Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba

Chương 10: Lý do ly hôn




Khitôi tỉnh lại, trời đã tối đen. Ở khe cửa lọt vào chút tia sáng. Tôi khẽ cửđộng, ánh đèn chợt bật sáng, ông xã nhìn tôi đầy quan tâm: “Em sao rồi?”.

Bàn taytôi run rẩy xoa bụng, hỏi đầy lo lắng: “Con em sao rồi?”.

Anh hạgiọng: “Em đừng cuống. Nó vẫn ổn”.

Tôi thởphào nhẹ nhõm, môi khẽ nhúc nhích, anh rót cho tôi một cốc nước, “Em uống đi!”.Tôi uống một hơi hết sạch, nước ấm chảy vào trong bụng, trong lòng đột nhiêncảm giác vô cùng ấm áp. Tôi chăm chú nhìn anh, hỏi: “Lúc ở trên xe, anh đã nóigì với em?”.

Anh khẽrướn mày, “Em không nghe thấy sao?”.

Tôi gậtđầu: “Lúc đó em ngất rồi”.

Anhnhìn tôi, ánh mắt né tránh, cuối cùng nói một câu: “Không có gì!”. Tôi định hỏithêm, anh đã kéo rèm cửa sổ. Trăng tròn treo lơ lửng trên cao, ánh trăng chiếuxuống, bàng bạc. Dưới ánh đèn, bóng anh bị kéo thật dài, đổ nghiêng xuống dướiđất, đơn độc khiến tôi cảm thấy xót xa.

Tôichau mày, nhấn giọng, nói: “Có phải là có điều gì khó nói phải không anh? Haylà đã xảy ra chuyện gì?”. Tôi chợt trào nước mắt, “Rốt cuộc là có chuyện gì? Lẽnào anh thật sự thích Tiểu Nhã sao?”.

Anhquay lưng về phía tôi, không dám nhìn tôi: “Đợi đứa bé ổn định một chút, chúngta sẽ ly hôn”.

Mắt tôivô cùng đau đớn, nước mắt không kìm chế nổi cứ thế tuôn rơi. Trong hoàn cảnhnày, trong lòng anh cũng không quên được việc ly hôn.

Tôikhông cam tâm: “Lý do anh kiên quyết muốn ly hôn là gì vậy?”. Anh vẫn khôngquay người, nói: “Chính em nói, muốn ly hôn với anh. Anh chỉ là tác thành choem thôi!”.

Tôi cầmgối, ném thẳng vào anh, anh quay người, nhặt gối lên, mặt vẫn lạnh lùng. “Emđừng tức giận!”. Anh nhặt gối đặt xuống giường, khẽ nói: “Đừng làm ồn đánh thứcngười ở phòng bên cạnh”.

Đếntận lúc này, tôi thực sự tuyệt vọng, đến giờ tôi mới hiểu sự tàn khốc của sốphận. Tôi nghiêng đầu, nghẹn ngào: “Anh cút ra ngoài!”.

Anh khẽnói “Được, em nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói, nằm viện mấy hôm là ổn”. Đợi anh đóngcửa xong, tôi mới vùi đầu vào trong chăn, bật khóc thành tiếng.

Cửakêu két một tiếng mở ra, tôi tung chăn ra, cứ tưởng là anh. Kết quả không phải,là Tần Tử Long. Anh xách một bình giữ nhiệt, đứng ở cửa, miễn cưỡng mỉm cười:“Có muốn ăn chút gì không?”.

Toànthân tôi dường như bị rút cạn sức lực, bỗng chốc nằm xỉu xuống giường, nghiêngngười không nhìn. Anh khuyên nhủ: “Đồ ăn sắp nguội rồi, ít nhiều em cũng nên ănmột chút chứ”. Anh ngừng lại, đứng trước mặt tôi, đặt bình giữ nhiệt ở trênchiếc tủ đầu giường: “Vì đứa bé, em cần phải ăn một chút”.

Tôigiật thót, nước mắt càng chảy ào ạt hơn. Anh lại khẽ khàng khuyên nhủ, ít nhiềucũng ăn một chút đi. Anh lấy bình giữ nhiệt đưa cho tôi, ánh mắt nồng nhiệt,tôi ngồi dậy, lau nước mắt, mím môi, cuối cùng cũng đón lấy.

Khuônmặt anh cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng: “Em ăn từ từ nhé”.

Tôinghẹn ngào, mở nắp ra, hương thơm từ trong bình toả ra ngào ngạt. Anh nói: “Emcứ ăn từ từ!”. Tôi thử một miếng, vẫn còn hơi ấm, không kìm lòng được, hỏi:“Anh đã đứng ở bên ngoài chờ rất lâu phải không?”.

Anhcười: “Không lâu lắm!”.

Tôibiết rõ, chắc chắn là rất lâu, có điều không muốn nói thẳng ra. Đợi tôi ăn canhxong, anh vẫn ngồi cạnh giường, tôi cảm thấy không được tự nhiên, cuối cùngđành đuổi khách: “Anh về đi, em muốn ngủ rồi!”.

Mắt anhnhư sóng nước hồ thu, một lát sau, anh nói: “Anh trông em nhé, buổi tối cóchuyện gì cũng có người chăm sóc”. Cổ họng tôi cảm thấy chua chua, vội vàng bịtmiệng lao vào nhà vệ sinh. Tôi đứng trước bồn rửa mặt, nôn khan dữ dội.

Nôn đếnlúc trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn thì toàn thân tôi đã mệt mõi ra rời. Đôichân tôi mềm nhũn, quỳ xổm xuống đất, lòng vẫn vô cùng buồn bã.

Tần TửLong đưa khăn giấy cho tôi, tôi đứng dậy nhận lấy, súc miệng, khoang mắt tôilại ầng ực nước. Tôi ngẩng đầu nhìn chiếc gương trước mặt, trong gương, khuônmặt tôi đã trắng nhợt như người chết, nước mắt đầm đìa khắp mặt, trông vô cùngnhếch nhác.

Tôi khẽvuốt lại mái tóc, lấy nước lạnh rửa mặt, thở dài.

Việc lyhôn đã được ấn định, sau này tôi cũng không bao giờ được khóc vì người đàn ôngđó nữa, cho dù muốn khóc, cũng phải kìm nén. Cho dù muốn sụp đổ, cũng phải kiêntrì. Không có anh ấy, tôi không phải là mất hết tất cả, ít nhất tôi vẫn còn cócon.

Đứa conlà vật báo quý giá nhất trên đời.

Khi rakhỏi bệnh viện, trở về nhà, tôi lại phát hiện thấy Tiểu Nhã trong phòng khách.Khi cô ta nhìn thấy tôi, chỉ cười khấy, tôi biết trạng thái lúc này của tôi rấtkhông tốt, sắc mặt nhợt nhạt, môi khô nứt. So với cô ta, tôi xấu xí vô cùng.

Nhưng,dù tôi có xấu xí đến đâu cũng vẫn sạch sẽ hơn cô ta.

Cô takêu ôi ôi đầy khoa trương, khuôn mặt hiện rõ sự chế giễu đối với tôi: “Chị dâu,chị đúng là dùng hết mọi thủ đoạn, thật không ngờ còn dùng cả đứa bé làm côngcụ”.

