Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 5




“Ngày an lành, nam tước Sarol.” Edward khẽ vuốt cằm đáp lễ.

Nếu như là một đời trước y sẽ không cùng tình nhân quốc vương ôn hòa nhã nhặn nói chuyện như vậy, đúng là Edward có bao nhiêu ngạo mạn tự đại.

Lý do là: Edward không thể thích nổi tình nhân của cha mình, còn nữa, tình nhân quốc vương là người phá hoại hôn nhân, cho dù có được danh hiệu chính thức phong tước tình nhân, cũng là người kém một bậc.

Mà một đời trước, ngay tại cầu thang này, Edward đồng dạng gặp phải nam tước Sarol ngăn lại y, có điều lần đó, tầm mắt y không lệch đi tí nào, trực tiếp vòng qua người nam tước Sarol rời đi. Mà đời này, Edward đã sớm thu hết vẻ ngạo mạn phiến diện lại bình tĩnh ôn hòa hướng về nam tước Sarol đáp lễ.

Edward ôn hòa khiến nam tước Sarol có một chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, chỉ cảm thấy mới một năm không gặp vương trữ, công tử bột kia lại đơn thuần như vậy, cả người xem ra thận trọng thành thục không ít, tựa hồ có chút hoạt bát phấn chấn, thậm chí còn có chút trầm tĩnh tang thương, như thần quan cao cấp trong giáo hội, khắp toàn thân lộ ra cỗ khí chất nghiêm túc cấm dục.

Nghĩ đến gần đây trong cung đình truyền lưu lời đồn đại vương trữ có ý định hiến thân cho Orgona, nam tước Sarol cảm giác mình đã tìm ra được đáp án.

“Điện hạ, có thể nói một chút chuyện riêng không?”

Edward biết y muốn cùng mình nói cái gì, cho nên không từ chối.

“Hơn một năm không thấy, phong thái ngài thực sự là càng ngày càng…”

“Có chuyện gì, mời nói thẳng đi.” Edward đánh gãy lời nam tước Sarol khen tặng, “Ta biết ngươi đến tìm ta, nhất định là có lời tố cầu. Mời nói thẳng đi.”

Nam tước Sarol ngây ngốc sửng sốt, y cho rằng Edward đánh gãy lời nói của mình là thiếu kiên nhẫn nghe mình nói, nhưng trên mặt đối phương mỉm cười cũng không phải hàm nghĩa này, y châm chước một lúc, không thể làm gì khác hơn là nói thẳng: “Ta nghe nói bên người điện hạ có mấy vị người hầu thú nhân đến giữa kỳ nghỉ hè này sẽ thành niên?”

Edward hiểu rõ gật gật đầu: “Đúng, tổng cộng có ba vị.”

Thú nhân sau khi trưởng thành, thân hình ngay lập tức từ đứa nhỏ chưa dứt sữa cấp tốc trưởng thành lớn lên, thành một thanh niên khỏe mạnh cao lớn, bắt đầu đối với á thú nhân sản sinh tình dục, mà vương trữ chính là á thú nhân, người hầu cũ vì thành niên, nên phải tiến vào đại học thánh Saul Teddy học tập tu luyện, bên cạnh sẽ thay người mới chưa thành niên. Mà nam tước Sarol đánh chủ yếu chính là ba vị người hầu vẫn còn trống không đây.

Người hầu bên cạnh vương trữ sẽ hưởng thụ hầu như chất lượng tài nguyên phong phú đa dạng tốt nhất. (nói dễ hiểu là được nhận học bổng)

Một khi vương trữ thành quốc vương, người hầu cận bên cạnh sẽ có tiền đồ to lớn.

Thực lực hài tử nam tước Sarol tuy rằng xuất sắc, nhưng cũng không đạt đến như William khiến người khác liếc mắt nhìn thán phục. Y rõ ràng con trai của chính mình tương lai chỉ có thể trở thành triều thần, y hi vọng con trai mình có thể được vương trữ ưu ái.

Y lại một lần nữa cúi người chào thật sâu: “Điện hạ, Richard vẫn rất sùng bái ngài, không biết ngài có nguyện ý cho nó một cơ hội, để nó ở bên cạnh ngài. Tuổi tác hiện tại của nó cũng không nhỏ, tuy rằng còn chưa hiểu chuyện, thế nhưng đã rất rõ ràng chức trách của chính mình. Tương lai nó sẽ trung thành với ngài, hi vọng ngài có thể cho nó một cơ hội, dẫn nó đi Samosat va chạm xã hội.”

