Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 21




Cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị đẩy ra, William một thân hàn khí xông vào. Edward đã tỉnh rồi, đang ngồi ở đầu giường uống thuốc, nhìn thấy con thú nhỏ dáng vẻ thất kinh, lập tức sửng sốt, “Làm sao vậy?”



“Điện hạ!” William đột nhiên đứng ở trước giường Edward, hai mắt đỏ chót, hai tay hắn cầm lấy vạt áo thật chặt, nhìn qua như đang khắc chế gì đó.



“Xảy ra chuyện gì?” Edward nghiêm mặt nói, y đặt chén thuốc xuống, ngồi dậy, đưa tay ra kéo tay William, “Ngươi gặp phải chuyện gì? Là có người khiến ngươi bị oan ức sao? Nói đi, ta là chủ nhân pháo đài này, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, ta sẽ chủ trì công đạo cho ngươi.”



“Điện hạ…” William mũi đau xót, hắn muốn nhào tới vào lòng Edward, như lúc trước mẫu thân còn sống vậy, cho dù tiểu thư Margaret dùng tiêu chuẩn quý tộc yêu cầu mình phải lạnh lùng xa lánh nữ nhân, thế nhưng thiên tính mẹ con vẫn khiến cho bà không nhịn được khi nhìn thấy William khổ sở thương tâm, đem con trai của chính mình ôm vào trong ngực. Thế nhưng William đúng lúc nhớ tới tình huống thân thể Edward, cùng với thân phận không giống như bình thường, cuối cùng hắn chỉ là kéo tay Edward, quỳ gối bên giường, đem mặt kề sát trên tay Edward, buồn buồn nói, “Không có chuyện gì.”



“Dáng vẻ của ngươi thế này, là không có chuyện gì thật sao?” Edward nâng mặt William lên, “Đừng quỳ trên mặt đất.” Y đưa tay luồn qua nách bé trai, ôm lấy phía sau lưng hắn, muốn đem hắn kéo lên. Người hầu đứng một bên vội vàng tiến lên hỗ trợ, William cũng gấp rút bận rộn đứng lên, theo phương hướng cùng cường độ Edward, ngồi ở trên giường.



Người hầu một bên khác nhìn Edward trong thời gian ngắn sẽ không nằm trở lại trên giường, liền lấy áo ngủ khoác ở trên lưng y. William cũng bận rộn giúp Edward mặc quần áo. Edward đơn giản buộc lại đai lưng trên áo ngủ, liền phất tay, để hai vị người hầu đi ra ngoài trước.



Cửa phòng ngủ đóng lại, Edward liền đưa tay ôm lấy vai thú nhỏ, thân mật kéo hắn ôm vào trong ngực: “Xảy ra chuyện gì, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết.”



William không dám dựa thân thể hoàn toàn trên người Edward, chỉ là nhẹ nhàng đưa đầu kề sát ngực Edward, nhưng hắn mới vừa dựa vào, liền nghĩ đến vị trí này, mấy ngày trước đã từng bị một con dao sắc bén tàn nhẫn đâm vào, August vừa mới trong vườn hoa nói với hắn một lần nữa ở bên tai vang vọng.





Mặc dù William tuổi tác còn nhỏ, hoàn cảnh cuộc sống trước kia cũng vô cùng đơn giản, nhưng hắn không phải thằng ngu, cũng không phải là không nghe được trong lời thoại August nói vụ Edward bị đâm ám chỉ quan hệ không nhỏ đến quốc vương, huống hồ hắn cũng không giống người khác nghĩ hắn và Edward thật ra không biết gì, cho dù không biết Edward bị thương là do quốc vương tự mình ra lệnh, nhưng rõ ràng khẳng định là chính mình đã liên lụy đến Edward.



Vì thế, một dao này, kỳ thực là Edward vì chính mình mà chắn? Nếu như không có Edward, nếu như mình thật sự như mẫu thân nghĩ tới trở thành vương trữ, như vậy con dao kia có phải sẽ đâm vào ngực mình?



Ý nghĩ này vừa lóe ra, William nhất thời cảm thấy con mắt chua xót, ngực chính mình như có người đâm. Hắn tựa lên bả vai Edward, nghiêm túc nhìn chằm chằm ngực Edward, áo ngủ thật dày trùng lên cổ áo, cái vết thương màu hồng phấn đã khép lại xuyên thấu qua áo ngủ tơ lụa lúc ẩn lúc hiện liền lộ ra.



Nhìn thấy vết sẹo này, William trong lòng cực kỳ khổ sở, không nhịn được đến gần, quay về phía cổ áo ngủ thổi thổi hơi.



Edward sửng sốt một chút, lập tức rõ ràng đứa nhỏ này muốn làm gì, bật cười nói: “Cảm ơn William, đã không còn đau.”



