Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba

Chương 7: Bà xã vô gian đạo




Ông xãvội vàng phóng về nhà, tôi nghe thấy giọng anh, nhưng vẫn không chịu mở cửa.Anh ở bên ngoài mắng Tiểu Nhã, Tiểu Nhã cũng lớn tiếng phản bác, nói cô takhông đánh tôi trước, là tại tôi đánh cô ta trước.

Tôiphẫn nộ mở toang của phòng, chỉ vào Tiểu Nhã, nói như đứt từng khúc ruột: “Cônói tôi đánh cô trước sao? Cô có lương tâm hay không vậy!”. Tôi vút cao giọng,“Rõ ràng là cô nói muốn đánh cho tôi sẩy thai, để chúng tôi không còn con nữa,sau đó ông xã mới chịu ly hôn với tôi. Thật không ngờ cô dám nói tôi đánh côtrước!”.

Đôi mắtông xã hết nhìn tôi rồi lại nhìn Tiểu Nhã, tôi và cô ta đều hằn học chằm chằmnhìn nhau, không hề nhúc nhích. Tôi chợt trào nước mắt, một nửa là thật, mộtnửa là giả. Tôi nghẹn ngào nói với ông xã: “Cô ta phả thẳng khói thuốc vào mặtem, muốn gián tiếp mưu hại con chúng ta”. Tiểu Nhã đương nhiên phủ nhận: “Emkhông hề!”.

Tôi laođến phòng khách, may mà đầu mẩu thuốc lá vẫn còn ở bên cạnh ghế sofa. Tôi nhặtlên, vô cùng phẫn nộ: “Có gan thì đi xét nghiệm DNA với tôi, bây giờ khoa họcphát triển như thế, cô có dám hay không?”.

TiểuNhã đành phải thừa nhận: “Đúng là tôi có hút, nhưng tôi không hề cô!”. Tôi chaumày nhìn ông xã, nước mắt tuôn rơi: “Anh tin em hay là tin cô ta? Anh tin em ômcái bụng này để đi đánh nhau với cô ta sao? Anh cho rằng em mặc kệ con mình đểđánh nhau với cô ta sao?”. Ông xã hoa mày chóng mặt, Tiểu Nhã tức giận đến phátrun lên. Tôi tiếp tục đổ them dầu vào lửa: “Tiểu Nhã, cô có đẩy tôi ngã xuốngđất hay không, cô tự nói đi”.

TiểuNhã tức đến độ đỏ cả mắt: “Là tại cô đánh tôi trước, tôi mới chống cự lại, đẩycô ngã xuống đất”.

“Anhthấy đấy, thừa nhận rồi!”. Tôi hằn học trợn mắt nhìn cô ta, ánh mắt đó dườngnhư chỉ muốn bóp chết cô ta.

TiểuNhã thấy ông xã không tin cô ta, tức đến độ muốn bật khóc. Ông xã trừng mắtnhìn cô ta nói đầy giận dữ: “Tiểu Nhã, bây giờ cô đang bị bệnh, tôi không muốnmắng cô. Nhưng nếu cô muốn làm hại đến con của tôi, tôi chắc chắn sẽ không thacho cô!”.

TiểuNhã thực sự không thể nói thêm gì, đành phải nước mắt lưng tròng nói lời xinlỗi với tôi: “Chị dâu, thực sự xin lỗi, em nhấtthời hồ đồ, cho nên mới đánh chị, xin chị tha thứ cho em!”.

Tôithấy cô ta thỏa hiệp thì hận một nỗi không thể thổi bùng ngọn lửa: “Tôi sẽkhông tha thứ cho tên đao phủ muốn giết hại con của tôi!”. Tôi nhất định cầnphải thu lại những giọt nước mắt tôi đã chảy ra từ trên người cô ta, nhất địnhkhông dễ dàng tha cho cô ta! Tôi mím môi, nước mắt lại tuôn rơi. Ông xã thấytôi khóc, đành phải an ủi tôi: “Thôi đi, anh nghĩ cô ấy cũng không cố ý đâu!”.

Nướcmắt tôi vẫn rơi, tôi vu khống tội danh chỉ trích cô ta: “Sao cô ta có thể làmnhư vậy chứ? Lấy cây lau nhà đánh vào bụng em, nếu như em không trốn vào trongphòng, đứa bé chắc chắn đã không giữ được rồi!”. Tôi nhấn mạnh giọng, nước mắttuôn rơi ào ạt, “Sau này, em phải làm thế nào đây? Con của em vô tội, cho dùTiểu Nhã có yêu anh thế nào, cô ta cũng không nên làm hại sinh mệnh này”.

Tôinhìn ông xã, tất cả những câu nói dối dường như đều biến thành sự thật. Vìngười đàn ông này, nước mắt của tôi gần như đã chảy cạn, giờ đây lại chỉ có thểphá hoại một người phụ nữ khác để đạt được mục đích khiến anh quan tâm tới tôi.

Việcnày không chỉ đáng thương, mà thực sự quá nực cười!

Yêuthương nhau suốt mười năm, cuối cùng, thật không ngờ tôi phải dùng đến kiểu thủđoạn này, mớithương xót của anh đối với tôi. Tôi chỉ có thể khóc lóc thảm thiếttrước mặt anh mới có thể chứng minh được, thì ra trong lòng người đàn ông nàyvẫn còn yêu tôi! Cuối cùng tôi thực sự khóc hu hu, khóc thảm thiết như đứt từngkhúc ruột.

Đau đớnđến độ không thiết sống nữa!

Ông xãôm lấy tôi, khẽ khàng an ủi tôi.

TiểuNhã thất bại ê chề, ủ rũ ra về.

Buổitối, sau khi ông xã về nhà, còn đặc biệt trò chuyện tâm sự với tôi. Tôi nhìnanh, chỉ gắng gượng mỉm cười. Anh ôm lấy tôi, nói: “Bà xã, Tiểu Nhã thực sựkhông cố ý đâu!”. Trong lòng tôi lạnh toát, khó khăn lắm mới mở miệng ra: “Anhvẫn nói đỡ cho cô ta sao?”.

Anhnói: “Bà xã, anh thực sự không hề nói đỡ cho cô ấy, nhưng, anh nghĩ cô ấy đãmắc bệnh ung thư vú, không đến nỗi phải làm những việc như vậy”.

Tôinghĩ tôi không nên cãi cọ trực tiếp với chồng, đã quyết định chia tay, cần gìphải cãi cọ để cả hai đều không vui. Tôi nói: “Em không phải là trách cô ta, làem ra tay trước”. Anh thở phảo, tôi lại tiếp tục nói, “Cô ta nói với em cô tabị bệnh là giả đấy, chỉ giả vờ bệnh để lừagạt anh, nói anh là một tên ngốc, cho nên em giận quá, mới lấy cây chổi lau nhàđể đánh cô ta”.