Edward khẽ mỉm cười, nói: “Thomas đúng là đứa trẻ tốt, nói không chắc tương lai cũng có một ngày có thể có cơ hội xung kích Kim Long.”

Edward lại nói: “Trên thực tế, ta có thể chỉ định ứng cử viên người hầu, thế nhưng cuối cùng vẫn là phải nghe bệ hạ sắp xếp, kinh nghiệm ta không đủ, phải cần bệ hạ toàn quyền quyết định. Ta biết Thomas là đứa trẻ tốt.”

Mắt thấy nam tước Sarol lại muốn nói gì, Edward giơ lên một tay, ngừng lại câu chuyện của y, “Ta một năm chỉ có hai tháng ở vương đô, đến cùng ai thích hợp trở thành người hầu ta, ta không suy tính. Ngươi không cần lo lắng quá mức, Thomas thành tựu tương lai sẽ không vì hắn có làm người hầu của ta hay không mà ảnh hưởng gì.”

Edward không thể một mình đáp lại chuyện này, y hi vọng tương lai lúc mình không còn làm vương trữ nữa, có thể được quốc vương ân xá tiến vào giáo hội, trở thành một thần chức, mà muốn đạt đến mục đích này, y nhất định phải từ giờ trở đi khiến cho quốc vương có ấn tượng mình rời xa chính trị cùng quyền lợi, bởi vậy, ứng cử viên người hầu nhất định phải toàn quyền giao cho quốc vương xử lý.

Nam tước Sarol khẽ nhíu mày, xem ra có chút không quá cam tâm. Edward lùi về sau một bước, khẽ gật đầu, nói: “Giờ đọc kinh đã sắp bắt đầu rồi, ta phải đi về thay y phục. Cáo từ.”

Trước giờ cơm tối, cử hành đọc kinh trong phòng khách, sau đó mọi người đến phòng ăn trong pháo đài.

Bữa tiệc lớn người nhiều vô cùng, vì bầu không khí sôi động, chỗ ngồi thú nhân cùng á thú nhân sắp xếp xen kẽ. Quốc vương chính giữa chủ vị, vương hậu ngồi đối diện hắn, Edward ngồi ở bên tay trái vương hậu, cách trung gian là một vị nữ đại công.

Tiệc rượu chính thức thường khô khan thăm dò dối trá, đánh giá cùng bát quái, quốc vương vô ý ở trên bàn ăn thảo luận quốc sự, bởi vậy trên bàn ăn chỉ đàm luận một ít việc vặt tẻ nhạt. Edward không muốn nghe về những gia tộc nhà giàu bí ẩn, ánh mắt chậm rãi quét qua bàn ăn rất dài. Rất nhanh, ngay ở bàn ăn y nhìn thấy William.

Tình nhân quốc vương không thể xuất hiện trong trường hợp này, thế nhưng con riêng của quốc vương thì có thể, chỉ là bọn hắn hiện tại vẫn chưa có tước vị, tất cả mọi người ở đây có cùng địa vị thấp nhất, chỉ có thể ngồi cùng các con thứ quý tộc khác không có tước vị, ngồi cách quốc vương xa nhất.

William đối với nghi lễ bàn ăn hiểu biết không nhiều lắm, hắn chăm chú nắm dao nĩa, hung ác nhìn đến mâm bàn ăn, khuỷu tay bưng cao, phía sau lưng thẳng tắp xem ra rất không tự nhiên, cứng ngắc như bị trói trên cây gỗ dựng thẳng tắp, ngũ quan nhíu lại cùng nhau, xem ra rất không cao hứng.

Edward nhìn dáng vẻ hắn tay chân vụng về, không nhịn được nở nụ cười. Loại lễ nghi này nếu như không ứng dụng thực tế thì rất khó nắm bắt, bản thân Edward, đến bây giờ còn chưa quen được, huống hồ nói gì William. Nhớ tới một đời trước, cho đến khi mình chết đi, William vẫn không đạt khẩu âm cùng lễ nghi tiêu chuẩn, Edward nụ cười càng lớn hơn.

