Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 149: Sát khí: ban hôn xấu nữ?




Tại sao Hi Chân miêu tả trái ngược hẳn với Tiểu Vu Tử vậy? Hoàng thượng có chút rối rắm, còn ai có thể khiến Lưu Trọng Thiên động lòng đây? Lẽ nào chỉ là một nha hoàn thị tẩm thật ư? Lưu Trọng Thiên không thể nào không có nữ nhân bên người, chỉ là Hi Chân không đủ yêu kiều quyến rũ, nhưng chọn một nha hoàn, có phần vô lý quá.

"Nữ nhân? Là ai mới được?" Hoàng thượng nghiêm nghị hỏi.

"Nhìn không rõ lắm, chỉ biết có mái tóc rất dài, nước da mịn màng, rất..." Hi Chân thoáng nhíu mày "Liệu có phải là nữ nhân ở Di Hồng viện không?"

"Nói bậy, lui ra!" Hoàng thượng có chút bực mình về sự suy đoán của Hi Chân, đúng là nói xằng bậy không có chừng mực, y lớn tiếng quát mắng, Hi Chân sợ tới nỗi sắc mặt tái nhợt, ngay lập tức lui xuống, nàng vừa mới rời đi, Hoàng thượng lại gọi nàng lại.

"Quan sát kỹ lưỡng một chút, xem là nữ nhân nào, nàng ta ắt sẽ xuất hiện ở vương phủ!"

"Vâng, Hoàng thượng!" Hi Chân lặng lẽ lui xuống.

Hoàng thượng quá am hiểu con người Lưu Trọng Thiên, chàng ta là một chính nhân quân tử, làm việc tuân theo quy củ, khinh thường nhất là chuyện dan díu với những nữ nhân Di Hồng viện kia, thế nhưng nữ nhân kia là ai, chẳng lẽ là niềm vui mới của Lưu Trọng Thiên?

Hoàng thượng mặc dù đang theo dõi Lưu Trọng Thiên, nhưng mục đích sâu xa là vì tràn đầy hứng thú với cuộc sống của Lưu Trọng Thiên, dường như ngày nào không nghe được tin tức về Lưu Trọng Thiên liền thấy buồn nẫu ruột, nữ nhân? Là nữ nhân nào, khiến Lưu Trọng Thiên để tâm như thế nhỉ, chẳng lẽ trên thế gian này, còn có Uy Thất Thất thứ hai? Tuyệt đối không thể nào, nữ nhân kia đã chết rồi, nữ nhân độc nhất vô nhị ấy đã tan biến theo mây khói, mà Lưu Trọng Thiên cũng cảm mến tình yêu mới nhanh thật đấy?

Hoàng thượng mỉm cười, có lẽ đây chẳng qua chỉ là người Lưu Trọng Thiên dựa vào trong lúc cô đơn mà thôi, đâu có nam nhân nào trong khoảng thời gian dài như vậy không đụng chạm nữ nhân? Hơn nữa Lưu Trọng Thiên lại là nam nhân sức vóc cường tráng.

Song gần đây Lưu Trọng Thiên có một thỉnh cầu kỳ cục, khiến Hoàng thượng hết sức khó hiểu, chàng ta lại muốn xin tham gia chiến dịch quét sạch bộ tộc Ô Hoàn phía đông bắc, vừa đánh xong Hung Nô, liền đi đánh người Ô Hoàn ở đông bắc, chàng ta đúng là trụ cột của Đại Hán, đáng tiếc... Nếu như chàng ta là một thần tử bình thường, Hoàng thượng sẽ hài lòng vừa ý biết bao.

Hoàng thượng cảm thấy Lưu Trọng Thiên có được thành công nhiều hơn so với Hoàng thượng, bách tính và quần thần đều ủng hộ chàng ta, đặc biệt là bách tính dân gian, còn đắp tượng vàng thờ phụng Lưu Trọng Thiên, việc này Hoàng thượng không tài nào kiểm soát được, trong lòng không thoải mái lắm, có đôi chút tự ti và ghen tị.