Anh mởto mắt, tỏ vẻ không thể tin nổi: “Em nói, cô ta giả vờ bị bệnh để lừa dốianh?”.

Tôi khẽlắc đầu, giọng nói thê lương: “Em không biết, chính cô ta nói như vậy. Là thậthay giả, em thực sự cũng không biết”. Tôi đột nhiên ôm chặt anh, hỏi đầy bithương, “Ông xã, anh đừng có ở cùng cô ta có được không? Mỗi lần, sau khi anh ởbên cô ta xong, cô ta bèn chạy lên để chế giễu em, cố ý chọc giận em. Em thựcsự sợ không giữ được con”.

Anh cúiđầu, nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt long lanh: “Vậy sau này em không được nổinóng vô cớ, không được hiểu nhầm anh và Tiểu Nhã”. Lòng tôi lạnh giá, khẽ gậtđầu: “Được, em hứa với anh”.

Chỉ cầnanh ở lại bên cạnh tôi, tôi có thể dùng hết mọi thủ đoạn.

Cuộchôn nhân chỉ còn chút hơi tàn này, chỉ còn lại hữu danh vô thực. Tình yêu củachúng tôi, như đê đã bị khiến tất cả mọi tình cảm chân thật đều bị trôi đi hết,không bao giờ có thể quay trở lại được nữa.

Mớisáng sớm Tiểu Nhã đã chạy đến tìm tôi, vừa khóc vừa kêu gào, làm ầm ĩ nhà cửa,tôi lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ cười nhạt. Nhưng tôi vẫn cần phải đề phòng! Thủđoạn của cô ta còn nhiều lắm!

Chỉ sơsảy một chút là đã bị lên thuyền hải tặc.

Cô tanổi giận đùng đùng hỏi tôi: “Sao cô lại không để anh ấy đến thăm tôi?”. Tôi hỏingược lại: “Cô có ý gì vậy, tôi bắt buộc phải để chồng của mình chạy đi tìm côhay sao? Sau đó ôm cô, an ủi cô?”. Đây đùng là truyện cười hài hước nhất trêncõi đời này, loại người đàn bà đê tiện và vô liêm sỉ như thế này, có lẽ trênđời cũng đã tuyệt chủng rồi!

Tay côta run rẩy, chỉ thẳng vào mũi tôi: “Cô cố tình nói tôi đánh cô, cố tình nói tôilừa dối anh ấy, cô thật quá nham hiểm!”. Tôi không bị mắc lừa, ai biết được côta có ghi âm hay không. Tôi giả vờ vô tội: “Không phải là cô nói sao?”.

Cô tatức giận đến độ toàn thân run rẩy: “Bỉ ổi!”.

Tôinhìn cô ta, cảm thấy thật buồn cười: “Một kẻ thứ ba muốn phá vỡ gia đình tôi, cướpchồng tôi, chạy đến nói với tôi, cô thật bỉ ổi, tôi thực sự không biết nói gì”.

Trênthế gian này không chỉ có người đàn ông duy nhất là chồng tôi, tôi thực sựkhông hiểu, tại sao Tiểu Nhã lại nhất định không chịu buông tay! Cô ta xinhđẹp, có khí chất, lại du học trở về, lẽ nào muốn tìm người đàn ông khác lại khóđến thế? Cuối cùng cô ta thốt ra những lời nói cay độc: “Được, cô cứ đợi màxem, cô đã làm một, tôi sẽ làm mười!”. Dù tôi không hiểu cô ta muốn làm gì,nhưng có dùng ngón chân cũng có thể đoán được, chắc chắn không phải là việc hayho gì!

Sắp đếnTết, công ty ông xã muốn tổ chức tiệc ăn mừng cuối năm. Ông xã đưa tôi đi, vừatiến vào, ngay từ xa tôi đã nhìn thấy Tiểu Nhã đứng giữa đám đàn ông. Dưới ánhđèn đủ sắc màu, vẻ đẹp của cô ta khiến ai cũng phải ngưỡng mộ, khí chất của côta, từng cử chỉ của cô ta, không thể phủ nhận có sức mê hoặc rất lớn.

Ngườiđàn bà này bẩm sinh đã là một tai họa!

Khi côta nhìn thấy ông xã long lanh, lập tức tiến đến. Cô ta mỉm cười hỏi tôi: “Chịdâu, chị cũng đến à”.

Ông xãtôi là một người đàn ông tuấn tú. Ban đầu lúc tôi kết hôn, mẹ tôi vẫn luônmiệng nói, kiểu đàn ông này khó mà dựa vào được, sớm muộn cũng sẽ xảy rachuyện. Quả nhiên, không nghe lời người già, thiệt ngay trước mắt!

Các fanhâm mộ của Tiểu Nhã cũng kéo đến, thi nhau mời cô ta khiêu vũ. Cô ta nhìn ôngxã bằng ánh mắt rừng rực, lần lượt từ chối mọi người. Cô ta đột nhiên nói vẻrất chân thành: “Anh Khoa, hãy nhảy cùng em!”.

Ông xãim lặng.

Tôicũng kêu lên đúng lúc: “Bụng em hơi đau!”.

Anh lậptức cuống cuồng hỏi tôi: “Có sao không em?”.

Tôi mỉmcười: “Có anh ở bên em, thì sẽ không sao”. Tiểu Nhã lườm tôi một cái, đúng lúcđó dưới khán đài chợt vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền. Thì ra Tổng giám đốcsắp bước lên phát biểu.

Tổnggiám đốc thử micro mỉm cười tuyên bố: “Các bạn đồng nghiệp đã vất vả suốt cảnăm qua, buổi lễ cuối năm lần này được tổ chức sớm là vì có một chuyện vui, đóchính là, công ty bất động sản lớn nhất toàn quốc quyết định rót vốn đầu tư chocông ty chúng ta”. Ông ngừng lại, cười nói: “Xin mời ông Tần Tử Long- Tổng giámđốc tập đoàn Tư Duy của chúng ta lên phát biểu”.

Tôikhông dám tin, khẽ hỏi ông xã: “Tần Tử Long chẳng phải là ở công ty lên sànchứng khoán sao? Chuyển sang ngành bất động sản khi nào vậy?”.

Anhcũng ghé sát vào tai tôi nói: “Bất động sản cũng có thể lên sàn”.

Ở trênbục, Tần Tử Long mặc bộ complet màu đen phẳng phiu, trông rất lịch sự nho nhã.Ở bên dưới, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, tôi đành phải bịt chặt tai, chỉnhìn miệng anh mấp máy phát biểu trên sân khấu.

Ánh mắtanh có vẻ như đang tìm kiếm trong đám người, khinhìn thấy tôi, anh khẽ gật đầu, nụ cười trên môi cũng tươi tắn hơn. Đột nhiên,toàn bộ ánh mắt của mọi người đều hướng về phía tôi, tôi không biết làm thếnào. Ông xã kéo tay đang bịt chặt tai tôi xuống, nói: “Em lên sân khấu bốc thămtrúng thưởng”.

