Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 113: Xuân dược (2)




Lưu Trọng Thiên không biết tại sao tối nay Uy Thất Thất lại nhiệt tình như thế, thân thể yêu kiều đang run rẩy, khiến chàng bốc lên nhục dục, lẽ nào đúng là nàng quyến rũ lục vương đệ sao? Nữ nhân đáng chết, nàng có còn biết hổ thẹn hay không, chàng phẫn nộ hôn như cuồng phong vũ bão lên đôi môi đỏ thắm nóng bỏng của Thất Thất, Thất Thất cảm thấy vui sướng, tiếng thở gấp càng thêm dồn dập, gần như có chút phóng đãng, vặn vẹo thân thể mãnh liệt, khát vọng ngày một nhiều.

"Em làm sao vậy..."

Trong sự kích động Lưu Trọng Thiên nhận thấy tình hình không ổn, cơ thể Uy Thất Thất nóng bừng khác thường, chàng quan sát tỉ mỉ hai gò má Thất Thất đỏ ửng, chàng nhanh chóng túm lấy cổ tay Thất Thất, ngón tay đặt ở trên mạch đập của cô, dường như mạch rất hỗn loạn, đập dữ dội liên hồi, cộng thêm biểu cảm si mê kia, chắc cô đã trúng phải mê dược, cho nên mới thành ra bộ dạng điên cuồng này.

Lục vương đệ ngang nhiên sử dụng mê dược với cô, chẳng lẽ do Thất Thất không thuận theo, cho nên mới phải dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế để bức ép Thất Thất. Lưu Trọng Thiên thương tiếc khẽ vỗ về nữ nhân trong lòng, nếu không phải cô cứ quấn quýt si mê như thế, khiêu khích dục vọng trong người Lưu Trọng Thiên, thì có lẽ dưới cơn thịnh nộ, chàng đã thực sự giơ kiếm thương tổn cô.

Đôi môi đỏ thắm của Thất Thất hôn mơn man, có vẻ như khó nổi lên kháng cự đối với Lưu Trọng Thiên, nhiệt độ thân thể cô không ngừng tăng cao, cô cảm thấy mình sắp bị thiêu đốt tới nơi, tay cô ma sát thân mật phía dưới bụng Lưu Trọng Thiên, đau đớn khó chịu khiến cô bật khóc.

Lưu Trọng Thiên buông cổ tay Thất Thất ra, kề sát lên bộ ngực sữa của cô, vuốt ve cô, chàng sẽ cứu cô, giúp cô thoát khỏi sự tra tấn của mê dược, Lưu Trọng Thiên trực tiếp tiến vào thân thể mềm mại của Uy Thất Thất, Thất Thất lớn tiếng rên rỉ, từng tầng sóng nhiệt tình thổi quét khắp người, cảm giác khô nóng từ từ biến mất, thay vào đó chỉ còn tác động không ngừng của khoái cảm...

Một đêm trào dâng xúc cảm triền miên, cuối cùng toàn thân Uy Thất Thất cũng đổ mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi ngã vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, dựa thật sát vào chàng, khoảnh khắc thoải mái này khiến cô hoàn toàn nương tựa vào nam nhân cường tráng, tâm trạng thả lỏng chìm dần vào giấc mộng ngọt ngào.

Lưu Trọng Thiên thương tiếc ôm Thất Thất, Vương phi của chàng từ xấu nữ biến thành mỹ nhân, thị phi rắc rối lũ lượt kéo đến, Hoàng thượng vẫn chưa ra tay, tên lục đệ chuyên môn trêu hoa ghẹo nguyệt đã hạ thủ trước, suýt nữa chiếm được Thất Thất, khiến chàng cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần rã rời tê dại.

Đối mặt với quân Hung Nô man rợ, Lưu Trọng Thiên cũng không cảm thấy nan giải thế này, hiện tại chỉ là một nữ nhân trong lòng mà thôi, lại khiến chàng có phần không tài nào nắm bắt nổi, tại sao vương phi của chàng lại mê hoặc lòng người tới vậy, khiến nam nhân chớp mắt đã không nhịn được ý đồ muốn chiếm đoạt? Tố chất mê người của nàng có vẻ như từ trong cốt cách, khiến nam nhân chỉ cần liếc nhìn thôi, liền hoàn toàn bị chinh phục.

Lưu Trọng Thiên khẽ vuốt ve hai má Thất Thất, nữ nhân này bình thản ngủ say, nét mặt cô lúc này, thật khiến người ta rung động, chàng nguyện vì cô mà xông pha khói lửa, chỉ cần tâm hồn và con người cô đều thuộc về chàng, giờ này khắc này, cũng như mỗi giây mỗi phút trong tương lai.

Những mệt nhọc đêm hôm đó khiến Uy Thất Thất vẫn say giấc nồng, cánh tay ngọc của cô ôm riết lấy cánh tay Lưu Trọng Thiên, khiến Lưu Trọng Thiên không nhấc ra được, đã trễ hơn nhiều so với ngày thường rồi.