Lúc này, Tiểu Vu Tử vội vã chạy trở vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoàng thượng, Hoàng thượng trầm ngâm nhìn về phía hắn, tiểu thái giám này đi theo Hoàng thượng cũng đã nhiều năm rồi, nếu không phải bởi vì những chuyện của Thất Thất kia, nên ban thưởng từ lâu rồi, nhưng cũng bởi vì hắn, mới khiến mọi việc càng làm càng rối như tơ vò.

"Hoàng thượng, Thái hậu hình như rất tức giận, tiểu nô tài trông thấy Thái hậu ném vỡ bình hoa tiến cống!"

Hoàng thượng không ngờ tới, Tiểu Vu Tử báo tin thế này, Thái hậu lại bực bội chuyện gì đây "Nguyên do vì sao? Ai lại chọc giận người?"

"Nghe Thái hậu nói, là vì chuyện bách tính Đại Hán, đám tiện dân đó, đắp tượng vàng thờ phụng Tam vương gia Lưu Trọng Thiên! Thái hậu rất giận dữ, mời người qua đó đi..." Tiểu Vu Tử thấp giọng nói, dường như cũng khiếp sợ trước cơn thịnh nộ của Thái hậu.

Hoàng thượng nhíu mày, Thái hậu cũng lo lắng quá rồi, chẳng phải chỉ là tượng vàng thôi sao? Nếu bách tính thích thì cứ để cho bọn họ thờ phụng đi, công lao của Tam vương gia Lưu Trọng Thiên vốn dĩ cũng nhiều, nên được đãi ngộ như thế, Hoàng thượng có thể ngăn cản được gì chứ? Đúng là phụ nữ! Lòng dạ nhỏ nhen, có điều vẫn nên qua đó an ủi một chút, để tránh ầm ĩ.

Đại Hán thiên tử vội vàng chạy tới tẩm cung Thái hậu, Thái hậu đang sa sầm mặt, cung nữ bên cạnh đều cúi thấp đầu xuống, không dám lên tiếng, tưởng tượng cũng biết, Thái hậu nhất định rất hung dữ.

Thái hậu trông thấy Hoàng thượng, lập tức phục hồi thần trí, lớn tiếng quát tháo những cung nữ kia "Lui ra, lui hết ra ngoài cho ai gia, không được phép vào đây!"

"Dạ!" Đám cung nữ lục tục kéo nhau ra ngoài, trong tẩm cung chỉ còn lại có hai người Hoàng thượng và Thái hậu.

Thái hậu bước nhanh đi tới trước mặt Hoàng thượng, thở dài, nói với Hoàng thượng "Hoàng nhi, nhất định phải giải quyết chuyện của Lưu Trọng Thiên, ai gia ngày nào cũng phập phồng lo sợ, sợ nó cướp ngôi!"

Hoàng thượng nghe xong, phá lên cười, Thái hậu đúng là người cả nghĩ, chúng con tranh đấu rồi lại tranh đấu, tính ra chàng ta cũng không dám có ý nghĩ này!

"Sao có thể chứ, đệ ấy là người hiểu biết lý lẽ, không phải dạng lỗ mãng."

"Hoàng nhi à, không phải ai gia cả nghĩ đâu, là vì con biết quá ít, hôm nay ngay cả tượng vàng Lưu Trọng Thiên dân gian cũng thờ phụng rồi, kế tiếp không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa, một khi chân tướng bại lộ, hoàng vị của con sẽ khó giữ được..."

Thái hậu đứng lên, kéo tay Hoàng thượng, để y ngồi bên cạnh mình, nhỏ giọng nói "Trong tay Lưu Trọng Thiên có một bản di chiếu! Nó liên quan đến tính mạng mẹ con ta đó."

Hoàng thượng lấy làm khó hiểu trước phản ứng của Thái hậu, trong tay Lưu Trọng Thiên có di chiếu cũng không phải là bí mật gì, chẳng lẽ chàng ta có thể dựa vào bản di chiếu đó cướp ngôi hay sao "Hoàng nhi biết, quần thần cũng đều biết, chuyện năm đó chẳng ai nói cho rõ ràng, hôm nay nhắc tới có tác dụng gì? Lưu Trọng Thiên đã không tranh giành với trẫm rồi."