“Bốcthăm trúng thưởng gì chứ?”.Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tôi càng ngượngngùng hơn, vừa rồi tôi cứ mải bịt tai, vốn không hề nghe thấy Tần Tử Long nóigì. Làm như vậy, hình như không được lịch sự cho lắm.

Ông xãhạ giọng: “Em cứ lên sân khấu là biết ngay thôi”.

Tôiđành phải khẽ gật đầu, bước lên sân khấu.

Tần TửLong nói khẽ, trò chuyện phiếm với tôi như thể xung quanh không có ai cả: “Côbạn, em bé vẫn khỏe chứ?”. Dưới khán đài, mọi người đều chăm chú dõi theo, hàngtrăm con mắt đang chăm chú nhìn chúng tôi, tôi chỉ cảm thấy mặt nóng bừng,trong lòng như thể đang bọc một nồi nước sôi vậy, cảm thấy vô cùng mất tựnhiên.

Anh lạinói nhỏ: “Lát nữa thùng bốc thăm đưa đến, em cứ trực tiếp bốc thăm. Hãy nhớ,bên trong đó có một quả cầu đỏ, nhìn trông rất bình thường, thực ra nó bị thiếumột miếng nhỏ, em cứ nắm quả cầu đó là được”.

Tôi thìthào: “Như vậy là ăn gian!”.

Anhcười, giọng nói không thể nhỏ hơn được nữa: “Đấy là món quà anh tặng em, khôngthể không bốc được!”.

Tôihiếu kỳ: “Là gì vậy?”.

“Làphòng VIP một tháng của bệnh viện”.

Tôi bănkhoăn: “Nó dùng để làm gì?”.

Anhnói: “Lúc sinh con cần dùng đến”.

Vậy thìphải bốc trúng rồi, tôi đang muốn hỏi thêm, thùng bốc thăm đã được bê đến. TầnTử Long nói vào micro: “Bây giờ bắt đầu bốc thăm trúng thưởng!”. Tiếng vỗ tay ởbên dưới vang như sấm rền, tiếng hò reo vang lên không ngớt. Tần Tử Long lại bổsung: “Xin mọi người hãy im lặng, bởi vì ở đây có phụ nữ mang thai, tiếng vỗtay quá lớn e rằng sẽ làm ảnh hưởng tới em bé trong bụng cô ấy”.

Ở bêndưới dần yên tĩnh. Tôi giơ tay ra, sờ những quả cầu ở trong thùng. Anh lại khẽgiọng nói: “Trong thùng chỉ có hơn mười quả cầu, có cần thiết phải lâu đến nhưvậy không?”. Tôi từ từ chọn từng quả một, khó khăn lắm mới chọn được quả bịthiếu một miếng, cầm ra, đưa cho anh. Anh mở quả bóng màu đỏ làm bằng nhựa ra,rút tờ giấy ở bên trong ra, lớn tiếng đọc: “Là giải đặc biệt, phần thưởng làmột tháng nằm phòng VIP của bệnh viện Bạch Vân bệnh viện sang trọng nhất củathành phố chúng ta”.

Ngườihướng dẫn chương trình bê đến một cái hộp, Tần Tử Long lấy một tấm thẻ ở tronghộp ra đưa cho tôi, nói nhỏ: “Em có thể đi xuống được rồi!”.

Tôinhìn tấm thẻ đó, hiện rõ là đã được thanh toán tiền, rồi lại còn là hội viênVIP gì đó… Bệnh viện cũng tổ chức hoạt động thế này. Tôi đưa thẻ cho ông xã,anh sa sầm nét mặt, không lên tiếng.

TiểuNhã nhân cơ hội mượn gió bẻ măng, nói: “Rõ ràng là cố ý để cho cô ta bốcđược!”. Cô ta mở to mắt hỏi tôi: “Có phải là đã đánh dấu bằng ký hiệu nào đókhông?”. Tôi đương nhiên không thừa nhận: “Lẽ nào không thể là tôi gặp may đượcsao?”.

“Xì!”.Cô ta nói: “Những giải thưởng khác đều là những giải rất ít tiền, chỉ có mỗigiải đặc biệt là thẻ VIP bệnh viện, chắc chắn anh ta cố ý dành cho cô, người mùcũng có thể nhận ra được!”.

Tiếtmục bốc thăm trúng thưởng ở trên sân khấu đã kết thúc, những người ở dưới khánđài cũng lần lượt giải tán. Tần Tử Long bước lại, Tiểu Nhã cũng bước đến gầnanh nói vẻ giận dữ: “Anh bạn Tần, có phải là có ý thiết kế giải đặc biệt nhưvậy, sau đó tặng cho cô ta không?”.

Tôi cảmthấy rất căng thẳng, thấp thỏm nhìn Tần Tử Long. Tần Tử Long chỉ cười: “Tôi cầnthiết phải làm như vậy sao? Chính là do cô ấy may mắn, chẳng liên quan gì tớitôi cả!”.

Ông xãtrừng mắt nhìn Tần Tử Long, vẫn không lên tiếng.

“TửLong, sao anh lại nghĩ đến việc rót vốn đầu tư cho công ty này?”. Tiểu Nhãgiọng ỏn ẻn khiến tôi toàn thân nổi da gà. Tần Tử Long nhận lấy ly rượu vangnhân viên phục vụ đưa đến, nói vẻ thâm sâu: “ Cô đoán xem!”.

TiểuNhã gần như dính chặt vào người anh, cùi chỏ khẽ hích vào anh: “Thật không ngờ,thì ra anh làm về bất động sản”. Cô ta ánh mắt sáng ngời, chămchú nhìn anh, cười vẻ quyến rũ: “Vừa đẹp trai vừa giàu có, chắc chắn là có rấtnhiều cô gái theo đuổi anh”.

Tần TửLong nhìn tôi: “Tôi là Liễu Hạ Huệ!”. Mặt tôi nóng bừng, lại nhớ đến ngày hômđó, tôi buột miệng gọi anh là Liễu Hạ Huệ. Thật không ngờ, đến giờ anh vẫn cònnhớ!

TiểuNhã dường như rất có hứng thú với anh, ánh mắt nồng nhiệt: “Chúng ta cùng khiêuvũ nhé!”.

Thậtthú vị, tình địch của tôi cuối cùng đã chuyển mục tiêu rồi! Bây giờ cô ta mớibiết, thì ra người đàn ông vừa giàu có vừa đẹp trai mới đáng yêu. Còn ông xã ởbên cạnh tôi chỉ đẹp trai thôi, nói về tiền bạc, đương nhiên không thể nhiềubằng Tần Tử Long rồi!

Tôinhìn Tần Tử Long, từ từ nở nụ cười. Thật hay, đôi trai tài gái sắc này có thểso tài, xem ai giỏi hơn ai.

