… – Bác sĩ à .. Liệu .. con bé .. có thể tỉnh dậy không? – 1 người đàn ông cỡ chừng 50 hỏi,mắt vẫn còn hơi đỏ
– Chúng tôi không thể nói trước,tùy thuộc vào ý chí của cô bé thôi – Bác sĩ nhìn cô bé rồi khẽ thở dài
Người đàn ông lặng lẽ bước đến bên giường cô bé .. Đã qua 1 năm rồi,cô bé nhỏ vẫn chưa tỉnh,vẫn nằm bất động trên chiếc giường trắng đó ..
– Bác Tuấn! – 1 tiếng gọi của 3 cô bé từ cửa chạy vào làm ông trở về thực tại
– Ừm,chào 3 cháu – Người đàn ông tên Tuấn quay qua mỉm cười,nụ cười của ông trông thật phúc hậu nhưng còn có 1 chút đau xót trong nụ cười ấy
– Hy tỉnh chưa vậy bác? – 1 cô bé tóc màu hạt dẻ chạy lại bên cạnh Hy_là nó đang nằm trên chiếc giường lạnh lẽo kia
– Nó sẽ sớm tỉnh dậy thôi My à! – Ông Tuấn_ba của nó vuốt nhẹ mái tóc nâu của nó
My im lặng nhìn nó,nắm tay nó thật chặt,đôi mắt vô hồn nhìn nó.Kỳ và Như đứng ngoài cửa nghe như muốn chết lặng,hơn 1 năm rồi,nó vẫn chưa tỉnh dậy .. Khóe mắt Kỳ ươn ướt,cứ tưởng chừng Kỳ là cô bé mạnh mẽ nhất nhóm,nhưng đâu ai ngờ bề ngoài Kỳ mạnh mẽ nhưng bên trong thật yếu đuối .. Cả căn phòng chìm ngập sự im lặng,chìm ngập sự đau thương ..
– Bác à bác à – My bỗng hét toáng lên
– Gì vậy cháu? – Ba nó thở dài
– Hy Hy .. Nó tỉnh rồi bác .. – My lắp bắp
Ba nó bật dậy,Kỳ và Như đang đứng ở cửa thì chạy ào tới
– Tay nó động đậy bác ạ .. – My chỉ vào bàn tay nó đang nắm tay My
– Bác sĩ,bác sĩ – Ba nó chạy vội ra ngoài gọi bác sĩ
Gần 1 phút,có 2 bác sĩ chạy vội vào phòng nó,1 bác sĩ khám cho nó xong nói:
– Đây là 1 trường hợp thật đặc biệt,chúc mừng ngài,cô bé sẽ tỉnh dậy thôi – Bác sĩ nói rồi bước ra ngoài
Ba nó chào cảm ơn 2 vị bác sĩ rồi bước tới gần nó,xoa xoa mái tóc nâu đã rối xù của nó,mái tóc mềm mượt của nó do đã nằm quá lâu ở chiếc giường này nên đã trở nên rối xù.Ba nó nói với 3 nhỏ:
– Bác về nhà gọi mọi người nhé! Có lẽ nó sẽ đói và khát lắm,các con mua giùm bác đồ ăn và nước cho nó nhé! – Ba nó nói xong bước ra khỏi phòng
– Vâng ạ – 3 nhỏ đồng thanh
– Hy chúng ta thật xinh đẹp quá nha! – Như bắt đầu làm tâm trạng mọi người tươi vui lên
– Đúng nha!!! Da trắng hồng này,mũi cao này,hàng lông mi dài cong vút này,2 gò má ửng hồng này,đôi mọi chúm chím màu cherry thật quyến rũ quá nha!!! – My cười rồi chỉ chỉ lên mặt nó
– Hihi,đúng quá! – Kỳ mỉm cười – Mà tụi mình phải đi mua đồ ăn và nước cho Hy nữa!
– Ờ nhỉ? – My và Như đồng thanh
– 2 cậu đi mua đi,tớ ở đây với Hy – Kỳ vuốt nhẹ tóc nó
My và Như liền nhe răng cười rồi tung tăng dắt nhau đi mua đồ ăn và nước cho nó .. 2 hàng nước mắt chảy dài trên 2 má ửng hồng của Kỳ .. Kỳ cầm tay nó,nước mắt Kỳ lại nhiều hơn nữa ..
– Hy à .. Tớ lo cho cậu lắm đó .. Tớ sợ cậu biến mất lắm .. Hức hức .. Hy ..
– Kỳ .. Sao khóc vậy? – 1 giọng nữ trầm trầm khàn khàn nói lên
– Hy ..? – Kỳ ngẩng mặt lên nhìn nó
– Ừm .. – Nó mỉm cười
– Mừng quá,cậu tỉnh rồi!
– Tớ không chết đâu mà sợ,mà tớ đã nằm đây bao lâu rồi?