Thái hậu lắc đầu buồn rầu "Con không biết, đến hôm nay, mẫu hậu chẳng giấu diếm con thêm nữa, di chiếu của tiên hoàng chỉ có một!"

Lời Thái hậu nói khiến Hoàng thượng nổi lên nghi ngờ, y bất an nhìn Thái hậu, chuyện này vẫn luôn khiến mọi người cảm thấy khó xử lẫn hoài nghi, chẳng lẽ Thái hậu che giấu chân tướng sự thật? Chân tướng đó sẽ là cái gì chứ?

Thái hậu khẽ thở dài một hơi "Hoàng nhi à, mẫu hậu không muốn giấu con, hồi đó tiên hoàng truyền ngôi cho Tam hoàng tử Lưu Trọng Thiên!"

Thái hậu nói ra câu này tựa như sấm sét giữa trời quang, khiến Hoàng thượng chấn động, nhất thời chết lặng, sao có thể, người tiên hoàng truyền ngôi là Lưu Trọng Thiên, thế nhưng hiện giờ mình là Hoàng thượng mà? Chuyện này là thế nào?

Thái hậu biết Hoàng thượng nhất định sốc nặng, bà nói tiếp "Di chiếu trong tay Tam vương gia Lưu Trọng Thiên là bản thật, di chiếu của con là do mẫu hậu giả mạo, hoàng đế chân chính của Đại Hán là Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, chỉ cần bản di chiếu kia lộ diện, không phải chúng ta chết, thì Trọng Thiên tất phải biến mất!" Truyện được copy tại doctruyen.me

"Mẫu hậu! Giả mạo..." Trong lòng Hoàng thượng vô vàn mâu thuẫn, chuyện này sao có thể, di chiếu... Hoàng thượng cảm giác toàn thân vô lực, gương mặt thẫn thờ, y cảm thấy bị đả kích bội phần.

"Cho nên, Lưu Trọng Thiên cần phải chết!" Thái hậu rút khăn tay ra, thoáng lau mồ hôi trên trán "Chuyện gì mẫu hậu cũng có thể nghe theo con, nhưng lần này, con cần nghe lời mẫu hậu, giết Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, nên ra tay sớm đừng chậm trễ, nghe nói nó xin đi đánh quân Ô Hoàn phía đông bắc, ai gia dự định, lần này đừng để nó trở về, cho nó chết trận vẻ vang! Cũng coi như Đại Hán có lỗi với nó."

Giọng nói Thái hậu lạnh giá khác thường, có vẻ chân thật đáng tin, thiên hạ Đại Hán tuyệt đối không thể đại loạn, Tam vương gia phải chết đi để tránh tai ương đổ máu cho Đại Hán, chết đi để bảo toàn tính mạng cho hai mẹ con họ.

Ai ngờ Hoàng thượng đột nhiên đứng phắt dậy, nét mặt thịnh nộ "Vì sao phải giả mạo, trẫm không phải chân mệnh thiên tử Đại Hán, ngôi vị ấy thuộc về Lưu Trọng Thiên, bao năm qua, người biết hoàng nhi khó chịu cỡ nào không, tranh đoạt mọi thứ với đệ ấy, cho rằng đệ ấy dòm ngó hoàng vị của trẫm, thậm chí lúc nào cũng xem đệ ấy là kẻ địch, cố ý gây khó dễ cho đệ ấy, kỳ thực kẻ tiểu nhân vô sỉ đích thị là trẫm, là trẫm!"

Hoàng thượng đau khổ nhìn Hoàng thái hậu, y tự vấn bản thân mình không phải là tiểu nhân bỉ ổi, nhưng vì lòng tham nhất thời của mẫu hậu, trở thành kẻ vô sỉ, người tiên hoàng yêu mến là Lưu Trọng Thiên, truyền ngôi cũng cho chàng ta, di chiếu của mình là giả... Đây rõ thật là sự đả kích chí mạng.