Tần TửLong lại chậm rãi hỏi tôi: “Cô bạn, vừa rồi những tiếng vỗ tay đó không làm ảnhhưởng gì đến bạn chứ!”. Tiểu Nhã thấy anh không thèm chú ý đến cô, hỏi càng thathiết hơn: “Hãy nể mặt nhảy cùng một điệu được không?”.

Tôinhìn ông xã, chỉ muốn vỗ tay!

Tần TửLong tảng lờ, chỉ dặn dò tôi: “Em nhớ giữ thẻ VIP cẩn thận, đừng làm mất, tấmthẻ đó tốn không ít tiền đâu!”. Lấy bất biến ứng vạn biến, việc này Tần Tử Longđúng là suy nghĩ thấu đáo!

TiểuNhã tẽn tò, quay người gọi ông xã: “Chúng ta cùng khiêu vũ nhé!”. Ông xã nhìncô ta một cái, từ chối thẳng thừng: “Anh không có hứng!”.

Khuônmặt Tiểu Nhã đã bị bẽ bàng đến đỉnh điểm, hậm hực trừng mắt nhìn tôi.

Tôi cốnín cười đến độ bụng thấy hơi nhói đau! Nhưng cô ta trừng mắt với tôi làm gìchứ? Tôi không chịu lép vế, cũng trừng mắt hằn học nhìn lại cô ta!

Việcxảy ra trong buổi tiệc cuối năm khiến tôi cảm thấy hân hoan suốt nhiều ngàysau. Mấy hôm nay, Tiểu Nhã cũng không hề xuất hiện trước mặt tôi, có lẽ ngàyhôm đó đã mất mặt quá rồi, thì ra, cô ta cũng gặp phải cảnh chẳng ai thèm nhòmngó đến!

Khi TầnTử Long gọi điện cho tôi nhắc đến Tiểu Nhã, giọng tỉnh bơ: “Không hiểu cô tađang giở trò gì, dạo này suốt ngày gọi điện thoại, nhắn tin cho anh, anh thấythật là phiền toái!”.

Tôi cốgắng nhịn cười: “Cô ta chuyển mục tiêu rồi!”.

Anhnói: “Em lại

Tôikhông thể kìm nén hơn được nữa, bật cười thành tiếng, hỏi anh: “Sao tối hôm đóanh lại từ chối khiêu vũ với cô ta?”.

Anhcười hi hi: “Những người phụ nữ tán tỉnh anh nhiều như kiến cỏ, xếp hàng cũngcó thể xếp dài đến vài kilômet, cô ta là cái thá gì chứ?”. Tôi nói thẳng: “Anhrất thẳng thắn đấy!”.

Anhnói: “Đương nhiên, thực ra nói thật, trước đây cô ta cũng đã từng tán tỉnh anh.Nhưng không tán tỉnh được, mới theo đuổi chồng em”.

Tôi nhưbị sét đánh, đứng bật dậy khỏi ghế sofa: “Thật sao?”. Tôi hỏi vẻ khó tin: “Vậyanh làm thế nào để cô ta chuyển mục tiêu?”.

“Rấtđơn giản, trực tiếp coi như không nhìn thấy cô ta!”.

“Caominh!”. Tôi gật đầu: “Nếu như lúc đầu ông xã em coi như không nhìn thấy cô ta,thì cũng không đến nỗi phải dẫn đến tình cảnh ly hôn”. Anh trầm mặc, một lúclâu sau mới chậm rãi hỏi tôi: “Cô bạn, bạn còn muốn ly hôn hay không?”.

Nghethấy câu nói này, trái tim tôi như bị bóp nghẹt, dường như có thứ gì đang chặnngay ở lồng ngực, khó chịu đến độ không thở nổi. Tôi nói: “Đương nhiên làmuốn!”. Mũi tôi cay cay, nhưng miệng lại cười: “Em vẫn luôn tiến hành cuộc đấutranh ly hôn, đợi chiến thắng xong Tiểu Tam, em sẽ ly hôn!”.

Anhnói: “Nếu như em muốn Tiểu Nhã không quấn lấy ông xã em, cũng có cách đấy!”.Tôi buột miệng hỏi: “Cách gì vậy?”.

Anhkhông lên tiếng, hồi lâu sau mới từ từ nói: “Để cho cô ta quấn lấy anh là được,anh thỉnh thoảng ứng phó, sau đó vứt cô ta sang một bên, mặc kệ cô ta”.

Tay tôikhẽ run, đột nhiên cảm thấy lo sợ, giọng tôi hơi khàn: “Tại sao anh lại đối xửtốt với em như vậy?”. Anh cười: “Chúng ta là bạn học, cần phải yêu thương giúpđỡ nhau mà!”.

“Chỉnhư vậy thôi sao?”. Tôi nói vẻ hung hăng: “E rằng không phải!”.

Anhtrầm mặc một lúc, rồi từ tốn nói: “Vậy em cảm thấy thế nào? Chắc không phải làcho rằng anh thích em chứ?”. Anh đột nhiên cười vang, nhưng tiếng cười truyềnđến tai tôi cảm thấy rất giả tạo. Anh nói: “Anh chẳng thích em đâu, sao anh lạicó thể thích

Tôi khẽgiật mình, giọng nói hơi run rẩy: “Giờ em rất ghét đàn ông, cũng không biết vìsao, rất sợ đàn ông, thật đấy. Từ khi ông xã như vậy, em luôn cảm thấy sợ đànông”.

Anhhỏi: “Em có sợ anh không?”.

Tôigắng gượng mỉm cười: “Anh chỉ là bạn học của em, đương nhiên không sợ rồi!”.

“Ừ”.Anh nhắc lại: “Anh thực sự chỉ là bạn học của em, cho nên không cần sợ!”. Anhngừng lại, lại nói vẻ khôi hài: “Nếu như sợ hãi, thì cứ coi anh là phụ nữ, làchị em cũng được!”.

Tôicười ngất: “Như vậy mà cũng được sao?”.

Ông xãchợt mở cửa bước vào, thì ra là đã tan làm rồi. Tôi vội nói vào ống nghe vớiTần Tử Long: “Khi nào rảnh nói chuyện sau!”. Ông xã hỏi tôi: “Em đang nóichuyện điện thoại với ai đấy?”.

Tôi gácmáy, nói: “Bạn!”. Anh bước đến, tra cứu số điện thoại, trừng mắt nhìn tôi: “TầnTử Long”. Anh dường như vô cùng khó chịu: “Em có thể không như vậy đượckhông?”.

“Em saochứ?”. Tôi không hiểu gì cả.

Anh lạihét lên hung dữ: “Anh ta đang tiếp cận em, em không nhận ra sao?”.

Tôi nhẹnhàng trả lời anh: “Bọn em chỉ là bạn bè bình thường, anh đã nghĩ nhiều rồi!”.Tôi nhìn anh, đột nhiên cười nhạt: “Tiểu Nhã mới là đang tiếp cận anh!”. Anh bịtôi phản bác đến độ không thốt nên lời, chỉ hậm hực. Sự chen ngang của kẻ thứba có thể khiến cho đôi vợ chồng vốn rất tin tưởng nhau bởi vì không hài lòngvề nhau, cho nên cả ngày cãi cọ không ngớt.