Tôingồi xuống cạnh cô ta, vô cùng yếu ớt. Cô ta chợt vuốt mặt tôi, móng tay cốtình cào vào tôi, hào hứng nói: “Đáng thương, bị giày vò đến nông nỗi này, saolại đòi ly hôn chứ?”. Cô ta cười vang, cưới đến độ não tôi như muốn phình tora, đau đầu tê dại, huyết mạch trong cơ thế cứ thế bốc thẳng lên đỉnh đầu.

Cô tavẫn tiếp tục nói: “Sau này, hãy tìm một người đàn ông tốt mà lấy”. Cô ta lạiche miệng cười, liếc xéo vào bụng tôi. “Tôi chẳng giúp cô nuôi con đâu, tôinghĩ cô cũng không yên tâm để con cô cho tôi nuôi. Cho nên, sau này, cô có thểđem theo cục nợ này mà tìm một người đàn ông kém cỏi hơn một chút, miễn cưỡngsống qua ngày

Tôinhìn cô ta, ánh mắt rất đáng sợ, giọng nói càng ác liệt hơn: “Cô có thể câmmiệng lại được không?”.

Cô tacàng giương giương tự đắt nhìn tôi: “Không thể, miệng dùng để nói, sao có thểnói câm miệng là câm được? Nếu như cô có thể câm miệng, cô câm miệng cho tôixem nào!”.

Tôikhông thể nhẫn nhịn thêm được nữa, chụp lấy cổ tay cô ta, cắn phật một cái. Côta gào thét thất thanh. Tôi cắn chặt, mặc cho cô ta kêu gào như thế nào cũngkhông nhả ra. Người đàn bà này là một người đàn bà vô liêm sỉ đến đỉnh điểm.

Cô tađã làm tan nát gia đình tôi, cướp đi tất cả mọi thứ của tôi, bây giờ còn cốtình ở đây để khoe mẽ!

Cô talà người đàn bà khốn nạn nhất trên đời, tôi thật sự chỉ muốn bóp chết cô ta.

Ông xãtừ trong bếp vội chạy ra, cuống quýt đứng bên khuyên nhủ tôi: “Em thả cô ấyra!”. Tôi vẫn ra sức cắn chặt, không hề có ý định thả ra.

Tôi chỉhận một nỗi không thể lột sạch da cô ta, rút từng sợi gân cô ta, để cô ta trởlại làm hồ ly tinh!

Tiểu Nhãgào khóc, liên tục đẩy đầu tôi.

Ông xãvô cùng lo lắng: “Em đã đủ chưa vậy?”.

Tôi thảTiểu Nhã ra, chạy vài nhà vệ sinh lấy nước lạnh súc miệng, tôi không biết ngườiđàn bà thối tha đó có bị bệnh hay không. Nếu như có bệnh, đừng có gây hại tới con

Khi tôiquay trở lại phòng khách, Tiểu Nhã mặt đã đầm đìa nước mắt, ông xã đang cầmrượu để rửa vết thương cho cô ta. Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái,cười khấy chửi cô ta: “Con hồ ly tinh!”.

Cô tađau đớn đến độ đôi môi cũng đang run rẩy.

Tôicàng lấy làm vui mừng trước tại hoạ của cô ta: “Có quỷ mới biết có ngoài mắcbệnh về đường tình dục còn mắc bệnh sida hay không? Tôi cũng phải đến bệnh việnkiểm tra xem thế nào”. Cô ta tức giận, đứng phắt dậy, mắt đỏ au, chỉ tay vàomặt tôi, hét lên: “Tôi phải tố cáo cô, tôi phải cho cô ngồi tù!”.

Hai taytôi khoanh trước ngực, lườm cô ta một cái: “Xin mời!”.

TiểuNhã gọi điện cho 110 báo cảnh sát thật. Khi cảnh sát đến, tôi chỉ thảnh thơingồi uống trà, yên lặng nghe Tiểu Nhã kể lể khóc lóc. Cô ta nói như đứt từngkhúc ruột: “Con mụ điên này cắn tôi, tôi chẳng gây sự gì với cô ta cả”. Sau đólại nổi giận đùng đùng hét lớn: “Tôi muốn tố cáo cô ta cố ý gây thương tích chongười khác”.

Cảnhsát đi đến trước mặt tôi, tôi mới chậm rãi lên tiếng: “Cô ta là kẻ thứ ba!”.Hai người cảnh sát đến giải quyết sự việc lúc đó cùng nhìn nhau, tôi ngẩn đầunhìn cảnh sát, mắt ầng ậc nước: “Ông xã tôi vì cô ta nên muốn ly hôn với tôi,nếu như các anh là tôi, sẽ phải làm như thế nào?”.

Tôitiếp tục kể lể khóc lóc với cảnh sát: “Tôi mang thai, cô ta chạy đến nhà tôigây chuyện, cố tình muốn làm cho tôi tức giận quá mà sẩy thai. Nếu như các anhlà tôi, các anh sẽ làm như thế nào?. Tôi cười vẻ bất lực, lòng đau quặn thắt:“Có lẽ các anh sẽ nói, đuổi cô ta đi là được rồi. Nhưng, đôi cẩu nam nữ này vốncố tình chọc giận trước mặt tôi”.

Sắc mặtTiểu Nhã vô cùng tồi tệ: “Cô nói ai với ai là đôi cẩu nam nữ? CôTần Tử Long mớilà không rõ ràng minh bạch, là một đôi cẩu nam nữ”.

Tôi độtnhiên chuyển ánh mắt về phía ông xã, căm hận trừng mắt nhìn anh, lồng ngực phậpphồng. Anh nhìn tôi một cái, nói với Tiểu Nhã: “Em đừng gây chuyện nữa, cô ấyđang mang thai”.

TiểuNhã tức giận nghiến răng kèn kẹt, đành phải bỏ qua.

Cảnhsát thấy vậy: “Nếu như không có chuyện gì, chúng tôi đi trước đây!”. Ông xã mởcửa, luôn miệng nói lời xin lỗi với họ. Sau khi tiễn cảnh sát đi, anh vô cùngkhó chịu nói với chúng tôi: “Các cô có thể đừng gây chuyện nữa được không, mọingười đều biết cả, như thế thì đẹp mặt lắm chắc?”.

Tôicười khẩy chậm rãi trả lời anh: “Sợ gì chứ, dù sao anh cũng vô liêm sỉ giống côta mà!”.

Ông xãnhìn tôi, khẽ nhúc nhích môi, nhưng lại không nói lời nào. Tiểu Nhã vô cùng tứcgiận, lao về phía tôi, giáng cho tôi một cái bạt tai. Tôi cứ thế đón nhận,không buồn trách né.

Tôi cầnsự đau đớn này để diệt trừ nỗi đau trong lòng tôi.

Tôi cầndùng nỗi sỉ nhục này để nói với chính mình, hãy quên anh, từ bỏ anh, hoàn toànloại bỏ anh ra khỏi cuộc sống của tôi. Thật không ngờ trong mắt anh thoáng thấysự xót xa. Tôi nghĩ tôi đã nhìn nhầm, chắc chắn đã nhìn nhầm, người đàn ông nàyrõ ràng đã không còn cảm giác gì với đối với tôi nữa rồi.