"Hoàng nhi, con không được như vậy, hiện tại con là hoàng đế Đại Hán, phải đưa ra quyết định dứt khoát, giết chết Tam Vương gia!" Thái hậu không ngờ Hoàng thượng sẽ kích động như thế, lẽ nào Hoàng thượng muốn mềm lòng hay sao? Trước đây có được hoàng vị này không dễ chút nào, chẳng màng vô sỉ, chỉ cần có quyền lực, thì cái gì cũng có.

"Không được! Trẫm tuyệt đối sẽ không đồng ý, trẫm không thể giết đệ ấy!" Hoàng thượng một mực bác bỏ.

"Không đồng ý? Con có biết con đang nói gì không? Rõ thật hồ đồ, Lưu Trọng Thiên nếu như lại đánh thắng trận trở về nữa, sẽ chẳng e sợ gì hết, khắp thiên hạ đều sẽ ủng hộ nó, tượng vàng chỉ là chuyện nhỏ, sợ rằng tiếp theo đó muốn tạo phản thôi, nếu như có một ngày, nó thực sự đưa bản di chiếu kia ra, con không giết nó, thì chờ xem mẫu hậu rơi đầu nhé!"

"Mẫu hậu..." Hoàng thượng do dự, sau khi nghe được tin tức kinh hoàng đó, Hoàng thượng dĩ nhiên có chỗ đắn đo, nếu quả thật sự việc bị bại lộ, Hoàng thượng nếu không đành lòng giết Lưu Trọng Thiên, thì chỉ có thể là Hoàng thượng và Thái hậu chết, giả mạo di chiếu, đây chính là tội đại nghịch bất đạo.

"Lần đi Ô Hoàn tới đây, mẫu hậu đã thay con hạ mật chỉ, hoàng nhi, mẫu hậu không muốn tham dự quốc sự, nhưng mà lần này nhất định phải can dự, bằng không lòng nhân từ của con sẽ hủy hoại chính mình!" Thái hậu lạnh lùng nói.

Trong lòng Hoàng thượng kinh ngạc "Mật chỉ gì?"

"Giết Lưu Trọng Thiên, ai gia vì không muốn Lưu Trọng Thiên nghi ngờ, nên phái thân tín của nó, Lưu Duẫn Lưu phó tướng, bảo hắn lựa đúng thời cơ ra tay, ai gia cũng là bất đắc dĩ, đã sai người bắt cả nhà Lưu Duẫn trên dưới hơn bốn mươi nhân khẩu, nếu việc không thành, ai gia sẽ giết cả nhà hắn!" Ánh mắt Thái hậu toát lên vẻ u ám, đã dốc toàn lực vào kế hoạch này, trong đầu bà gần như đã hiện ra cảnh Lưu Trọng Thiên tử vong.

Hoàng thượng ngây ra như phỗng, phiền muộn không nói câu nào, trước đây từ tận đáy lòng chán ghét và e sợ Lưu Trọng Thiên, lúc nào cũng dùng thân phận Đại Hán thiên tử áp chế chàng ta, giờ đây sau khi biết chân tướng thực sự, Hoàng thượng đã kiệt quệ sức lực, giết hay không giết, tâm trí y đấu tranh mâu thuẫn, có lẽ giết, đối với giang sơn Đại Hán của y sẽ càng có lợi, bằng không từ nay về sau Hoàng thượng luôn phải sống trong nỗi lo lắng hãi hùng, nhưng nếu như giết, y lại không nỡ chút nào.

"Mẫu hậu định để Lưu Duẫn đối phó với Lưu Trọng Thiên thế nào? Lưu Duẫn không phải là đối thủ của Tam vương gia!" Hoàng thượng lẳng lặng hỏi, tựa như đã chấp nhận hành động của Thái hậu.

"Một ly rượu độc tiễn nó đi thôi!" Thái hậu thở dài, chỉ khi chàng ta chết đi, thiên hạ Đại Hán mới có thể yên bình.

"Rượu độc?" Hoàng thượng chán chường ngồi tựa vào ghế, thật không ngờ cũng có ngày mình đê tiện như vậy.