Rõ rànggần nhau trong gang tấc, nhưng dường như xa cách cả một đại dương.

Cuốicùng, chỉ có thể dẫn đến cảnh ly hôn.

Ở đây,rốt cuộc ai có lỗi với ai? Chúng tôi cũng đều không thể trả lời được.

Có thể,đều có lỗi. Vợ có lỗi ở chỗ toàn tâm toàn ý, chồng có lỗi ở chỗ không toàn tâmtoàn ý. Còn Tiểu Tam, có lỗi ở chỗ xen nga

Dù thếnào, cuộc hôn nhân như thế này, thực sự không có cách nào để kéo dài thêm nữa.

Ly hôn,đối với ai cũng đều là một sự giải thoát.

Khôngbiết tại sao, dạo này ngày nào tôi cũng gặp ác mộng, lần nào trong mộng cũngđều là Tiểu Nhã. Lúc tỉnh dậy, trán đầm đìa mồ hôi, bước ra phòng khách uốngnước, nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi.

Sợ côta sẽ làm hại đứa con của tôi.

Cho dùtôi hận ông xã, giận ông xã. Nhưng đứa bé dù sao cũng vẫn là máu thịt của tôi,tôi không có cách nào để bỏ nó được, chỉ có cách duy nhất là sinh nó ra và tự mìnhnuôi nó.

Lúctrước khi tôi hơn hai mươi tuổi, đã từng mang thai một lần. Kết quả là tôi vàông xã đều không biết phải làm sao nên đành phải đi phá thai. Nỗi đau đớn đó,đến tận hôm nay tôi vẫn nhớ như in. Bác sĩ cầm một cái máy, cứa máu thịt trongcơ thể tôi, đau thấu xương, đau đớn đến độ không thể nào mà chịu đựng nổi, sốngkhông bằng chết. Tôi cắn chặt răng, nhưng vẫn đau đớn khôn cùng, vô cùng khóchịu, nước mắt ràn rụa. Đàn ông không thể nào hiểu được nỗi đau này, nhưng chỉcần người phụ nữ đã từng trải qua, trải qua một lần, thì sẽ không bao giờ muốnchịu đựng lần thứ hai nữa. Con của tôi, máu thịt của tôi, tôi muốn nhìn thấy nógọi tôi là mẹ khi đang bi bô tập nói. Tôi muốn khi nó chập chững tập đi, laovào lòng tôi, nũng nịu với tôi, luôn miệng gọi mẹ. Chỉ cần nghĩ đến, là nướcmắt tôi đầm đìa khắp mặt. Mặc dù tôi không thể cho nó một người bố, nhưng, tôicó thể cho nó tất cả mọi thứ quý giá nhất trên cõi đời này.

Khi vàocầu thang máy, vừa vặn gặp Tiểu Nhã, hôm nay là thứ tư, thật không ngờ cô takhông đi làm. Tôi tưởng sẽ không gặp cô ta, cho nên khi gặp, trong lòng vẫn cảmthấy căng thẳng.

Sợ côta không biết lúc nào nổi điên, học Tiểu Tam nào đó trên bản tin, đánh cho tôimột trận tơi bời, làm cho tôi bị sẩy thai.

Cô talạnh lùng trừng mắt nhìn tôi, miệng lưỡi vẫn giễu cợt: “Ôi, chị Diệp Tử rangoài kia đấy, thật là hiếm có!”. Tôi vẫn mỉm cười, cố gắng kìm chế sự căngthẳng, giọng nói thảnh thơi: “Hiếm khi có một ngày trời nắng đẹp, tôi muốn rangoài sưởi nắng!”.

Cô tacười phải đến bệnh viện ngay đây!”.

Tôi chếnhạo: “Giở trò vờ bị ốm mà cũng đến bệnh viện thật à? Đúng là cũng làm khó chocô quá!”.

Cô tamỉm cười: “Cũng chẳng có cách nào cả, mất bao nhiêu thời gian mới rủ được chồngcô đưa tôi đến bệnh viện, cũng cần phải làm bộ làm tịch một chút chứ”. Trái timtôi như bị bóp nghẹt, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Phải dùng hết mọi thủđoạn mới khiến cho anh ấy nhìn cô một cái, cô cũng thật vất vả quá!”. Tôi cố ýcười lớn: “Ngày nào anh ấy cũng nằm bên cạnh tôi, tôi còn chả buồn liếc nhìnanh ấy lấy nửa con mắt”.

Cô tanói: “Thế sao còn không ly hôn?”.

Tôinhìn cô ta đầy khinh bỉ: “Bây giờ mà ly hôn thì lợi cho cô quá!”.

Cô tacười: “Ha, thì ra chị Diệp Tử vẫn còn có dự định như vậy!”.

Tôikhông lên tiếng, nhưng trong lòng đã xuất hiện một ý tưởng hay. Muốn anh ấy đicùng với cô đến bệnh viện, tôi lại muốn xem xem ai sẽ là người chiến thắng!

Vừabước ra khỏi cầu thang máy, tôi đã gọi điện cho ông xã, cất cao giọng: “Anhđang ở đâu vậy?”. Ở đầu dây bên kia, giọng anh ấp a ấp úng: “Anh đang đi làm”.

Giọngtôi hối hả: “Bụng em đau quá!”.

Anh hốthoảng: “Anh về nhà ngay đây!”.

Tôi hỏingược lại: “Chẳng phải anh đang đi làm sao?”.

Anhcàng không nói thêm được gì, tôi nhìn Tiểu Nhã đang ngẩn người đứng trước mặt,đôi mắt trợn trừng nhìn tôi, kêu lên đầy khoa trương: “Ôi đau quá!”. Anh bảo vệđứng bên cạnh vội vàng chạy đến, hỏi tôi: “Có chuyện gì vậy, có cần gọi xe cấpcứu không?”.

Tôi cốtình thở dốc: “Bụng tôi đau quá!”.

Anh bảovệ lại cuống quýt hỏi tôi: “Cô bị sao vậy?”.

Tôi cắnrăng: “Tôi có thai!”.

Ông xãan ủi tôi qua điện thoại: “Em đừng sợ, anh đang trên đường, chỉ mấy phút nữa làvề, chịu đựng nhé!”. Tôi nói: “Em đang ở dưới lầu đợi anh, anh nhanh lên mộtchút!”.

Tôi tắtmáy, đi đến cạnh Tiểu Nhã, tươi cười rạng rỡ. Cô ta nhìn tôi đầy căm hận,nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô thật là bỉ ổi!”.

