"Uy Thất Thất, chẳng phải là hộ quốc nữ tướng quân hay sao? Sao lại là một tiểu nha đầu phá phách thế này..." Hoàng hậu quét mắt nhìn Uy Thất Thất, Hoàng thượng thật hoang đường, sao có thể sắc phong tiểu nữ nhân này làm Nhị phẩm tướng quân cơ chứ? Hành vi nàng ta quái đản, ăn mặc kỳ dị, vẻ mặt khôi hài, thoạt nhìn đã biết đây là một điêu dân.
"Đúng vậy, tôi là Thất tướng quân, hiện giờ phải đi diện kiến Thái hậu, giúp người giải sầu!" Thất Thất cười xòa, xe đạp lăn bánh, một đóa hoa lan lập tức bị nghiền dưới bánh xe đạp, Thất Thất cố ý che miệng hét ầm lên "A! Thật đáng tiếc, dập nát hết cả rồi! Xin lỗi, thực sự xin lỗi!"
Hoàng hậu há hốc miệng, chưa kịp mở miệng quở mắng, Uy Thất Thất đã sớm mất dạng như cơn gió xoáy, khiến Hoàng hậu tức sôi máu đến nửa ngày không thốt nên lời, đây là Vương phi của Tam vương gia phong độ thật sao? Đích xác là nữ nhân man rợ!
"Vương phi của Tam vương gia ư?"
"Tam vương gia khôi ngô như vậy, sao lại cưới nữ nhân man rợ thế, xem cách cô ta trang điểm, đâu còn giống nữ nhân chứ?"
"Nhưng là một mỹ nhân đó!"
"Thái hậu gọi cô ta đến đây làm gì nhỉ, không biết cái đẹp có thể mang ra ăn được hay không! Cô ta rõ là cố ý lượn qua lượn lại mà! Nhìn ngự hoa viên xem, chỗ nào cô ta đi qua đều nát như bươm hết cả!" Bạn đang đọc chuyện tại doctruyen.me
"Rất đáng yêu..."
Hoàng hậu nghe đám phi tần tranh luận, bực tức cắt ngang lời bọn họ "Bổn cung đi về đây, thật mất hứng." Dứt lời quay người bỏ đi, chúng phi tần không ai dám lên tiếng, lặng lẽ bước theo sau Hoàng hậu, nhất loạt cúi đầu thấp xuống, không biết lời nói nào đã chọc giận Hoàng hậu rồi.
Các tiểu cung nữ lo lắng dáng vẻ này của Thất Thất sẽ hù dọa Thái hậu, liền bảo Uy Thất Thất dựng xe đạp ở bên ngoài tẩm cung Thái hậu, chạy vào trong thông báo. Uy Thất Thất cau mày, đi đi lại lại tẻ nhạt, đương lúc buồn chán, cô bỗng trông thấy một vật thu hút ánh nhìn của cô.
Có một loài hoa cỏ kỳ lạ mọc lên trong đài hoa ở tẩm cung, tán lá xanh biếc quây lại bó thành một chùm hoa lan trong suốt, pha lẫn thêm chút sắc phấn hồng, độc nhất vô nhị, đẹp không sao tả xiết, ở xã hội hiện đại chưa từng thấy qua.
Thất Thất quan sát tỉ mỉ, ngẫm nghĩ, đây chẳng phải là thứ Thái hậu yêu nhất ư, nhìn chậu hoa kia được chăm sóc công phu như vậy, nhất định là tốn không ít thời gian, thoạt nhìn cũng biết là vật quý báu.
"Tam vương phi, Thái hậu triệu kiến!" Một cung nữ bước ra, vẫy gọi Uy Thất Thất đương thất thần.
"A, có ngay!" Thất Thất cười bí hiểm, nhanh chóng chạy vào trong.
