Uy Thất Thất vẫn đương trong cơn mơ, vừa mới mơ thấy Lưu Trọng Thiên đáng ghét, lúc sau lại mộng thấy ông nội cô, ông vẫn như xưa, nuông chiều cô, đáp ứng cô hết mọi chuyện. Uy Thất Thất kể cho ông nghe về cuộc sống gian khổ cũng như những uất ức mình phải chịu ở Đại Hán, ông rất đau lòng, ra sức an ủi dỗ dành cô, khiến Uy Thất Thất cười không ngớt trong giấc mơ.
Kết quả là có kẻ đáng ghét, quấy rầy giấc mộng đẹp của cô, khiến cô phiền muộn không thôi.
Lưu Trọng Thiên gọi Uy Thất Thất mấy lần, Thất Thất chưa muốn dậy, vẫn vùi đầu vào trong chăn ngủ tiếp. Đâu có nữ nhân nào như vậy, Lưu Trọng Thiên có phần cáu tiết, dứt khoát lôi cô dậy, tung chăn ra.
Thất Thất mở choàng đôi mắt ngái ngủ mơ màng ra, trông thấy Lưu Trọng Thiên trước mặt, liền thấy thất vọng bội phần, tại sao mình vẫn còn ở Đại Hán, cô vô cùng tức giận gào to.
"Không dậy, không dậy, đồ tồi, cút ngay!"
"Thật là nữ nhân ngang tàng, mau dậy còn chuẩn bị thành thân!"
"Ồ! Thành thân?" Thất Thất trợn trừng mắt, ngẫm lại, đúng rồi, hôm nay phải thành thân với tên Vương gia đáng ghét này! Vậy là, tất cả mọi chuyện ban nãy chỉ là mộng, Uy Thất Thất chán nản nhìn Lưu Trọng Thiên, khi nào mở mắt ra mà không còn trông thấy cái tên kia thì tốt biết bao. Text được lấy tại doctruyen.me
"Chỉnh trang lại mình đi, nhìn bộ dáng của cô xem!"
"Bộ dáng khó coi thì không cần cưới nha!"
Thất Thất cố ý vò tóc rối bung lên, trông giống một người điên, sau đó mỉm cười nhìn Lưu Trọng Thiên thi lễ "Vương gia, Vương phi của ngài có lễ nghi rồi!"
"Uy Thất Thất!" Lưu Trọng Thiên chẳng biết phải trách mắng nữ nhân này thế nào, đành phất tay áo bỏ đi.
Uy Thất Thất bị ép mặc bộ áo cưới đỏ chót, đội mũ phượng hoa lệ, cô nhấc vạt váy dài lên rồi than thở, người cổ đại hại mình thảm ghê, mặc nhiều như vậy, nóng chết mất, Thất Thất bực mình hạ rèm châu trên đầu xuống, chậm rãi bước ra ngoài bình phong.
Lưu Trọng Thiên lập tức ngây người, dù sao chàng cũng khó bề tưởng tượng ra nữ nhân đội mũ phượng kia lại là xấu nữ. Vóc dáng cô thướt tha yểu điệu, trắng nõn đẫy đà, đôi tay thon dài đương nhấc vạt váy, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Lưu Trọng Thiên đang ngắm nhìn Vương phi tương lai của mình, dưới chân Uy Thất Thất đột nhiên giẫm phải vạt váy, lảo đảo bổ nhào về phía trước, Lưu Trọng Thiên thuận đà ôm lấy cô.
"Hix, trời ạ, váy vóc rườm rà!" Thất Thất đứng vững rồi, vén rèm châu lên, lộ ra khuôn mặt có nhiều vết sẹo màu vàng, Lưu Trọng Thiên liền có chút thất vọng, tại sao cô không phải là một nữ nhân bình thường, chẳng cần dung nhan mĩ lệ, được như vậy Lưu Trọng Thiên cũng cảm thấy mỹ mãn rồi. Thế nhưng, cô xấu xí thế kia, khiến xúc cảm yêu đương của chàng chợt tắt ngấm.
Ngô Trung Nghĩa đứng bên vỗ tay "Vương phi quả là khuynh quốc khuynh thành, Hoàng thượng thật có mắt nhìn người, đã cho Tam Vương gia được toại nguyện."
Không đợi Lưu Trọng Thiên phát hỏa, Thất Thất tức giận tháo mũ phượng trên đầu xuống, xông lên trước, túm lấy cổ áo Ngô Trung Nghĩa, trợn trừng mắt lên.
"Đừng quên những lời tôi đã nói, tôi có khối thời gian để chấn chỉnh ông!"
"Chấn chỉnh? Chấn chỉnh ta… Cô… Cô dám!" Ngô Trung Nghĩa lui ra sau một bước, sợ run bắn người.
Không dám? Cái tên này còn dám kêu gào! Thất Thất đột nhiên nhấc váy lên, đá một cước. Nếu không phải Ngô Trung Nghĩa chạy nhanh, váy quá dài, thì một cước đó thiếu chút nữa đã đá hắn văng ra đất, Thất Thất không đá trúng càng thêm tức tối.
"Còn dám trốn, Ngô Trung Nghĩa, lại đây, để bổn cô nương đá ông một cái!"
"Vương gia… Vương gia! Cứu mạng!" Ngô Trung Nghĩa nhanh chóng chạy ra sau Lưu Trọng Thiên, túm ống tay áo Lưu Trọng Thiên van xin, quả nhiên sợ hãi vị Vương phi xấu xí điên khùng này.