William lắc lắc đầu, ôm lấy eo Edward, đem mặt chôn vào bên trong y phục của y, lẩm bẩm nói như tiếng muỗi kêu: “Xin lỗi…”



Edward ngạc nhiên, sự tình này vượt qua dự liệu của chính mình, cảm giác mơ hồ gần như mất khống chế liền xông ra. Y muốn tiếp tục truy hỏi, thế nhưng từ thái độ William có thể thấy được, hắn cái gì sẽ đều không nói. Người bên trong pháo đài bị quốc vương đổi toàn bộ, ngay cả một người thuộc về Edward cũng đều không có, cho dù y muốn tra một chút đến cùng đã phát sinh chuyện gì, e rằng sẽ truyền tới trong tai quốc vương, liền biến thành chính mình có mưu đồ gây rối.




“Được rồi được rồi, lại không phải do ngươi sai.” Edward nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng William, theo lời an ủi của y, hiện tại y chỉ có thể đem câu William xin lỗi không đầu không đuôi kia, tự cho là do William trơ mắt nhìn chính mình bị thương ngay trước mặt hắn tự trách không thể làm gì, “Ngươi bây giờ còn nhỏ, đương nhiên không có cách nào bảo vệ ta, cái tên thú nhân thành niên kia lại có mưu đồ phản nghịch, đẳng cấp cũng cao hơn ngươi, ngươi không bị thương, cũng đã là vạn hạnh.”



Không phải như vậy! William ở trong lòng hô hoán, thế nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ là buông ra eo Edward, cẩn thận nâng lên tay phải y, dáng vóc tiều tụy đưa môi hôn lên trên mu bàn tay của y, hắn không muốn hôn lên chiếc nhẫn kia, bởi vì làm như vậy thật giống như hắn hiến trung thành đến chiếc nhẫn kia, cái vị trí thái tử đó, vương miện vương trữ đỉnh cao, mà không phải bản thân Edward, “Cả đời này ta sẽ bảo vệ ngài.” Hắn nhỏ giọng nói, trong mắt mờ mịt kinh hoảng dần dần tản đi, chỉ còn dư lại kiên định mà Edward nhìn không hiểu.



“Được, vậy an nguy của ta, đành đặt trên người ngươi rồi.” Edward cúi đầu, đưa trán của chính mình chạm lên đỉnh trán William.



Con thú nhỏ có chút sững sờ sờ lên trán của mình, lộ ra mỉm cười ngại ngùng, trong lòng đột nhiên có cảm giác trầm trọng lên, như hạt giống bồ công anh đột nhiên lọt xuống mặt đất, bắt đầu có sinh mệnh tương lai. Làm một người quyết định gánh lấy trách nhiệm bảo vệ một người khác, hắn liền bắt đầu không còn là đứa nhỏ không biết thế sự, bắt đầu trưởng thành thành một đại nam nhân.



Tất cả những thứ này, Edward không biết được. Trước mắt, tâm tư của y đều bị tin tức vương đô truyền đến chiếm cứ hết thảy.




Vương trữ bị đâm, đại đa số cận vệ và người hầu trong pháo đài đều thay đổi thành người của quốc vương phái tới.



Tại đế đô, quốc vương thanh tẩy triều chính, triệt tiêu những đảng phái đối lập, bằng cách này hay cách khác, quốc vương đạt được quyền lực mà ông ta muốn có.




Nghe được tất cả những thứ này, Edward chỉ cảm thấy sợ nổi cả da gà.



Càng làm cho Edward cảm thấy khủng bố chính là những nhân sự điều động kia.



Hiện tại còn không biết có bao nhiêu người có thể nhìn ra, thế nhưng Edward sống lại từ cõi chết trở về hiểu rõ, ý nghĩa thực tế quốc vương lần này sắp xếp là muốn mượn quyền quân đội và quân sự, đem quyền lợi hành chính lập pháp cùng tư pháp từ chính đảng, hội nghị cùng với dân chúng thu hồi lại trong tay, lập nên chế độ quân chủ chuyên chế, thời kỳ mà “quân xử thần tử, thần bất tử bất trung”.



*Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung:Vua khiến bề tôi chết mà bề tôi không chết là bất trung.



Quốc vương là kẻ cuồng quyền lực, lại là thú nhân mạnh mẽ nhất đế quốc, đã sớm căm ghét hội nghị dân chủ kiềm chế, mưu tính trở thành bá vương chuyên quyền. Vương hậu đã sớm phát hiện, bà cũng khao khát quyền lực, gia tộc Aboulous vì quốc vương bỏ ra công sức, cũng đòi lấy không ít quyền lợi.



Nếu như hai người đồng thời cưỡi trên đầu một phi hành thú, như vậy phải có 1 phe chịu ngồi lại phía sau. Gia tộc Aboulous là thế lực ủng hộ quốc vương to lớn nhất, nhưng cũng là uy hiếp lớn nhất, hai người này hợp tác vì tranh cướp quyền sinh quyền sát đế quốc, tất nhiên muốn khơi ra một cuộc chiến tranh, cuộc chiến tranh này, sau khi diệt trừ phe uy hiếp, kẻ thắng sẽ thành kẻ độc chiếm quyền lực.



Một đời trước, quốc vương nhiều lần sắp xếp tiến hành thanh tẩy, mà đời này, bởi vì Edward đần độn quy hàng, càng để quốc vương nắm lấy cơ hội, một bước nắm thời cơ tung đòn sát thủ.