đối với ngươi lại đặc biệt như vậy, chẳng lẽ không phải muốn lôi kéo ngươi sao? Y chỉ là một á thú nhân, căn bản không bảo vệ được mình, vì thế muốn lôi kéo ngươi, lấy lòng ngươi, để ngươi giúp y củng cố vương vị giúp y.”



William quả thực khó có thể chịu đựng, hắn đột nhiên ngồi dậy, nhìn lom lom em trai mình, thấp giọng quát: “Làm sao ngươi dám nói ra lời nói như vậy? Ngươi là từ nơi nào học được những lời nói khiến người khác chán ghét? Làm sao ngươi dám đối với vương trữ điện hạ không cung kính như vậy? Stephen, vương tử Edward là chân tâm xem ta là em trai, là thật tâm đối tốt với ta! Chính vì vậy, đối với ngươi, đối với gia tộc Letterman! Ngươi nên cảm kích y, tại sao có thể dùng lời nói như vậy, ý nghĩ ác độc như thế mà phỏng đoán y?”



Stephen cũng ngồi dậy, con mắt phẫn nộ của hắn trong bóng tối lập lòe hắt lên ánh sáng màu xanh lục, sắc bén như lưỡi dao đặt dưới ánh nến, “À ha!” Hắn quát, “Ngươi hiện tại là em trai yêu quý của vương trữ Edward cao thượng, vì thế không cần phải vì ta là đứa con riêng thấp hèn mà nói chuyện! Vì anh trai vương trữ kính yêu của ngươi, cứ thỏa thích trách cứ nhục nhã em trai của ngươi đi!” Nói xong, hắn nhảy xuống giường, chân trần vọt tới trên ghế sa lông, rồi hướng về hắn quát: “Ta bình dân thấp hèn như vậy, sao có thể cùng vương tử ngủ chung một giường đây!”




William trừng hai mắt, không biết vì vấn đề gì phát sinh đến phương hướng này, đối mặt Stephen gào thét, chỉ có thể trố mắt ngoác mồm, nửa ngày nói không nên lời.



Bóng lưng Stephen gầy gò nhỏ bé núp ở trên ghế sa lông, nhìn qua đặc biệt đáng thương, qua mấy phút, từng cơn âm thanh đứt quãng nức nở vang lên. William nhẹ dạ, hắn cũng từ trên giường nhảy xuống, nỗ lực đưa Stephen từ trên ghế sa lông kéo về trên giường. Thế nhưng cho dù hắn có dùng sức với Stephen, chết sống cũng không chịu trở lại trên giường. William lại kéo tiếp, cuối cùng trực tiếp hai tay dùng sức, khiêng Stephen lên bả vai vứt trở lại trên giường, vì hắn đắp chăn, lúc này Stephen mới không tiếp tục náo loạn.



William gãi gãi đầu, nhìn nước mắt trên mặt em trai mình, trong lòng hắn cũng rất khó chịu, cuối cùng suy nghĩ một chút, cúi người ở trên mặt hắn hôn hai bên má trái má phải lấy đó làm động viên, lại nói: “Stephen, sau này ngươi không được nói vậy với vương trữ điện hạ nữa. Y đối tốt với ta chính là sự thật, đối với chúng ta rất tốt, y rất hiền lành ôn nhu, là chân tâm thực lòng quan tâm chúng ta, y so với mẹ đối với chúng ta còn tốt hơn, ngươi còn nhớ không, xưa nay mẹ không có quan tâm cuộc sống của chúng ta, bà chỉ quan tâm chúng ta có làm bà mất mặt hay không. Ta không biết tại sao ngươi luôn nhằm vào y, đối với y ôm ấp địch ý. Y đúng là người tốt.”



Stephen không nói lời nào, trở mình, tiếp tục quay lưng về phía William. William thở dài, nói: “Còn có, em trai yêu quý, ngươi phải tin tưởng ta, ta cũng chưa từng bởi vì có thêm một phụ thân quốc vương, mà xem thường ngươi, ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là em trai yêu quý của ta, là người thân quan trọng nhất của ta.”



“Vậy còn vương trữ điện hạ thì sao?” Stephen đột nhiên quay đầu lại, “Đối với ngươi mà nói, y là ai?”



William sững sờ, theo bản năng nói: “Y là anh trai ta kính yêu tôn kính nhất.”



Stephen không chịu lui bước: “Chúng ta đều là anh em của ngươi, ngươi cảm thấy ai quan trọng hơn?”



William cảm thấy vấn đề này quả thực kỳ quái tới cực điểm: “Đương nhiên các ngươi đều quan trọng như nhau!”



Stephen nhìn vào mắt hắn, cuối cùng lại nằm xuống, không tiếp tục nói nữa. William không hiểu ra sao nhìn chăm chú bóng lưng hắn, không biết em trai mình mẫn cảm đa nghi rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì, đợi một lúc, thấy hắn xác thực không nói thêm ý nguyện gì, lúc này mới nghi hoặc nằm xuống, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon, Stephen.” Liền đi ngủ.