Anh độtnhiên nắm lấy cổ tay Tiểu Nhã, sắc mặt tối sầm. Tiểu Nhã nhìn anh, giật mình,có vẻ như không biết nên cư xử ra sao. Anh nhìn tôi một cái, lại từ từ nói:“Chúng ta đi ăn cơm đi, mặc kệ cô ấy!”.

Tôithực sự không còn chút sức lực nào nữa, không còn có thể nghĩ ngợi thêm đượcđiều gì.

Đã đếntình cảnh này, còn có thể làm gì nữa đây?

Ngoàiviệc trơ mắt nhìn anh ở bên người phụ nữ khác, tôi chẳng thể làm được cái gìcả.

Nhưngtôi thà bị giày vò thế này, cứ thế hao mòn cho đến khi tôi hoàn toàn tuyệt vọngđối với người đàn này thì thôi. Chỉ có hoàn toàn tuyệt vọng mới không còn cảmgiác đau đớn, những ngày tháng sau này mới không nghĩ đến anh, mới có thể dễchịu một chút.

Tôi cầnmột lý do – lý do khiến tôi có thể tiếp tục sống.

Lý dotôi khiến tôi hoàn toàn mất hết hy vọng.

Lý Tửbiết tôi xuất viện đến thăm tôi. Vẻ mặt cô rạng rỡ, nụ cười ngọt ngào, vừa nhìnđã biết ông xã cô đối với cô rất tốt. Càng nhắc đến ông xã cô, cô càng tỏ rarạng ngời hạnh phúc, không gì có thể bày tỏ hết, nói đến cuối cùng, cô vẫn nóimột câu: “Anh ấy thật sự rất tốt!”.

Chồngcô ấy đối xử với cô ấy thực sự rất tốt, tôi nghe mà lấy làm vui mừng thay chocô ấy, nhưng mắt lại như thể bị kim châm, chỉ muốn trào nước mắt. Những ngàygần đây, dường như ngoài việc khóc, tôi chẳng làm được gì cả.

Cô đặttay lên tay tôi an ủi: “Đừng nghĩ

Tôigắng gượng mỉm cười chuyển đề tài: “Cậu định khi nào sinh con?”.

Côkhông giấu nỗi nụ cười rạng rỡ: “Dạo này đang chuẩn bị rồi”.

Tôi độtnhiên hỏi đến Đậu Đậu, sắc mặt cô hơi trầm xuống. “Con nha đầu đó, trời ơi, mặckệ nó, cả ngày cứ như bị thần kinh vậy”. Lòng tôi cảm thấy bất ơn, chỉ sợ ĐậuĐậu vẫn còn giận tôi.

Cáicâu: “Nhất định phải lấy anh ấy” vẫn luôn nhức nhối trong lòng tôi.

Tôi gọiđiện thoại cho Đậu Đậu trước mặt Lý tử khi cô nhóc đó nghe điện thoại của tôi,nói a lô một tiếng vẻ không vui. Tôi cười gọi cô: “Đậu Đậu!”.

Cô hétlên: “Tìm em làm gì chứ?”.

Tôinhấc thời không biết nói gì. Một lúc sau cô chợt nói: “Bây giờ chị cầm ít tiềnđến để mời em đi ăn một trận đã đời đi!”.

Tôingẩn người, cô nói vẻ hung dữ: “Chị ngẩn người ra làm gì, chị mau đến mời em điăn, em phải ăn thật nhiều mới được!”. Tôi cười thất thanh: “Chị đến ngay đây,em đợi chị nhé!”.

Lý Tửdường như đã hiểu ý, cười tươi rói, vội giành lấy điện thoại của tôi: “Này, nhađầu, em muốn ăn ở đâu vậy? KFC hay Macdonal?”.

Tôiloáng thoáng nghe thấy giọng Đậu Đậu truyền tới: “Những chỗ đó bà bầu không thểđến, chạm vào bụng thì phiền phức to”. Lý Tử nhìn tôi một cái, chỉ cười: “Vậyem muốn đi ăn một trận đã đời ở

Cô hùnghổ: “Đến thì biết ngay thôi!”.

Lý Tửcười tít mắt: “Xem ra em định chuẩn bị cứa cổ cô ấy rồi, bà chị này chẳng bướcchân vào vũng bùn nhơ đâu”. Tôi thay quần áo xong, sau khi chào tạm biệt Lý Tử,bắt taxi đến quán ăn Đậu Đậu đã hẹn. Lúc đến tôi mới nhận ra, đây chẳng qua chỉlà một cửa hàng ăn Hồ Nam rất bình thường,

Giá cảcũng rất rẻ.

Đậu đậucũng đã gọi đầy một bàn thức ăn. Tôi tươi cười ngồi xuống cạnh cô: “Nhiều thậtđấy”, cô mím môi, trừng mắt nhìn tôi vẻ bất mãn, “Chị đã ăn chưa?. Tôi lắc đầu:“Chị chưa ăn!”.

Cô mặckệ tôi, nhân viên phục vụ bê canh đến. Đậu Đậu chăm chú ăn uống, chẳng buồnngẩn đầu lên, nói tỉnh bơ với tôi: “Chị đừng ăn cay, ăn canh dưỡng thai, nhữngloại cá này cũng có thể ăn được”.

Tôi vôcùng cảm động, khoang mắt ướt nhèm.

Côngẩng đầu, đột nhiên nói: “Có người nói, ăn no thì mới không thấy buồn!”. Mắtcô nhìn tôi chằm chằm, nói tiếp: “Cho nên cứ mặc kệ em, để em ăn thật nhiều,bởi vì chỉ có như vậy em mới không đau lòng”.

Tôi chỉthấy buồn: “Chị và anh ấy thật sự không có gì cả!”.

Cô hítthở một hơi thật sâu, cúi đầu, mải miết ăn.

Tôi ănrất từ tốn, cô lấy nữa bát cá, tỉ mỉ nhặt xương, sau đó đưa cho tôi. Tôi đónlấy, ăniếng một, chỉ muốn khóc.

Bênngoài vang lên giọng nói quen thuộc, tôi hiếu kỳ ngẩng đầu lên nhìn, rồi lạicúi đầu xuống, cố gắng để ép mình không được nghĩ ngợi, dồn hết sự quan tâm chúý của mình và món ăn, chỉ có như vậy tôi mới không cảm thấy lòng đau như cắt.

Đậu Đậulại đập đũa đánh “thịch” một tiếng xuống dưới bàn ăn, đứng bậy dậy, hét lớn:“Tại sao anh lại đi cùng người phụ nữ này?”.

Tôicàng cúi đầu xuống thấp hơn, tôi cố gắng chuyên tâm vào việc ăn uống, cố gắngđể mắt không nhìn tai không nghe thấy. Nhưng giọng của Tiểu Nhã vẫn như từngmũi kim đâm vào tai tôi: “Ôi, thật trùng hợp, con đàn bà đanh đá chua ngoa cũngở đây!”. Tôi nhét từng miếng to vào miệng để cố gắng lấp đầy, đầy đến độ khôngcòn một chút khe hở nào để có thể khiến cho tôi nhỏ nước mắt. Giọng Đậu Đậucàng ác liệt: “Da mặt cô dày thật đấy, bị mắc bệnh về đường tình dục rồi mà còncố bám lấy ông xã nhà người ra không chịu buông ra”.