– Kỳ ơi,bọn tớ mua đồ ăn với nước cho Hy và mọi người rồi nè! – My vàNhư từ đâu chạy vào giơ 2 túi đồ ăn to đùng
– Aaaaaaa,Hy tỉnh rồi kià Như ơi – My đặt 2 túi đồ ăn xuống kéo tay Như chạy vèo tới chỗ nó
– Hy à,cậu có sao không?Không còn bị gì chứ?Khát không?Đói không? … – My hỏi tới tấp
– Này My,cậu cứ vậy sao Hy trả lời được? – Như nhăn nhó nhìn My
– Tớ đói .. – Nó nói khe khẽ
– Ừm .. My,đồ ăn đâu? – Kỳ quay sang hỏi My
My bước tới cầm 2 cái túi đồ ăn đến bên cạnh nó
– Ta da .. Cháo nấm nè,cháo hàu nè,cháo tôm nè,cháo cua nè … bla bla .. [ vô số kể các món cháo ==” ]
– Ặc .. Toàn cháo không vậy? Sao tớ ăn .. – Nó nhăn nhó nhìn My
– Mới hết bệnh mà,ăn cháo mới tốt,hihi – My nhe răng cười
– Cậu ráng ăn đi,cho nhanh hết bệnh mà về nhà nữa ..
_______ VỀ HIỆN TẠI _______
– Sao vậy? – Lộc khều Kỳ
– A .. À,không sao .. – Kỳ vẫn gượng 1 nụ cười nhìn Lộc
– Hy thế nào rồi? – 1 giọng nam vang lên làm mọi người nhìn ra phía cửa
” Bốp ”
1 âm thanh lạnh lẽo vang lên giữa căn phòng trắng xóa
– Cậu làm gì vậy Bảo? – Quân và Phong chạy ra kéo hắn ra khỏi người tên con trai kia
– Tớ biết là tại anh ta Hy mới nhập viện đấy chứ! – Hắn quát lên
Đúng vậy,hắn đã đánh tên con trai đó làm tên đó ngã xuống sàn
” Bốp ”
– Chứ chẳng phải tại cậu làm em tôi có thai à? – Là anh hai của nó – anh Ân đánh lại hắn 1 cái
– Tôi ..
– Cậu còn muốn nói gì không? – Anh Ân ném cho hắn 1 cái nhìn khinh khỉnh
– Hy không hề có thai! – Hắn quát lên
– Cậu nói sao?
– Bác sĩ đã nói với tôi rằng Hy không hề có thai – Mắt hắn đang nổi lên từng tia tức giận tột độ
– Cậu đừng làm xong rồi lại bỏ rơi nó vậy chứ ! – Như nhìn hắn,nước mắt cô tuôn làm ướt cả khuôn mặt nhỏ nhắn ấy
– Như à,bình tĩnh lại đi! – My vỗ vỗ vai Như
– Tôi không hề nói dối,Hy chỉ đang gạt mọi người vì tôi đã chọc Hy,nhưng Hy có lẽ đã đi quá xa .. – Hắn hướng mắt nhìn nó,trong đôi mắt ẩn chứa 1 nỗi đau nào đó nhưng không thể hiện ra bên ngoài
– Là thật sao? – Kỳ nhíu mày
Hắn gật đầu rồi bỏ ra ngoài,vẫn mang theo gương mặt không cảm xúc nhưng chứa đầy u buồn ấy,chỉ là không ai nhận ra …
Cả căn phòng lại rơi vào trầm lặng ..
Nửa tháng sau ..
– Selca à,ăn gì không? – My hỏi nó,tay thì đang gọt vỏ cam cho nó
– Không đâu,tớ muốn về cơ,mà này,tớ nói chuyện với 3 cậu tí – Nó nháy mắt nhìn 3 nhỏ
– Chuyện gì? – Như mở đôi mắt to tròn nhìn nó
– Chúng ta gọi nhau bằng tên như xưa được không? – Nó gãi gãi đầu
– Sao vậy? – Kỳ trố mắt nhìn nó
– Vì tớ muốn thế,được không vậy? Nha? – Nó vờ làm nũng với 3 nhỏ
– Được thôi,OK – My búng tay
– Mà Sel .. À không .. Hy này .. Cậu phẫu thuật được không?
_________________________
Dạo này do Yuu vào học rồi *thở dài* nên chuyện ra hơi trẽ,nhưng có 1 số bạn readers cmt vào truyện tớ thiếu lịch sự wá,tớ không thích như vậy,nên mong các bạn đừng cmt thíu lịch sự nữa – Cảm ơn!!!
Và Yuu cảm ơn vì mọi người luôn ủng hộ Yuu a!!!
Ai cmt trong chap này đầu tiên thì chap sau tớ tặng chap đó cho bạn đó nha! ~ Love all