Tôi vẫnnở nụ cười rạng rỡ, mặc kệ cô ta, đứng ở trước cửa đợi ông xã về. Cô ta đứngcạnh tôi, vẫn trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đó giống như vô vàn lưỡi dao, nhất loạtlao thẳng về phía tôi!

Tôicười vẻ hối lỗi: “Xin lỗi nhé, đứa bẻ đạp tôi, cho nên đau bụng!”.

Bàn taycô ta xách túi, tay nắm thật chặt, khớp giữa đốt ngón tay chuyển sang màutrắng. Anh bảo vệ lại chạy đến, ân cần đưa ghế cho tôi. Tôi ngồi xuống, tươicười nhìn Tiểu Nhã.

Chỉ mấyphút sau, xe của ông xã xuất hiện. Tôi vẫn ngồi im không động đậy, ông xã bướctừ trên xe xuống, vội vàng lao về phía tôi. Anh ôm tôi vào lòng, đưa thẳng lênxe, quên hẳn Tiểu Nhã.

Tôingồi vào trong xe, mới từ từ nói với anh: “Anh đừng quên Tiểu Nhã, cô ấy nói côấy cũng muốn đến bệnh viện, tiện thể đưa cô ấy đi cùng”. Ông xã giật mình, khẽ“ừ” một tiếng, gọi Tiểu Nhã lên xe.

TiểuNhã ngồi xuống ghế phía sau với vẻ vô cùng khó chịu.

Tôinhìn vào kính hậu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt lúc đen lúc trắng của cô ta, chỉcảm thấy vô cùng sảng khoái. Tôi nghiêng đầu, khẽ xoa bụng, chỉ nói: “Đau!”.

Ông xãcăng thẳng đến độ mồ hôi trán toát đầm đìa: “Vừa rồi em đã làm gỉ thế?”.

Tôi rầurĩ: “Vừa rồi trong thang máy Tiểu Nhã không may chạm vào bụng em”. Tiểu Nhã khẽnhúc nhích môi, xem ra đang chuẩn bị phản đòn, tôi vội nói: “Cũng không hoàntoàn là như vậy, chắc là chính cô ấy cũng không để ý!”.

Cô tatức đến phát run lên, không thể biện hộ được gì. Lúc đó ông xã tối sầm mặt,nhưng cũng không tiện nổi nóng.

Tôi lạigiả vờ tiện miệng hỏi: “Tiểu Nhã, nghe nói dạo này cô thường xuyên gọi điệnnhắn tin cho Tần Tử Long”. Mặt cô ta càng sa sầm, nghiến răng nói: “Liên quangì đến cô!”. chẳng liên quan gì đến tôi. Nhưng ai bảo cô ta là kẻ thù cướpchồng tôi chứ! Trong lúc tôi đầm đìa nước mắt, cô ta lại vênh váo tươi cười.Khi con tim của tôi đau đớn như muốn chết, cô ta lại đang quyến rũ người đànông của tôi.

Có thùkhông báo phi quân tử, hơn nữa còn là mối thù này! Không trừng trị cho cô tatơi bời hoa lá thì khó mà tiêu tan được mối hận trong lòng tôi!

Trongbệnh viện, Tiểu Nhã một mình đi lên khoa ung bướu ở tầng năm, tôi siêu âm xongcố nài ép ông xã lên tầng năm. Ngoài mặt tôi nói, nhất định phải quan tâm đếnTiểu Nhã, thực ra trong lòng tôi muốn đi lật tẩy lời nói dối của Tiểu Nhã. Côta vẫn luôn thề trời đất nói rằng cô ta bị mắc bệnh ung thư vú, chỉ cần tôi tìmthấy chứng cứ, xem cô ta giải thích ra sao!

Ở tầngnăm, chúng tôi tìm lần lượt từng phòng, vẫn không thấy Tiểu Nhã. Hỏi bác sĩ,bác sĩ nào cũng nói là không có người này. Tôi vẫn không hết hy vọng, xuốngdưới tìm từng tầng.

Ôngtrời đúng là có mắt, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cô ta ở khoa phụ khoa ở tầngba. Lúc này cô ta đang nói chuyện với bác sĩ phụ khoa. Ánh mắt tôi sáng ngờihỏi vị bác sĩ đang mặc áo blouse trắng: “Cô ấy bị mắc bệnh phụ khoa sao?”.

TiểuNhã không ngờ tôi đến, một mực muốn đẩy tôi ra ngoài. Tôi cứ đi đến trước mặtbác sĩ, nói như đứt từng khúc ruột: “Bác sĩ, Tiểu Nhã là bạn thân của tôi, chodù cô ấy mắc bệnh gì, bác sĩ cứ nói thẳng, chúng tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ đểchữa khỏi cho cô ấy”.

TiểuNhã mặt tái mét, muốn đẩy tôi ra.

Mặt tôicàng thê lương: “Bác sĩ, bác sĩ thấy đấy, cô ấy vốn không muốn để cho chúng tôibiết, không muốn chúng tôi lo lắng. Nhưng, việc này không phải chuyện nhỏ!”.

Vị nữbác sĩ khoảng chừng ngoài bốn mươi tuổi cuối cùng cũng động lòng: “Đúng làkhông nhỏ!”.

Tôi hấttay Tiểu Nhã ra, gần như lao đến trước mặt bác sĩ: “Vậy cô ấy mắc bệnh gì thếạ?”.

Bác sĩnhìn Tiểu Nhã, nói: “Là bệnh xã hội!”.

Tôikhông dám tin! Hai mắt trợn tròn, nhìn bác sĩ chằm chằm: “Sao lại là bệnh xãhội được chứ? Cô ấy là gái trinh cơ mà! Bác sĩ, có lẽ bác sĩ đã nhầm rồi, việcnày không đơn giản đâu!”. Ông xã cũng đứng trướcác sĩ, nói vẻ tán đồng: “Bácsĩ, có phải là chị đã nhầm lẫn gì không?”.

Bác sĩnổi giận: “Tôi đã làm bác sĩ mười mấy năm nay, cô ấy có phải là gái trinh haykhông tôi lại không biết sao? Cô ấy đã đến đây mấy lần rồi, lần này là kiểm tralại!”.

Tôi lạivội vàng hỏi: “Bệnh xã hội từ đâu mà có?”.

Bác sĩvẫn bực bội: “Quan hệ bừa bãi!”.

TiểuNhã cuống lên, xảo biện: “Tôi không quan hệ bừa bãi!”. Cô ta nhìn ông xã với vẻthê lương, chỉ lắc đầu: “Anh hãy tin em, em thực sự không làm như vậy!”.

Tôinói: “Phải rồi, lần trước cô ấy rõ ràng nói với tôi còn là gái trinh!”. Bác sĩtức giận trợn trừng mắt: “Còn là gái trinh, chính cô ta tự nói đã trải qua tìnhmột đêm với nhiều người đàn ông, cho nên mới mắc bệnh xã hội. Gái trinh gì chứ?Các người tưởng tôi làm bác sĩ mười mấy năm nay là làm bừa hay sao?”.