Tôi khẽngước mắt lên, ánh mắt chạm vào cây phú quý bày ở cửa hàng ăn, trên cây dườngnhư có những giọt thuỷ tinh suốt nhỏ xíu đang lấp lánh, khiến cho đôi mắt tôitrở nên mơ hồ.

TiểuNhã càng cất cao giọng hơn: “Chính cô ta không có bản lĩnh giữ chồng, liên quangì đến tôi”.

Đậu Đậunổi giận: “Cô đúng là con Tiểu Tam thối tha vô liêm sỉ, đúng là thứ cave rẻmạt!”. Tôi nghe thấy một tiếng “bốp”, tiếp đó là tiếng gào khóc của Tiểu Nhã:“Tại sao đều muốn đánh tao, chúng mày là hai con đàn bà vô liêm sỉ”.

Đậu Đậugiận dữ chửi bới: “Ai vô liêm sỉ đây? Mày đi hỏi tất cả mọi người rốt cuộc aivô liêm sỉ chứ!”. Cô ngừng lại tiếp tục chửi: “Mày là đồ ti tiện, đánh mày cònchưa đủ phải không? Mày đúng là đồ hèn hạ, đúng là một đôi cẩu nam n

Giọngông xã cuối cùng cũng vang lên: “Đây là việc gia đình tôi, không liên can gìđến cô!”.

Đậu Đậucàng tức giận hơn: “Anh cứ đợi đấy!”. Cô ấn số điện thoại giận dữ hét lên: “TầnTử Long, nếu anh thật sự thích chị ấy, bây giờ hãy đến đây đưa chị ấy đi, nếunhư anh không thích chị ấy, hãy để chị ấy ở đây bị chọc giận cho đến chết thìthôi”.

Tôi cúiđầu, bắt đầu húp canh, nước mắt cuối cùng không thể kìm nén được nhỏ từng giọtxuống bát. Đậu Đậu chẳng phải là đã vừa nói: “Chỉ cần ăn no là có thể khôngbuồn sao?”

Nhưngbây giờ trong người tôi dù đã bị nhét đầy chật cứng nhưng lại vẫn buồn, vẫn rơinước mắt. Đậu Đậu nói xong bèn gác máy, Tiểu Nhã cười khẩy. Cô ta ngừng mộtlát, dường như nhớ ra điều gì, nói: “Như vậy cũng hay, chỉ lấy mỗi xe thật sựlà bất công. Đã như vậy, tài sản sẽ chia đôi”.

Tôi cốgắng nuốt canh không dám ngẩng đầu, tôi sợ nước mắt giàn giụa, sợ nỗi đau đớntột cùng lại kéo tới.

Tôi cốgắng nuốt nước mắt vào trong, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mặc cho bangười bọn họ cãi nhau. Đậu Đậu cuối cùng cũng ngồi trở lại bàn giận dữ nói:“Tôi ngồi đợi Tần Tử Long đến đem chị ấy đi”. Tiểu Nhã cố ý chọn một bàn gần đóngồi xuống, cố tình tỏ ra thân mật với ông xã tôi.

Đậu Đậuphẫn nộ: “Nhìn chắc là sẽ bị lên lẹo mắt đấy!”.

TiểuNhã ngồi bên bàn chửi lại: “Đáng đời cho con đàn bà chanh chua bị lên lẹo!”.

tứcgiận đến đỉnh điểm, nhưng ngược lại lại trấn tĩnh: “Ồ, Tiểu Tam, người đàn ôngthối tha này chỉ có cô mới có hứng thú, nếu là tôi, đã ly hôn từ lâu rồi”.

TiểuNhã càng tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, “Nhưng người ta lại không nghĩnhư vậy, còn cố mượn cớ đứa con nhất định không chịu ly hôn. Động một tý là giởvờ sẩy thai, vào bệnh viện, cô ta nghĩ bệnh viện là của nhà cô ta mở ra chắc!”.

Đậu Đậulại đập xuống bàn: “Con Tiểu Tam kia, mày có còn liêm sỉ hay không đây?”. Tôingẩng đầu ra hiệu cho Đậu Đậu ngồi xuống, chậm rãi mỉm cười: “Cần gì phải đấumiệng với loại người này chứ, cô ta đã ti tiện đến mức thế, vốn chẳng sợ emchửi cô ta đâu”. Tiểu Nhã cũng không chịu yếu thế, phản đòn: “Cô thì không titiện!”.

Tôinhìn ra ngoài cửa, Tần Tử Long đã vội vàng đi đến. Khi anh nhìn thấy ông xã, rõràng ngẩn người, đi đến bên bàn của chúng tôi, cười miễn cưỡng: “Đang ăn à?”.

Đậu Đậuchu môi, vẫn tức giận: “Anh có yêu chị ấy không?”.

Tần TửLong cố chuyển đề tại: “Tôi cũng muốn ăn!”. Dưới ánh mắt chăm chú của mọingười, Đậu Đậu vẫn kiên quyết nói: “Nếu như anh yêu chị ấy, bây giờ hãy nói rangay trước mặt, sau đó đưa chị ấy đi”. Ánh đèn lờ mờ chiếu vào khuôn mặt Tần TửLong hiện rõ ra nét mặt u buồn. Anh cuối đầu không dám nhìn tôi, ánh mắt nétránh, cười nói: “Nói linh tinh gì thế, mau ăn đi. Tôi mời các em ăn có đượckhông?”. Anh đột nhiên nói với nhân viên phục vụ: “Tôi sẽ thanh toán tiền củahai bàn”.

Đậu Đậuliền nói ngay: “Anh không yêu chị ấy có phải không? Vậy thì hãy ở bên cạnhem!”. Tần Tử Long cười ngượng ngùng: “Mọi người ăn đi, mau ăn đi, không ăn thìsẽ nguội mất!”. Anh chuyển ánh mắt về phía tôi, nói đầy quan tâm: “Mau ăn đi,ăn đồ nguội không tốt cho người mang thai”. Tôi gắng gượng mỉn cười: “Ăn norồi”. Anh chợt hạ giọng: “Vậy thì chúng ta đi trước nhé!”. Tiểu Nhã chen vào:“Đúng vậy, cứ đi hẹn hò đi”.

Tôiliếc nhìn khuôn mặt lạnh tanh của ông xã, đột nhiên đứng dậy, cười nói với TầnTử Long: “Được, có thể đưa em đến nhà anh được không?”.

“A!”.Anh ngẩn người, nhưng nhanh chóng khôi phục lại sự bình thản, giọng nói hơi ấpúng: “Nếu em muốn, có thể!”. Tôi cười nói: “Đã muốn từ lâu rồi, chẳng phải thếsao?”.

Nụ cườicủa anh hơi ngượng ngùng: “Vậy thì anh đi thanh toán”.

Đậu Đậucười: “Diệp Tử, chị ở luôn nhà anh ấy được rồi, chị đi đi, em cứ ăn từ từ!”.Tôi mỉm cười: “Được, chị đi trước đây!”. Tôi cố gắng không liếc xéo khi đi quabên cạnh ông xã.

Từ nayvề sau, tôi buộc phải coi anh là một người xa lại, nhưng lại quen thuộc đến tậntim phổi tôi.