Lưu Trọng Thiên thấy sắc trời đã sáng tỏ, Thất Thất vẫn ngủ say sưa, chàng mặc y phục lên người, tháo bội kiếm treo trên tường xuống bước nhanh ra ngoài, cưỡi ngựa rời khỏi vương phủ.

Lưu Trọng Thiên giận dữ đùng đùng xông vào vương phủ của Lục vương gia, hộ vệ không sao cản nổi, chàng tung một cước đá văng cửa phòng Lưu Huyền Cát, Lưu Huyền Cát vội vàng từ trên giường bò xuống, ngăn đón một nữ nhân trốn bên trong giường sợ hãi tới mức mặt mày biến sắc, thân thể yêu kiều không ngừng run lẩy bẩy.

"Tam vương huynh, tại sao huynh lại đến đây?"

Lưu Huyền Cát cáu tiết, tại sao còn đến nữa, chẳng phải Uy Thất Thất đã bị chàng ta mang đi rồi sao? Khi Lưu Huyền Cát phát hiện ra mũi kiếm sắc lẹm nhằm về phía cổ họng hắn, lập tức dịu giọng "Tam vương huynh, thế này là sao? Mau bỏ xuống, có chuyện gì từ từ nói, ngày hôm qua quả thực là hiểu lầm."

"Ngươi đã hạ mê dược với Uy Thất Thất?"

"Mê dược?" Trong nháy mắt Lưu Huyền Cát toát mồ hôi, lập tức gật đầu chột dạ, ngay sau đó liến thoắng giải thích "Lục đệ thật sự không biết nàng ta là Vương phi của huynh, tam vương huynh, đệ cũng chưa hề làm chuyện gì với nàng ta... Đêm qua huynh hẳn là rõ nhất..."

Lưu Trọng Thiên thấy dáng vẻ Lưu Huyền Cát sợ sệt, thanh kiếm trong tay cũng thu về "Từ nay về sau tránh xa Thất Thất ra! Bằng không nhát kiếm này tuyệt đối sẽ không nể tình huynh đệ."

"Tránh xa, nhất định tránh xa, có cho Lục đệ thêm cái lá gan, Lục đệ cũng không dám!"

"Còn nữa!" Lưu Trọng Thiên tiến đến gần hắn "Dung mạo của Uy Thất Thất nhất định không được nói với người ngoài, đặc biệt là Hoàng thượng!"

Lưu Huyền Cát thấy đòi hỏi này rất kỳ cục, đương định hỏi nguyên nhân, sau khi trông thấy dáng vẻ không cho phép hỏi của Lưu Trọng Thiên, liền ngậm miệng lại, sợ chọc giận tam vương huynh, đành phải gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân xinh đẹp như vậy, để xem tam vương huynh có thể che giấu được bao lâu, hoàng huynh sớm muộn gì cũng sẽ biết, đến lúc đó ắt sẽ có trò hay để xem rồi.

Lưu Trọng Thiên cảnh cáo Lưu Huyền Cát xong, vội vã trở về vương phủ, vừa mới vào cửa, quản gia đã tới nghênh đón "Vương gia, trong cung phái người đến!"

Người trong cung? Sao mới sớm ra đã đến vương phủ rồi? Lưu Trọng Thiên bất giác nổi lên lo lắng, chẳng lẽ hoàng huynh đã bắt đầu hành động, thực sự là vì Thất Thất?

Trong phòng tiếp khách, Tiểu Vu công công cười ha hả nghênh đón "Tam vương gia, Tiểu Vu Tử xin thỉnh an ngài!"

"Không cần đa lễ, mới sớm ra Tiểu Vu công công... Chắc không phải chỉ đến để thỉnh an bổn vương chứ!"

"Đương nhiên không phải!" Tiểu Vu Tử không dám đắc tội với vị Vương gia này, trừ Hoàng thượng ra chính là Tam vương gia, cả triều đình có ai không nể sợ nam nhân cao lớn oai phong này chứ, suýt chút nữa đã trở thành chủ nhân Đại Hán thiên tử, chỉ giậm chân thôi hoàng cung đã run sợ vài phần. "Ha ha, Vương gia, Vương phi đâu?" Ánh mắt Tiểu Vu Tử quan sát mọi nơi, vừa nhìn đã biết trong lòng hắn có mưu đồ, xem ra khỏi cần suy đoán, hắn tới đây là vì Thất Thất. Lưu Trọng Thiên chau mày "Vương phi thân thể không khỏe, đang nghỉ ngơi trong phòng."

"Vậy sao, đành nhờ Vương gia truyền đạt lại!" Từ trong ống tay áo Tiểu Vu Tử lấy ra thánh chỉ, ưỡn thẳng lưng "Tam vương gia, Lưu Trọng Thiên tiếp chỉ!"