Chỗ ở của Hoàng thái hậu Đại Hán quả không tồi chút nào, Thất Thất nhìn trái ngó phải, quay mặt lại, trông thấy một vị lão phu nhân phú quý đoan trang đang ngồi trong phòng ngủ lộng lẫy, cẩm bào xanh sẫm, mũ phượng to đùng, những sợi tua bao quanh thật dài, kích cỡ chiếc nhẫn đeo trên ngón tay thật lớn. Thất Thất hồi tưởng lại, giống như đã từng thấy trong viện bảo tàng, song cũng chưa có cái nào sánh được với chiếc nhẫn trên tay Thái hậu, trải qua lịch sử dài đằng đẵng thế, có lẽ trở thành vật vô giá.
"Ngươi là Tam vương phi Uy Thất Thất?" Thái hậu cất giọng trầm thấp, tỏ vẻ khinh thường, làm sao một nữ nhân lại có sức quyến rũ lớn như vậy.
Thất Thất lập tức cúi chào "Thất Thất xin thỉnh an Thái hậu!"
"Trọng Thiên không chỉ bảo ngươi lễ nghi hoàng cung sao? Bộ dáng thỉnh an của ngươi là thế này hử?" Thái hậu rõ ràng có chút mất hứng.
Rõ thật là một bà lão hay bắt bẻ, Thất Thất thích thỉnh an như vậy, bà ta quản được chắc? Thỉnh an bà ta chẳng qua vì muốn giữ thể diện cho Lưu Trọng Thiên thôi, vậy mà còn làm khó người khác.
Hoàng thái hậu nhìn kỹ Uy Thất Thất, không khỏi nhíu mày "Ngươi ăn mặc kiểu gì thế, cả đầu tóc ngươi nữa, đâu có giống một vị Vương phi, khiến ai gia thực sự kinh sợ!"
Uy Thất Thất ngắm nhìn trên người, lại sờ đến tóc tai "Á, cháu cảm thấy rất ổn mà!"
"Lại gần đây, để ai gia coi gương mặt ngươi!" Thái hậu thực sự rất muốn biết, một nữ nhân không tuân thủ quy củ, thoạt nhìn hoang dã như vậy, Hoàng thượng thích con bé ở điểm gì?
"Dạ!" Uy Thất Thất đi tới trước mặt Thái hậu, đầu tiên quan sát bà lão này, mới phát hiện ra, Thái hậu bôi cũng thật nhiều son phấn, song vẫn không che nổi tuổi tác già nua.
Thái hậu vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Thất Thất, Thất Thất tự ý né xa ra một chút, bà lão này, chưa chi đã động tay rồi.
"Quả nhiên là mỹ nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng mịn màng, ngay cả ai gia cũng thấy thích, chẳng trách hoàng nhi lại si mê như thế."
Thái hậu khẽ thở dài "Ai gia thực sự khó xử, nhất thiết phải xoa dịu trái tim hoàng nhi, để nó chuyên tâm lo cho xã tắc, ai gia đành phải khiến Trọng Thiên đau lòng rồi."
Thất Thất hiểu rõ ý Thái hậu, xem ra, Vương gia quả thực đã đoán đúng, Thái hậu sẽ giúp Hoàng thượng cướp đoạt Vương phi của Tam vương gia, bà lão này rõ là bất công, tại sao lại giúp Hoàng thượng đối phó với Tam vương gia chứ?
"Ngươi ở lại trong hoàng cung với ai gia, không cần đi nữa, về phần Tam vương gia, ai gia đương nhiên sẽ thu xếp ổn thỏa cho nó, mỹ nhân thiên hạ không phải chỉ có mỗi mình Uy Thất Thất, ban thưởng cho nó dăm ba chục mỹ nữ tha hồ chọn lựa, tự khắc sẽ quên ngươi thôi."
"Thất Thất không rõ ý của Thái hậu!"
Uy Thất Thất có chút căm tức, đúng là một bà lão thất đức, nói đoạt là đoạt ngay, còn muốn đem dăm ba chục mỹ nữ cho Lưu Trọng Thiên, ngẫm lại tình hình này, Thất Thất nổi máu ganh tị, không cho phép Lưu Trọng Thiên dây dưa với đám nữ nhân hỗn độn đó, chỉ có thể có một mình Uy Thất Thất. Nếu bà lão này dám tặng những nữ nhân kia cho Tam vương gia, Uy Thất Thất sẽ náo loạn hoàng cung của bà ta.