Coi nhưchưa bao giờ quen biết, chưa bao giờ gặp gỡ, chỉ là một người qua đường đi lướtqua nhau.

Nhưng,trong lòng vẫn rất đau đớn, khi màn đêm buông xuống, tôi vẫn khóc vì anh.

Cóngười nói, thời gian là phương thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương.

Tôi hyvọng như vậy, từ từ lãng quên, rời xa khỏi cuộc sống của tôi, vẫn cần một đoạnđường thật dài một năm, hai năm, năm năm hoặc mười năm. Nhưng chắc chắn sẽ cómột này có thể quên được.

Chắcchắn có một ngày có thể được.

Ngôibiệt thự có vườn hoa, có bể bơi. Những chiếc đèn sang trọng đẹp đẽ đau cũngtoát ra ánh sáng giống như màu hoàng kim. Tần Tử Long mỉm cười: “Em cứ xemđi!”.

Tôingồi trên ghế sofa, cố gắng ngồi thẳng, vừa rồi vì để cố tình tảng lờ anh, rồiđã kìm nén vô cùng khó khăn, xương trong khắp cơ thể giờ đầy như muốn rụixuống. Toàn thân tôi khẽ run rẩy, lạnh thấu xương.

Anh giơtay lên nhìn đồng hồ, khẽ cắn môi, “Ngủtrước mười giờ sẽ tốt hơn đây”.

Tôinhìn, thì ra dã chín rưỡi rồi.

Ánh mắtanh nồng nhiệt chăm chú nhìn tôi: “Bây giờ em về nhà hay là?”.

“Em ởđây!”.

Tôi vộivàng ngắt lời anh, trong lòng tôi chỉ nghĩ đến việc chạy trốn khỏi ngôi nhà đó,chạy trốn khỏi người đàn ông đó. Tôi hạ giọng hỏi: “Em có thể ở đây mấy ngàyđược không?”.

Anhthoáng ngẩn người, liền sau đó tươi cười rãng rỡ: “Được chứ!”, Anh dẫn tôi lênphòng ngủ tầng hai, giữa phòng có một chiếc giường rất lớn, ngồi lên, mềm mạiđến độ khiến ta ngây ngất. Tôi nằm xuống giường, vô cùng dễ chịu đến độ khôngmuốn đứng dậy, ánh mắt mang theo ý cười: “Có phải là em có thể ngủ ở đây đượckhông?”. Anh gật đầu, trên mặt vẫn nở nụ cười rạng rỡ: “Anh ngủ phòng bêncạnh!”.

Ánh mắtanh nồng nhiệt như thể muốn đốt cháy tôi, tôi nghiêng đầu trách ánh mắt anh,Anh ngượng ngùng nói: “Anh đi trước đây, em cứ nghỉ ngơi đi, có việc gì thì

Khibóng dáng anh đã khuất, nụ cười của tôi cuối cùng cũng đông cứng lại ở bên khoémôi. Thì ra, giả vờ như không có chuyện gì, giả vờ vui vẻ là một việc thật khó,còn khó hơn lên trời.

Con timtôi lúc nào cũng đau đớn xót xa, dường như bị kim châm, châm liên tục, khôngchảy máy nhưng đau đớn khôn cùng. Tôi túm chặt ngực, chỉ muốn khiến cho con timmình bình tĩnh trở lại.

Cố gắnghết sức để cho tâm trạng được trấn tĩnh lại.

Tôi chemiệng, nhíu chặt lông mày. Làm thế nào đây? Nhưng vẫn chỉ muốn khóc, chỉ muốntrào nước mắt, bất lực hơn bất cứ lúc nào.

Nhưng,tôi không thể khóc.

Mặc dùmuốn khóc, cũng vẫn phải kiềm chế. Bây giờ, tôi sao có thể bị thương được, đứacon của tôi ở trong bụng, tôi cần phải bảo vệ nó. Mặc dù tôi bị thương cũngkhông sao, chỉ cần đứa bé bình an là được.

Cótiếng gõ cửa, Tần Tử Long bước vào, đứng ở cửa, tay bê một chậu nước nóng. Anhđặt chậu nước nóng xuống phía dưới chân tôi, cười nói: “Mùa đông ngâm nước nóngmột chút thì sẽ dễ ngủ hơn”.

Tôi mởto mắt, gắng gượng để kìm nén giọt nước mắt.

Anhtháo tất cho tôi, từ từ đặt chân tôi vào trong chậu. Ký ức giống như một đoàntàu hoả lao xộc đến, dường như lại trở về quãng thời gian đó. Khi ở cũng ôngxã, chân hai người ngâm vào trong chậu, anh giẫm tôi, tôi giẫm anh. Nước bắntung toé khắp sàn, chúng tôi vui vẻ cười vang, như thể con tim chìm vào mậtngọt

Tôikhông thể nào kìm nén thêm nữa, mặt nóng bừng, nước mắt úa ra khỏi khoang mắt.

Tần TửLong lo lắng đứng bậy dậy!

Tôi lắcđầu, mặt đầm đìa nước mắt, nhưng cố gắng kìm lại, không để mình khóc thànhtiếng.

Anhcàng cuống hơn, thò tay vào chậu nước: “Có phải là làm bỏng em không?”.

Tôikhông nói gì. Những chuyện cũ như mới vừa xảy ra đó đã là cho tôi bị bỏng. Tôikhông muốn nghĩ thêm nữa nhưng lại không thể nào khống chế được.

Tìnhcảm suốt mười năm qua, thật không thể ngờ lại đi đến bước này,

Tôi hậnanh! Chỉ mong rằng mình chưa bao giờ quen biết con người đó. Tần Tử Long độtnhiên ôm chặt tôi, nụ hôn nồng ấm đã tiến sát về phía tôi. Tôi cố tình né tránhanh, anh dùng hai tay đờ lấy khuôn mặt tôi, từ từ, khẽ khàng hôn lên môi tôi,vô cùng thận trọng, như đạt được vật báu.

Ánh mắtanh rực cháy, nhưng khuôn mặt lại xót xa: “Xin em đừng khóc vì anh ta nữa”. Tôinắm chặt áo anh, giống như người chết đuối, vô cùng tuyệt vọng. Nước mắt tôituôn rơi lã chả, giọng run rẩy: “Em cũng không muốn, em thật sự không muốn…”.Tôi vùi đầu vào ngực anh, nước mắt không tài nào ngừng lại được. Tôi nghẹnngào: “Xin anh hãy ôm chặt lấy em! Xin anh… Em sợ lắm, lúc nào cũng sợ…”.

Anh ômchặt lấy tôi, đột nhiên trào nước mắt: “Được, anh sẽ ôm em thật chặt!”.

Tôi vẫncảm thấy buồn, nước mắt cứ thế tuôn rơi, khóc đến nỗi mệt rã rời.

Trongkhoảnh khắc ấy, có thể thực sự đã quên được ông xã.

Bởi vìtrong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì, không thể ghinhớ được gì.

Tôithực sự đang dần dần lãng quên… ít nhất là đêm nay xin hãy để cho em quên anh.

Nhữngchậu hoa thật lớn, nở rộ khắp vườn hoa. Bể bơi trong vắt nhìn thấy đáy, khôngcó lấy một gợn sóng lăn tăn.

Mấy hômliền trời âm u, hôm nay bất ngờ lại có nắng.