Quốc vương mới vừa cùng ngồi nói chuyện với đại công phu nhân xong, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên mặt Edward mỉm cười ôn nhu tới cực điểm. William ngồi quá xa quốc vương, quốc vương không cách nào thấy được ánh mắt Edward nhìn chăm chú đối tượng, quốc vương nhấc tay lên, người hầu đứng phía sau ông vội vàng tiến lên cúi người, quốc vương bàn giao hai câu, người hầu lập tức rời đi, làm bộ lơ đãng tiến đến chỗ ngồi Edward, vì y rót rượu, cuối cùng trở lại bên người quốc vương, ghé vào lỗ tai ông nhẹ giọng nói ra một cái tên.

Quốc vương hơi nheo mắt lại, nhìn Edward cùng một năm trước đây hoàn toàn khác nhau, lộ ra vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Edward nhìn một lúc tiểu William làm sao gian nan duy trì tư thế ăn uống khéo léo, mới thu hồi sự chú ý lại, tiếp tục một bên dùng cơm, vừa cùng người xung quanh giao lưu, không chút nào phát hiện tầm mắt quốc vương mịt mờ đánh giá.

Đột nhiên, một trận huyên náo từ cuối bàn ăn truyền đến, nương theo âm thanh mâm đồ ăn đánh vỡ cùng cái ghế ngã chổng vó, còn có tiếng con nít khóc lóc chói tai, có tiếng gầm của rồng không lẫn vào đâu dược, chỉ có điều con rồng này vừa nghe chính là một con ấu long.

“Làm sao vậy?” Quốc vương đặt ly rượu của mình xuống, nhíu mày.

Một người quý tộc nhanh chạy đến bên người quốc vương, nhẹ giọng nói: “Là bọn nhỏ đánh nhau, thiếu gia William đã biến thành hình thú, đem con trai công tước Hạ Lăng cậu Matthew đánh gục.”

Đánh gục cái từ này thật sự quá uyển chuyển, trên thực tế là William ở một phương diện đánh Matthew. Tiểu ngân long cao bằng nửa người lớn gắt gao đem tiểu hắc lang dưới thân ép trên đất, cắn vào cổ của đối phương không tha, cái đuôi xước mang rô vung qua vung lại, nỗ lực đẩy lùi hết thảy người muốn tới gần. Tiểu hắc lang Matthew liều mạng giẫy giụa, trong miệng phát ra tiếng rít gào thê thảm.

Có điều, dù sao cũng chỉ là hai đứa nhỏ đánh nhau mà thôi, thú nhân ở đây rất nhanh đem hai đứa nhỏ tách ra. Trên miệng William, phun ra một quả cầu lửa hướng về phía thú nhân kéo hắn ra, đuôi suýt chút nữa quật lên cánh tay thú nhân. Thú nhân tay mắt lanh lẹ tránh thoát đuôi hắn, cũng hé miệng phun ra một làn khói trắng lạnh lẽo, tiêu diệt quả cầu lửa William.

Mà một bên khác, tiểu hắc lang Matthew biến trở về hình người, trốn vào trong lòng ngực á thú nhân, y phục trên người hắn bởi vì vừa nãy đánh nhau trở nên rách rưới, vết thương trên cổ đang chảy máu ào ào, hắn sờ lên cổ mình, vừa nhìn thấy máu tươi đầy tay, lập tức oa lên một tiếng khóc thật lớn: “Ba ba! Phụ thân! Ba ba! Con sắp chết rồi! Oa oa oa oa… Con sắp chết rồi!”

Công tước Hạ Lăng hốt hoảng lên, ông xông tới đem con ôm vào trong ngực, công tước phu nhân theo sát phía sau bận rộn từ trong không gian móc ra thuốc trị thương bôi lên trên cổ con mình, máu rất nhanh liền ngừng chảy. Công tước Hạ Lăng vuốt lên đầu con yêu, quay về nắm lấy thú nhân William còn đang giãy dụa phẫn nộ quát: “Cái thằng con hoang thấp hèn…”

“Được rồi!” Quốc vương đứng lên, trầm giọng nói, “Hạ Lăng, chú ý thái độ của ngươi.”

Toàn bộ phòng ăn lập tức yên tĩnh lại, chỉ có tiếng Matthew còn đang khóc thút thít và William tiếng thở dốc ồ ồ vẫn còn duy trì hình thú.