Tôicười thầm trong bụng, thì ra người phụ nữ này thích tình một đêm! Vậy cũng khótrách được, phụ nữ đôi khi cũng có lúc kích động, hơn nữa cô ta cũng hai tám,hai chin tuổi, đang đúng vào độ tuổi có nhu cầu cao mà!

Tôi lạitỏ vẻ bi thương, dặn dò bác sĩ: “Mong bác sĩ chữa khỏi cho cô ấy! Sau này cô ấysẽ không quan hệ bừa bãi nữa”. Bác sĩ vẫn chưa hết bực bội: “Vốn là đã chữakhỏi rồi, chính cô ta lại làm bừa, bây giờ lại bị mắc lại!”.

Tronglòng tôi cảm thấy vô cùng đắc ý! Tôi quay người, nhìn ông xã đang thẫn thờ,hỏi: “Chúng ta có thể về được chưa?”.

Ông xãtrừng mắt nhìn Tiểu Nhã rồi lại nhìn tôi, ánh mắt chợt trở nên rất đỗi dịudàng, anh nói: “Bà xã, anh xin lỗi!”.

Cuốicùng tôi đã rửa sạch nỗi oan được rồi! Cuối cùng anh cũng biết hôm đó Tiểu Nhãcố tình đổ oan cho tôi, gài tang vật để vu oan hãm hại tôi!

Tôicười nhạt: “Không cần đâu!”. Tôi quay người bước ra ngoài, hồi tưởng lại chuyệncũ, trái tim vẫn như bị dao cứa, nỗi đau đớn không thể nào khống chế được. Anhchạy theo, kéo tôi lại, ánh mắt nồng nhiệt: “Bà xã, anh biết anh sai rồi, nhưngbây giờ cũng chưa quá muộn phải không em?”.

Tôinhìn anh, chỉ cảm thấy trống rỗng: “Tất cả đã muộn rồi, đã quá muộn!”.

Rõràng, khi tôi muốn giữ chặt, anh lại đẩy tôi ra. Giờ đây, sau khi đã biết rõchân tướng sự thực, anh lại muốn quay đầu.

Nhưngđợi đến khi anh quay đầu, đã không còn có bờ, cho dù có bờ, tôi vốn vẫn luônđứng ở bờ phía anh, giờ cũng đã cách một bờ biển, đã ở bờ phía bên kia, trởthành một bóng hình anh không thể nào chạm tới được, một bóng hình mỏng manhđơn độc.

Buổitối, Tiểu Nhã ủ rũ quay về một mình, nhưng cô ta vẫn không chịu từ bỏ anh. Côta chạy đến nhà tôi, cứ ngồi lỳ ở ghế sofa không chịu đi. Nói thực, tôi cố ý đểcho cô ta vào nhà, tôi muốn để ông xã biết da mặt cô ta dày thế nào.

Cô takể lể với ông xã, nước mắt tuôn rơi lã chã, nói: “Năm đó, bởi vì rời xa anh,cho nên nhất thời hồ đồ, sau khi say rượu ở quán bar nước ngoài đã quan hệ vớingười khác!”. Thật đúng là một đứa trẻ đáng thương! Ông xã mặt lạnh tanh, khônglên tiếng.

Cô tacuống quá, cuối cùng chỉ lên trời thề thốt, nói sau này sẽ không bao giờ lêngiường cùng với người đàn ông khác, nếu không chết không nhắm mắt! Quả nhiên,cô ta đã dùng tất cả mọi thủ đoạn. Ngay cả lời thề độc cũng nói ra được!

Tôi tấmtắc khen ngợi, chăm chú nhìn cô ta, thực sự không tài nào hiểu nổi! Nếu như bắttôi phải dày mặt để đeo bám một người đàn ông như vậy, tôi thực sự không thểlàm nổi!

Đậu Đậunghe tin vội đến, khi nhìn thấy Tiểu Nhã, hỏi đầy hứng khởi: “Tình một đêm vuikhông?”. Mặt Tiểu Nhã tối sầm giống như Bao Công, tiếp đó thay đổi liên tục,nhưng chốt lại hai chữ xấu hổ.

Đậu Đậuvẫn không buông tha, trong mắt mang theo ý cười: “Tôi cũng muốn chơi, nhưngkhông yên tâm”. Tiểu Nhã nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi, trong lònghiểu rõ, tôi cố ý gọi Đậu Đậu đến.

Giọngtôi hơi bất lực khuyên nhủ ông xã: “Anh hãy quan tâm đến cô ta một chút đi,người ta đã đáng thương như thế rồi!”. Đậu Đậu cũng nhân cơ hội mượn gió bẻmăng: “Đúng vậy, không được anh an ủi, chạy đi kiếm người tình một đêm. Bây giờcòn mắc bệnh xã hội, thật là đáng thương!”.

TiểuNhã bị chúng tôi giễu cợt, ôm lấy mặt, gào

Tronglòng tôi đột nhiên xuất hiện cảm giác tội lỗi, đều là phụ nữ với nhau, sao lạilàm khó nhau chứ. Đậu Đậu rướn mày: “Thôi, tôi không nói cô nữa, tôi chỉ đứngcạnh xem kịch hay thôi”.

Tôicũng im lặng, ngược lại hơi cảm thông với cô ta. Đậu Đậu chợt nói: “Diệp Tử, emưng ý một người đàn ông, còn là một anh chàng giàu có, em đang nghĩ đủ mọi cáchđể tiếp cận anh ấy”.

Tôihỏi: “Người đàn ông đó có tốt không?”.

Đậu Đậura sức gật đầu: “Tốt, thật sự rất tốt! Anh ấy là người đàn ông tốt nhất em từnggặp!”.

Tôicười: “Lần này, đừng gặp phải người đàn ông đa tình nữa”.

Cô nói vẻchắc chắn: “Đương nhiên rồi, người đàn ông này có thể tin tưởng được!”.

Chúngtôi cứ thế trò chuyện như bên cạnh không hề có ai, Tiểu Nhã càng rầu rĩ hơn,ngẩng đầu, mặt đầm đìa nước mắt nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vô cùng căm phẫn:“Cô được đấy, cô giỏi lắm!”.

Tôi lạilàm sao chứ? Chẳng qua cũng chỉ trò chuyện phiếm với Đậu Đậu mấy câu, cô ta saophải nói như vậy chứ? Đậu Đậu bắt đầu lườm nguýt: “Chúng tôi thực sự rất giỏi,không giống ai đó, chậc chậc, như chết đói chết khát!”.

Ông xãchăm chú theo dõi bản tin thời sự trên ti vi, vẫn không lên tiếng.

TiểuNhã gào lên: “Anh Khoa, anh nói gì đi chứ!”. Ông xã vẫn bỏ ngoài tai, chỉ chămchú nhìn ti vi. Tiểu Nhã nước mắt tuôn rơi lã chã, lắc mạnh cánh tay anh: “Emthực sự bị bệnh ung thư vú”. Cô ta khóc rất thảm thiết: “Em nói thật đấy…”.