Tôi đidạo trong vườn hoa xong vừa quay lại phòng khách thì nghe thấy Tần Tử Long đangnói chuyện điện thoại.

“AnhKhoa, được được, ừ, tôi biết rồi”. Anh nhìn xung quanh, rồi lại hạ giọng nói:“Vậy lát nữa tôi đến”. Anh vừa mới tắt máy liền nhìn thấy tôi, anh giật thót,kinh ngạt hỏi: “Em đến từ bao giờ vậy?”.

Tôimỉm cười: “Vừa mới đến, saovậy?”. Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Anh nói chuyện điện thoại vớiai vậy, sao mà căng thẳng thế?”. Trán anh toát mồ hôi, vội vàng nói: “Không cógì, chỉ là…”. Dường như ý thức được mình đã lỡ lời, vội vàng giải thích: “Tròchuyện với mấy người cấp dưới. Họ hỏi anh chuyện nhà đất”.

Tôi “ồ”một tiếng, nhưng trong lòng lại thấy căng thẳng, lẽ nào Tần Tử Long biết đượcbí mật của ông xã? Tần Tử Long vội vàng lấy áo khoác để ghế sofa khoác vào:“Anh ra ngoài có chút việc”. Tôi gật đầu: “Vậy em cũng không làm phiền anh nữa,tiện thể anh đưa em về nhà được không?”.

Anh khẽchau mày, nhúc nhích môi, nghỉ hồi lâu mới ấp úng khuyên nhủ tôi: “Bây giờ emvề nhà e rằng không tiện lắm”. Tôi chau mày, chằm chằm nhìn anh, không lêntiếng. Anh tỏ ra bất lực, đành nói: “Vậy được, anh đưa em về”. Trên đường điTần Tử Long dường như lòng đầy tâm sự. Tôi vẫn im lặng.

Độtnhiên anh dừng xe lại bên đường, anh nhìn tôi với vẻ khó xử: “Hay là bây giờđừng về, mấy hôm nữa hẵng về được không?”.

Tôikhông chút lay động: “Đưa em về”. Điện thoại chợt vang lên. Tôi nghe máy, là LýTử gọi đến. Giọng của cô vô cùng sốt sắng: “Diệp Tử, sao cậu lại bán căn hộ đivậy?”.

Tôigiật thót, vội hỏi ngay: “Bán khi nào?”.

Cô nói:“Mình không biết, vừa đến nhà cậu, ai ngờ không có ai. Người hàng xóm nói làông xã cậu bán rồi”. Tôi nhìn Tần Tử Long, hỏi từng tiếng: “Anh ấy đang ở đâu?”.Anh cúi đầu, không dám nhìn tôi, đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Ai cơ?”.

Tôinghiến răng, nói ra hai chứ đó một cách khó khăn: “Anh Khoa!”.

Tay TầnTử Long khẽ run rẩy, nắm chặt vô lăng, cuối cùng thở dài: “Em đừng trách anhấy”. Tôi hét lên: “Tần Tử Long”. Nước mắt gần như cùng lúc rơi xuống: “Anh tadựa vào đâu mà bán nhà của em chứ?”.

Anhnói: “Nếu em thích, tôi có thể cho em một căn hộ đẹp hơn, to hơn”.

Tôinghẹn ngào, mắt ầng ậc n: “Không giấu nhau”. Đó là nhà của tôi, là nơi để tôitrở về, bây giờ ông xã lại lén bán nó đi mất rồi. Rốt cuộc anh muốn như thếnào? Lẽ nào ly hôn vẫn còn chưa đủ sao? Bây giờ anh còn muốn lấy tiền để đưathêm cho người đàn bà đó sao? Tôi lớn tiếng hỏi: “Anh ấy đang ở đâu?”.

“Em cứmặc kệ anh ấy!”,

“Anhnói đi!”. Tôi gào lên, nước mắt như mưa: “Tại sao anh ấy lại đối xử với em nhưvậy, chẳng phải là nói chết cũng phải chết cho rõ ràng sao? Thế mà giờ đây anhlại giúp anh ấy lừa dối em”.

Anhchợt quành xe lại, lái trở lại con đường cũ. Tôi ra sức đập mạnh cánh cửa xenhưng anh không thèm để ý đến tôi, vẫn lái xe quay trở lại. Tôi không có cánhnào khác đành phải hét lên với anh: “Tần Tử Long, đưa em về!”.

Anhchợt dừng xe lại bên đường gục đầu xuống vô lăng, cánh tay che khuôn mặt, chỉcó đôi vai đang run lên. Tôi khẽ đập nhẹ vào vai anh, anh ngẩng đầu lên nhìntôi: “Anh thích em!”. Giọng anh vang lên như sấm rền: “Anh thật sự thích em!”.

Tôi vôcùng bình thản, “Tần Tử Long, đưa em về!”. Tôi ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu,chợt phát hiện ánh mắt tôi cũng đang run rẩy.

Tôiđang sợ hãi, đang lo sợ.

Lời tỏtình như vậy, tôi không còn sức lục nào để đón nhận.

Anh ngãngười về phía sau, ngẩng đầu, giọng nói cũng run rẩy: “Anh yêu em, yêu em mộtcách khốn khổ. Nỗi đau đớn này không hề ít hơn em đâu”.

Tôitảng lờ, bỏ ngoài tai, hạ thấp giọng: “Hãy

Khoémắt anh trào nước mắt: “Em nói em yêu anh ấy mười năm, vậy còn anh thì sao? Bắtđầu từ khi còn đi học cho đến nay, cũng đã mười năm. Anh ở bên cạnh em mườinăm, không thể nói gì, cũng không thể bày tỏ điều gì. Chỉ cần tiếp cận em, emliền né tránh. Em né tránh tất cả mọi đàn ông trên đời, nhưng chỉ mình anh ấy,người đàn ông đã có lỗi với em thì em lại luôn nhớ mong, em luôn yêu thương sâusắc. Lý do là gì vậy?”.

Anh đấmtay xuống vô lăng, mím chặt môi, đột nhiên nói: “Để anh yêu em, có đượckhông?”.

Tôi bấtlực ôm chặt lấy mình, nhìn anh, nước mắt lại một lần nữa trào ra. Thì ra ngườicon gái mà anh nói đến là tôi. Anh yêu tôi, thậm chí ba năm trước vì việc tôikết hôn mà đã làm mất bà xã. Căn nguyên nỗi đau khổ của anh hoàn toàn là vìtôi.

Anh cốgắng kìm nén giọt nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Nếu như em không đồng ý, vậythì kiếp sau… kiếp sau anh cũng vẫn muốn được ở bên em”. Lồng ngực tôi như thểbị thứ gì đó đè nén, không thể nào thở nổi. Anh lại chậm rãi nói: “Anh có thểthuỷ chung với em suốt đời, có thể cùng em sống đến đầu bạc răng long. Nếu nhưem đồng ý đón nhận anh, anh có thể mời luật sư để ký hợp đồng. Giả sử một ngàynào đó anh từ bỏ em hay là đối xử không tốt với em, em có thể lấy đi toàn bộgia sản của anh, đuổi anh tay trắng ra khỏi nhà”. Anh dừng lại, bổ sung thêm:“Anh cũng không so đo con em là con của ai. Anh sẽ coi nó như chính con đẻ củamình, sẽ cho nó tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời”.