"Mấy ngày nay, Hoàng thượng vì ngươi mà gần như ăn không ngon, ngủ không yên, ai gia cứ thấy là lạ, bao năm qua, Hoàng thượng toàn tâm toàn ý vì xã tắc, không bận tâm lắm về nữ nhân, lần này là động lòng thực sự."
Thái hậu kéo Thất Thất đến bên cạnh mình "Sau đó ai gia mới biết được, hóa ra nữ nhân mà Hoàng thượng yêu mến lại là Vương phi của Trọng Thiên, chuyện này quả thực hoang đường, thế nhưng ai gia không đành lòng nhìn Hoàng thượng chết dần chết mòn như thế, vì thiên hạ Đại Hán, vì giang sơn xã tắc, đành để Trọng Thiên chịu thiệt thòi."
Để Lưu Trọng Thiên chịu thiệt thòi, Thái hậu này, rõ là một bà lão ích kỷ, lẽ nào chỉ mỗi Lưu Trọng Thiên chịu thua thiệt thôi sao? Nói thế chẳng khác nào Thất Thất là vật vô tri vô giác, tùy ý ai muốn có, liền dâng cho người đó sao? Thật xót xa cho nữ nhân cổ đại, nhưng Uy Thất Thất không phải, cô là ai chứ, nữ thừa kế của tập đoàn Uy Thị, "chị cả" của trường Huyền Đức.
Cái xã hội phong kiến vô sỉ này, cả những tư tưởng phong kiến vô sỉ kia nữa, đã làm hại biết bao nữ tử đáng thương, khiến họ cả đời này không tìm được tình yêu đích thực, sống trong đau khổ.
"Thái hậu, tình yêu của Thất Thất, không phải ở đây, Hoàng thượng chỉ có thể giữ được con người Thất Thất, chứ không giữ nổi trái tim Thất Thất!" Thất Thất thẳng thừng nói ra.
Thái hậu trước tiên là kinh hãi, nữ nhân này, sao có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, tình yêu ư? Nói thế không thấy xấu hổ sao? Nữ nhân có quyền gì mà nói chuyện tình yêu?
"Hoàng thượng lần này động lòng thực sự, ai gia mặc kệ ngươi có thích hay không, cũng phải ở lại hoàng cung hầu hạ Hoàng thượng, nữ nhân trong hoàng cung chỉ có phục tùng, không có những chuyện ái tình như ngươi nói!"
"Phong kiến cổ hủ!"
"Ngươi nói cái gì?" Thái hậu nổi nóng nhìn Uy Thất Thất "Đại nghịch bất đạo, truyền lễ quan tới đây, dạy bảo lễ nghi cho con bé thật tốt, hôm nay hãy dạy nó biết cách hầu hạ Hoàng thượng và làm nữ nhân thị tẩm trong hoàng cung phải như thế nào!"
Thái hậu xoay người, được cung nữ bên cạnh dìu, đứng lên, đi ra phía sau bình phong.
"Hầu hạ Hoàng thượng?" Thất Thất trợn mắt nhìn, đương định đi ra ngoài, chợt nghe thấy cung nữ ngoài cửa lớn tiếng bẩm báo.
"Tam vương gia cầu kiến Thái hậu!"
Lưu Trọng Thiên đến đây, Thất Thất không khỏi mừng rỡ, hoàng cung này cô chẳng muốn nán lại chút nào, bắt cô hầu hạ Hoàng thượng, thật điên rồ, phải bảo Tam vương gia mang cô đi ngay lập tức. Thất Thất nhanh chóng chạy ra phía ngoài, thiếu chút nữa đâm sầm vào người Lưu Trọng Thiên đương vội vàng đi tới.
"Vương gia..." Uy Thất Thất quên mất rằng Lưu Trọng Thiên cũng đâu tốt đẹp gì, lúc này đây chỉ muốn tìm người mau chóng cứu cô ra ngoài.