Ông xãnhìn tôi, cuối cùng chậm rãi nói: “Bà xã, anh đói rồi, chúng ta ra ngoài ănnhé!”. Tôi mỉm cười, Đậu Đậu góp lời: “Em cũng muốn đi ăn!”.

Ông xãmặt lạnh tanh: “Vậy thì ba người chúng ta đi ăn!”.

Tôi gậtđầu, miễn cưỡng mỉm cười.

Mộtngười phụ nữ dùng hình thức lừa dối để nhận được sự cảm thông của người đànông, dùng sự lừa dối để đạt được chung sống trọn đời với anh ta.Những lời nói dối như vậy có thể duy trì được bao lâu chứ? Loại Tiểu Tam giốngnhư Tiểu Nhã đâu đâu cũng thấy. Những lời nói và sự lừa dối cứ tiếp nối nhaumãi. Những tưởng chỉ cần thành công đuổi được vợ của người ta là đã thắng lợi,là có thể thiên trường địa cửu, mãi mãi ở bên nhau.

Thựcra, thứ tình yêu được duy trì bởi những lời nói dối, vốn không được gọi là tìnhyêu.

Đó gọilà chiếm hữu! Dùng trăm phương nghìn kể chỉ để chiếm hữu người đàn ông này!Nhưng tôi đã không còn lòng dạ nào để thiên trường địa cửu nữa, thà là ngọc vỡcòn hơn ngói lành!

Sau khichọn lựa hồi lâu, chúng tôi quyết định đi ăn lẩu. Hai người bọn họ ăn lẩu, tôiăn cháo tôm. Quán ăn nhỏ bốc khói nghi ngút, chật kín người ngồi. Ông xã độtnhiên ghé đầu vào tai tôi, nói: “Xin lỗi em!”.

Luồnghơi nóng đó phả vào tai tôi.

Bênngoài, trời rất lạnh, tôi bất giác kéo cổ áo mình lên, giả vờ không nghe thấy.Nhưng mắt tôi lại bị hơi nóng của bát cháo tỏa ra phả vào mắt nóng đến độ chỉmuốn chảy nước mắt.

Đậu Đậunói tranh suy nghĩ trong lòng tôi: “Bây giờ nói xin lỗi thì có tác dụng gì chứ,sao không nói từ trước?”.

Tôikinh ngạc nhìn cô, ông xã đã cố tình hạ thấp giọng, không ngờ cô vẫn nghe thấy.

Nhận rasự băn khoăn của tôi, cô chu môi nở nụ cười ranh mãnh: “Em đoán đấy!”.

Ông xãăn uống chậm rãi vẻ nho nhã nhưng trong lòng anh có lẽ cũng rất khó chịu, đôilông mày luôn chau lại. Tôi múc từng thìa cháo ăn chậm rãi, lòng vô cùng trốngrỗng, không thể nào lấp đầy được.

Thì ranhững thứ đã mất đi, không thể nào lấy lại được nữa.

Ăn xongbữa ăn đêm, Đậu Đậu bắt xe về nhà trước. Hai người chúng tôi kẻ trước người sauđi trên đường, tâm trạng vô cùng ủ dột. Trời âm u lạnh lẽo, hai bên đường làhai hàng cây thanh thúy được cắt tỉa gọn gàng, từng cây từng cây nối tiếp nhau,dường như kéo dài mãi. Vỉa hè lát gạch, chúng tôi bước từng bước, tiếng bướcchân nghe thật rành rọt

Anh độtnhiên quay đầu lại, giơ tay về phía tôi. Tôi đút tay vào trong túi áo khoác,bước từng bước chậm rãi, coi như không nhìn thấy. Khi kết hôn, mới mua nhà, điqua con đường nhỏ âm u tĩnh mịch này, nhìn thấy trên cây sầu riêng bên đườngmọc đầy quả, hưng phấn trèo lên lưng anh, với tay hái.

Anh rấtthích ăn sầu riêng, thường thì thầm bên tai tôi, nói là chúa tể của các loạihoa quả, là loại hoa quả anh yêu thích nhất.

Bây giờnghĩ lại, tôi lúc đó ngây ngô một cách buồn cười, tìm đủ mọi cách để vặt đượcsầu riêng xuống, rõ ràng biết là vẫn còn xanh, chắc là trong ruột chát đắng,nhưng vẫn đưa cho anh. Anh càng buồn cười hơn, biết rõ là không thể nuốt nổi,nhưng vẫn cứ gắng gượng ăn hết.

Chúngtôi của ngày đó, chính là một đôi uyên ương vui vẻ.

Bâygiờ, chúng tôi trở nên xa lạ đến độ đáng sợ, cho dù đi cùng với nhau, cũngkhông muốn kề vai sát cánh, mỗi người tự đi con đường riêng của mình. Tôi tưởngrằng như vậy sẽ dễ chịu hơn đôi chút, thế nhưng, trong lòng vẫn vô cùng khóchịu.

Anh đisát đến bên tôi, cuối cùng không kìm được mở miệng: “Bà xã, thực sự xin lỗi em,bây giờ anh biết mình sai rồi!”. Trên trời chỉ thấy vầng trăng tàn, không cólấy một gợn mây, dưới đất toàn là những bóng hình lờ nhờ. Tôi từ từ mở miệng:“Không cần đâu!”. Trong lòng tôi đã từng nghĩ hàng nghìn hàng vạn lần, nếu nhưcó một ngày anh biết lúc đó đã nghi oan cho tôi, nói lời xin lỗi, tôi sẽ làmthế nào?

Tôi đãnghĩ, có thể sẽ lao vào người anh, vừa đánh vừa cắn. Tôi cũng đã nghĩ, tôi đắcý nhìn anh và cười khẩy.

Giờđây, tôi lại không biết phải nói gì.

Giọngnói anh tha thiết: “Hay là em cũng đánh trả lại anh?”. Anh nắm chặt lấy cổ taytôi rồi tát mạnh vào mặt anh. Tôi giằng ra khỏi tay anh, đột nhiên dùng toàn bộsức lực, tát thẳng vào mặt anh.

Anh ômmặt, ngẩn người nhìn tôi, không nhúc nhích.

Tôitrừng mắt nhìn anh, tưởng rằng như vậy sẽ dễ chịu hơn phần nào, nhưng thực ra,không phải như vậy!

Tronglòng vẫn vô cùng khó chịu, khó chịu đến độ không muốn nói thêm mở miệng.

Anhchợt ôm chầm lấy tôi, ôm thật chặt. Tôi buồn rầu, nước mắt tuôn rơi lã chã,chúng tôi bây giờ cùng ngồi ăn cơm nhưng mỗi người tự lo lấy mình.

Đúngvậy, không thể nào quay trở lại như trước đây được nữa rồi!