Tôingẩn người hồi lâu, mắt ầng ậc nước: “Em muốn về nhà!”.

Anh imlặng, một lúc sau cuối cùng cũng khởi động xe, lái xe về hướng nhà tôi. Mọi thứbên ngoài cửa sổ liên tục lướt qua. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuốicùng dừng lại ở bãi đổ xe quen thuộc.

Tôixuống xe, tất cả mọi thứ ở đây quen thuộc đến độ khiến người taBãi đổ xe yêntĩnh, khu vui chơi giải trí huyên náo và cả toà cao ốc dù có nhắm mắt tôi cũngcó thể đi xuyên qua.

Tôi ấnnút cầu thang máy, tay lạnh sắp run lên, cầu thang máy cứ di chuyển lên mỗi tầnlà dường như không khí từ từ loãng ra khiến ta khó thở! Khi đến được tầng lầuquen thuộc tôi càng thấy lo sợ hơn. Ở trước cửa nhà có mấy người đang đứng,đang chuyển đồ, tôi vội vàng lao đến giơ tay chặn bọn họ: “Không được chuyển!”.Từng món đồ ở đây tôi đều không thể lìa xa.

Anh đãkhông cần tôi nữa cũng không sao, tôi vẫn còn có nhà. Nhưng giờ đây ngay cả nhàtôi cũng không còn nữa.

Tất cảnhững thứ tôi dựa vào, tất cả đều sầm sập đổ xuống. Tôi đã không có chồng, thựcsự không thể không có nhà được. Những người này chỉ là những người khuân vắc đồphổ thông, họ nhìn tôi vẻ xin lỗi, chỉ nói: “Chủ nhà bảo chuyển!”.

Tôi vẫnngoan cố chặn họ lại: “Tôi không cho phép các anh chuyển!”. Họ lộ ra nét mặtkhó xử: “Phiền chị đừng cản trở chúng tôi làm việc, chúng tôi cũng chỉ là làmviệc lấy tiền thôi”. Tần Tử Long chợt rút ra mấy tờ một trăm tệ đưa cho họ. Họmở to mắt nhìn chằm chằm, có vẻ như khômg biết xử trí ra sao, mặt Tần Tử Longlạnh lùng: “Tôi nghĩ số tiền này chắc đủ rồi”.

Họ nhậnlấy tiền hớn hở gật đầy: “Đủ rồi, đủ rồi”. Tôi đi qua bọn họ, bước vào trongphòng, nhìn những đồ đạc trong nhà đã bị đổ nghiêng vẹo, trái tim như bị bótnghẹt. Anh có thể không quan tâm đến tôi, có thể không quan tâm đến đứa bé, nhưnggiờ đây cả nhà anh cũng không cần nữa. Tôi cắn chặt răng, không thể kìm nénthêm được nữa, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Tay tôinắm chặt ghế sofa, lòng đau như cắt.

Sao anhcó thể đối xử với tôi như vậy được chứ?

Tần TửLong bước đến, đỡ tôi, khuyên nhủ: “Em đừng như vậy, hãy nghĩ thoáng ra mộtchút, có thể anh ấy có khó khắn gì về kinh tế”. Tôi cố gắng mỉm cười, nước mắtđầm đìa khắp mặt: “Em vẫn luôn tưởng rằng anh ấy có điều gì khó nói, có điều gìđau khổ không thể nói ra được, điều đau khổ của anh ấy chẳng qua cũng chỉ vìnhững thứ này thôi”. Tôi lau nước mắt nghẹn ngào nói: “Anh hãy giúp em tìm anhấy, em muốn ly hôn với anh ấy”.

“Anhnghĩ…”. Anh ấp úng: “Tìm anh ấy không khó, nhưng việc ly hôn…”.

Tôigắng gượng mỉm cười: “Chẳng phải các anh nói chuyện điện thoại sao? Bây giờ gọicho anh ấy đến, bọn em đi làm thủ tục ly hôn ngay lập tức”.

Anh sasầm măt, sắc mặt vô cùng nặng nề: “Anh xin lỗi!”.

“Anhkhông có lỗi với em”. Tôi gắng gượng giữ cho mình trấn tĩnh, anh nhìn tôi, ánhmắt ảm đạm dường như có điều gì muốn nói, khẽ động đậy môi nhưng cuối cùng vẫnkhông lên tiếng. Anh chợt cầm di động lên, ấn một dãy số, nói vào trong điệnthoại: “Hãy giúp tôi điều tra xem Phạm Tuấn Khoa đã bán căn hộ cho ai?”. Anhngừng lại, lại nhìn tôi một cái: “Giúp tôi mua lại căn nhà, bất luận giá cả thếnào”.

Tôigiật mình buột miệng: “Rốt cuộc anh ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?”. Ngay cả TầnTử Long cũng biết, nhưng anh vẫn cử giấu tôi, Tần Tử Long nhìn tôi khẽ nhíumày: “Hôm qua anh ấy gọi điện thoại nhờ anh chăm sóc em, nói tạm thời đừng đểem quay lại, anh tưởng rằng anh ấy đang ở cùng Tiểu Nhã không muốn em quay lạinhìn thấy sẽ đau lòng”. Anh tiếp tục nói, “Anh thực sự không biết anh ấy báncăn hộ”.

TiểuNhã, bây giờ tôi mới nhớ đến người phụ nữ đó, vội chạy ra cầu thang. Tôi gầnnhư chạy một bước hai bậc thang, lảo đảo lao xuống tầng dưới, ra sức ấn chuôngcửa căn hộ của Tiểu Nhã. Tiếng chuông vang lên chói tai nhưng trong phòng lạikhông có chút động tĩnh nào. Tôi túm chặt song sắt cửa chống trộm, gào thét mộtcách tuyệt vọng: “Mau mở cửa ra, ông xã mở cửa ra!”. Nước mắt tôi tuôn rơi lãchã giống như một con điên, chỉ điên cuòng đập cửa.

Anhchắc chắn ở trong đó, cố tránh mặt không chịu gặp tôi.

Tần TửLong không biết xuống từ khi nào, đứng phía sau ôm chặc tôi, khẽ hạ giọng nói:“Cô ta cũng đi rồi”.

Tôituyệt vọng, đầu tôi kêu ong ong. Đi rồi, anh ấy cũng đi rồi, vứt tôi cho mộtngười đàn ông khác, đã bỏ đi một cách vô trách nhiệm như vậy.

Đó làngười đàn ông tôi yêu thương suốt mười năm, vứt bỏ tôi và đứa con trong bụngtôi mà đi! Đôi chân tôi mềm nhũn, dần như quỳ xuống đất, yếu ớt đập vào cửachống trộm, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Rõ ràngđã nói, đợi tôi sinh con xong, rõ ràng anh ấy đã nói như vậy. Nhưng giờ đây anhấy đã đi rồi.

Anh ấyđã lạnh lùng ra đi không chút lưu luyến.

Tôi bấtlực dựa vào lòng Tần Tử Long, ngước mắt lên, giọng nói yếu ớt: “Anh ấy đang ởđâu? Anh đưa em đi có được không?”. Tần Tử Long lắc đầu, mặt nặng nề: “Anh thựcsự không biết!”.