"Thất Thất!" Lưu Trọng Thiên kéo Uy Thất Thất vào trong lòng, vuốt ve thân mật hai má cô, mới không gặp chốc lát, mà Lưu Trọng Thiên ngỡ như đã cách xa cả thế kỷ.
Không biết Thái hậu đã đi ra từ lúc nào, cố ý ho khan mấy tiếng, nhắc nhở hai người đang thân mật. Tam vương gia trước giờ vẫn luôn oai phong lẫm liệt, lạnh lùng vô tình, nhưng nay dịu dàng tình cảm thế khiến Thái hậu vô cùng áy náy, xem ra nữ nhân này đã chiếm giữ trái tim của cả Lưu Trọng Thiên lẫn hoàng nhi.
Thế nhưng Thái hậu là mẫu thân thân sinh Đại Hán thiên tử, còn Lưu Trọng Thiên là do Di Quý phi sinh ra, tâm tư Thái hậu đương nhiên là muốn thiên vị cốt nhục của mình. Thân thể Di Quý phi suy nhược lắm bệnh tật đã mất sớm, Thái hậu tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của Lưu Trọng Thiên, cũng không phải không có cảm tình, chỉ là so với Hoàng thượng mà nói, khó tránh khỏi bên trọng bên khinh.
"Thái hậu, bản tính Thất Thất lỗ mãng, không hiểu lễ nghi phép tắc, ở lại hoàng cung chỉ tăng thêm phiền toái, cho nên Trọng Thiên..."
"Con có biết tại sao ai gia triệu kiến Uy Thất Thất không?"
"Thái hậu..." Lưu Trọng Thiên không sao trả lời thẳng được, chàng hy vọng không phải nghe những lời từ trong miệng Thái hậu thốt ra.
"Vì Hoàng thượng, hiện tại ai gia cũng không giấu diếm con nữa, Hoàng thượng muốn có được Uy Thất Thất, mấy ngày qua ai gia cũng rất ưu sầu. Vì giang sơn Đại Hán, ai gia hy vọng con có thể nhẫn nhịn từ bỏ tình yêu, tác thành cho tâm nguyện của Hoàng thượng!"
"Thái hậu!" Lưu Trọng Thiên phẫn uất siết chặt nắm tay "Uy Thất Thất là Vương phi Hoàng thượng ban hôn cho Trọng Thiên, lẽ nào không sợ người trong thiên hạ chế nhạo hay sao?"
"Chỉ là một nữ nhân mà thôi, việc này cũng rất đơn giản, con hãy lập tức bỏ Uy Thất Thất, sẽ chẳng có ai chế nhạo Hoàng thượng nữa!" Thái hậu nói nhẹ nhàng bâng quơ, hình như cảm thấy chủ ý này vô cùng hay.
"Uy Thất Thất đã là nữ nhân của Trọng Thiên, Hoàng thượng làm thế là đoạt thê tử của người khác!" Hàng lông mày của Lưu Trọng Thiên không khỏi dựng ngược lên.
"Trọng Thiên, ai gia biết con phải chịu thiệt thòi, vậy con muốn ai gia phải làm sao, hoàng huynh con dù gì cũng là Hoàng thượng, con là thần tử, mấy ngày nay Hoàng thượng hồn xiêu phách lạc, ai gia cũng bất đắc dĩ thôi!"
Trong giọng nói của Thái hậu mang theo vẻ khẩn cầu, dường như cũng cảm thấy áy náy với Lưu Trọng Thiên "Ai gia sẽ đền bù tổn thất cho con, Hoàng thượng cũng sẽ không bạc đãi con, chỉ là một nữ nhân, buông tay đi!"
"Lưu Trọng Thiên tuyệt không tuân mệnh!"
"Con muốn thế nào?" Thái hậu thực ra cũng có chút nể sợ Lưu Trọng Thiên, e ngại bởi vì một nữ nhân mà phá hỏng đại sự "Chẳng lẽ vì nữ nhân này con muốn đối địch với Hoàng thượng sao?"
"Bất kỳ nữ nhân nào cũng có thể được, ngoại trừ Uy Thất Thất, không nên ép người quá đáng!"