Tôi mímchặt môi, con tim dã thực sự tan nát, tôi mở to mắt chằm chằm nhìn anh, nướcmắt trào ra: “Vậy thì cuộc điện thoại hôm nay… các anh rõ ràng nói sẽ gặp mặtmà…”. Tay tôi túm chặt áo complet của anh, gần như sụp đổ: “Anh nói cho em biếtcó được không?”. Anh nhìn tôi chỉ im lặng.

Tôi nóivẻ khó khăn: “Chẳng phải anh yêu em sao? Nếu đã yêu em thì không nên

Anh khẽđộng đậy môi, nhưng vẫn im lặng.

Tôicười vẻ thê lương: “Đây được tính là yêu sao? Các anh đều đang làm tổn thươngem, từng người từng người một, đều tìm cách để lừa dối em, giấu giếm em”. Anhngẩn người hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Anh ấy hẹn gặp anh ở công ty, muốnxin nghỉ việc một thời gian”. Tôi đẩy anh ra, chạy nhanh ra đến chỗ cầu thangmáy, ngón tay ấn liên tục vào nút cần thang máy. Khi chui vào trong cầu thangmáy, bụng cảm thấy hơi đau. Tần Tử Long vẫn không rời tôi nữa bước.

Tôingồi xổm xuống, ôm lấy mình, toàn thân mệt mõi rã rời.

“Cô ấycó thể xào rau bị cháy, cô ấy có thể làm cho căn nhà trở nên bừa bộn, bởi vì côấy biết, anh sẽ dọn dẹp hộ cho cô ấy. Khi cô ấy không vui, là có thể nổi nóngvới anh. Khi cô ấy vui, cô ấy sẽ ôm anh, giống như đứa trẻ vậy. Nhưng, như vậythì có sao? Anh cũng cam tâm tình nguyện mà”.

“Nếunói mỗi người cả đời đều chỉ có thể gặp được hạnh phúc một lần duy nhất, anhnghĩ, anh đã gặp được rồi. Cho nên, anh không thể làm việc gì có lỗi với cô ấyđược nữa… Anh sẽ đợi cô ấy. Cho dù cô ấy có tha thứ cho anh hay không, cho dùcô ấy có chỉ thẳng vào mặt anh mà chửi bới khóc lóc, anh vẫn đợi cô ấy quayvề…”.

Từngcâu từng chữ đều là những lời anh từng nói, anh nói anh yêu tôi, anh nói chúngtôi có thể chung sống với anh suốt cả cuộc đời. Nhưng, thì ra cả một đời đã đếnđiểm tận cùng rồi.

Cuộcđời của tôi và anh từ khoảnh khắc này đã đến điểm cuối cùng.

Khôngthể nào tiếp tục được nữa, không thể nào tha thứ được nữa.

Thực sựkết thúc.

Tôi vộivàng lao đến công ty, nhưng phát hiện ra đã chậm một bước, họ đã đi rồi. Trênđường, tôi chỉ im lặng, không chảy nước mắt nữa, cũng không khóc nghẹn ngàonữa. Trông tôi như vậy, ngược lại khiến cho Tần Tử Long phấp phỏng lo âu.

Tôinói: “Sau này, em sẽ không bao giờ nhỏ một giọt nước mắt nào vì anh ấy nữa”.Nước mắt đã chảy khô rồi, từ Trương Lâm Lâm đến Tiểu Nhã, bao nhiêu lần giày vòbao nhiêu lần đấu tranh và tôi dần dần trở nên mệt mõi rã rời trong cuộc đấu,dần dần mất đi lòng tin. Người đàn ông đó, anh ta dựa vào đâu mà giày vò tôiđến như vậy? Anh dựa vào việc tôi yêu anh, tin tưởng anh, cứ hết lần này đếnlần khác đẩy tôi đến bờ vực sâu thăm thẳm.

Giờ đâytôi không cần anh nữa, tôi sẽ đã anh ra khỏi cuộc đời tôi.

Tần TửLong nặng nề hồi lâu, khẽ nói: “Anh sẽ giúp em tìm anh ấy”.

Mặt tôilạnh lùng “ừ”, ngừng một lát, lại nói: “Tìm thấy anh ấy, em lập tức ly hôn”.

“Khoảngthời gian này em hãy sống ở nhà anh”.

“Khôngđâu!. Tôi nhìn anh từ chối, “Tiền căn hộ em sẽ trả lại anh”.

Anh dodự giây lát nhưng định thần lại ngay: “Không cần đâu, cứ coi như là món quà anhtặng con em”. Bên ngoài cửa sổ bao nhiêu xe cộ đang đi lại như mắc cửi, chậtních, chen lấn chật chội.

Xe củachúng tôi cũng giống như con ốc sên. Lưng đang cõng một cái vỏ nặng trịch bòtừng bướchía trước.

Tần TửLong kêu lên đầy thất vòng: “Lại tắc đường rồi!”. Tuyến tàu điện ngầm mới vẫnđang được xây dựng, cát bụi bay ngợp trời, tôi ngẩn người nhìn cảnh tượng trướcmắt, hồi ức lại ùa về.

Anhthực sự rất buồn, bởi vì anh có lỗi với em nên cảm thấy buồn, bởi vì nghĩ đếnviệc con chúng ta sau này không có bố, nên rất buồn.

Emkhông muốn lừa dối mình, như vậy thực sự quá khốn khổ. Em thực sự rất khốn khổ,bởi vì yêu anh, bởi vì không muốn ly hôn, bởi vì có con. Cho nên bắt cuộc phảichiến đấu với người phụ nữ khác, dùng hết mọi thủ đoạn, chỉ là vì muốn níu giữanh lại. Con người em như vậy, thực sự quá khốn khổ.

Tất cảnhững chuyện cũ hiện rõ trước mắt tôi.

Ông xãtrong mắt mang theo tiếng cười, xoa đầu tôi: “Đương nhiên rồi, em quên lời anhnói rồi sao? Nếu như cả cuộc đời mỗi người chỉ có thể gặp được hạnh phúc mộtlần, anh nghĩ hạnh phúc của anh chính là em…”.

“Vậyanh thích em điều gì?”.

“Thíchem ngốc!”.

“Đókhông phải là thích!”.

“Thíchem đần!”.

“Cũngkhông phải!”.

Tôi nắmchặt tay day day huyệi Dương, day thật mạnh, ngẩng đầu lên, cố gắng hết sức đểđược yên tĩnh, để mình không suy nghĩ những chuyện cũ, chỉ là vết thương mãimãi không thể lành lại được.

Sao cóthể quên được chứ.

Tìnhyêu của anh chỉ là lời nói dối, lời nói dối nối tiếp nhau.

Nhữnglời nói ngọt ngào đó, gì mà sống đến đầu bạc răng long. Tất cả đều là lời nóidối!.

Tôiđúng là ngốc, đúng là đần, đần đến độ tìn vào lời nói dối của anh, khắc ghinhững lời nói dối đó vào trong tim, coi nó như lời thề non hẹn biển, là hồi ứcđẹp đẽ nhất cả cuộc đời tôi.

Từ đầuđến cuối, anh đều ngoại tình, đều phạm lỗi, đều lừa dối.

Tôikhông bao giờ được phép tin tưởng anh nữa. Không bao giờ!