Lưu Trọng Thiên nghi hoặc nhìn Tiểu Vu Tử, mỗi lần Hoàng thượng hạ chỉ đều chẳng có chuyện tốt lành gì, không biết lần này lại định làm gì, chàng vội vàng quỳ xuống đất, lắng nghe nội dung thánh chỉ.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tam vương gia có công tiêu diệt quân Hung Nô, đặc biệt ban thưởng một vạn lượng vàng, năm trăm tấm lụa gấm thượng đẳng, vạn mẫu ruộng phì nhiêu."

Hoàng thượng làm vậy là sao, diệt trừ quân Hung Nô khải hoàn đã qua lâu rồi mà, cần ban thưởng gì cũng đã ban rồi, tại sao còn tới nữa? Khóe mắt Tiểu Vu Tử nhìn Lưu Trọng Thiên chằm chằm, trong lòng ngầm đắc ý, Tam vương gia, đừng nôn nóng, phía sau còn màn đấu với Hoàng thượng đó, kịch hay mở màn rồi.

"Tam vương phi Uy Thất Thất cũng nhiều lần lập công trong chiến dịch Hung Nô, đặc biệt sắc phong làm Nhị phẩm hộ quốc nữ tướng quân, cho tu sửa lại phủ đệ hộ quốc công hiện đang để trống, để làm phủ tướng quân, ban tặng cho Uy Thất Thất!"

Lưu Trọng Thiên căm tức nhìn thánh chỉ trong tay Tiểu Vu Tử, phải chăng Hoàng thượng đã điên rồi, y rốt cuộc muốn bỡn cợt Lưu Trọng Thiên tới khi nào nữa, sắc phong Nhị phẩm nữ tướng quân, nhưng nàng là nữ nhân của Lưu Trọng Thiên, không phải hộ quốc tướng quân quái gì đó của y, còn cho tu sửa phủ đệ, vương phi của chàng chẳng lẽ phải dọn ra ngoài ở sao? Quả thực hoang đường, quá mức hoang đường.

"Tiếp chỉ đi, Tam vương gia!"

Lưu Trọng Thiên tiếp nhận thánh chỉ, cơn thịnh nộ đã hiện rõ trên mặt, chàng chỉ muốn nghiền nát tờ thánh chỉ, quả là nhục nhã, hoàng huynh rốt cuộc muốn đối đầu với chàng tới khi nào, ngai vàng đã thuộc về y rồi, lẽ nào y vẫn chưa thỏa mãn sao?

Tiểu Vu Tử cúi đầu khẽ cười, cất giọng trầm thấp "Vương gia, ngày mai, Hoàng thượng thiết yến ở ngự hoa viên, mở tiệc chiêu đãi Vương gia và Vương phi, trọng thần triều đình đều sẽ tham dự tiệc khánh công, đến lúc đó Vương gia nhớ mang cả hộ quốc tướng quân Uy Thất Thất theo đó."

"Tiệc khánh công?" Lưu Trọng Thiên trừng mắt nhìn Tiểu Vu Tử, Tiểu Vu Tử bị hù dọa lui về phía sau một bước, mồ hôi trên trán túa ra. "Đúng vậy, Vương gia, Hoàng thượng muốn giới thiệu với quần thần đệ nhất nữ tướng quân Uy Thất Thất của Đại Hán..." Giọng Tiểu Vu Tử nhỏ như tiếng muỗi kêu, bởi vì Lưu Trọng Thiên đã phẫn nộ tới mức túm lấy cổ áo hắn, dọa hắn không dám nói thêm gì nữa.

"Đệ nhất nữ tướng quân Đại Hán?" Truyện được copy tại doctruyen.me

Trán Tiểu Vu Tử râm rấp mồ hôi, đã biết đây là một chuyến đi lành ít dữ nhiều mà, Hoàng thượng lại cố tình gọi hắn đến truyền cái thánh chỉ này, Lưu Trọng Thiên vốn xưa nay dũng mãnh tiếng tăm lẫy lừng, đâu phải là nhân vật dễ chọc chứ.

"Đúng, đúng vậy! Chuyện đó… Tiểu Vu Tử xin đi trước, Vương gia có thể thả Tiểu Vu Tử ra được không…" Tiểu Vu Tử chỉ vào đôi tay Lưu Trọng Thiên, thánh chỉ cũng đã truyền xong rồi, mau mau chuồn thôi, bằng không chờ bị chấn chỉnh sao? Lưu Trọng Thiên nếu thật sự động thủ đánh hắn, chỉ tổ phí công vô ích thôi.

Lưu Trọng Thiên biết mình không có lý do gì để nổi giận với hắn, hắn chẳng qua chỉ là một tên thái giám truyền chỉ mà thôi, Lưu Trọng Thiên buông lỏng tay ra, Tiểu Vu Tử không nói năng gì, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi vương phủ, lúc này không chạy, còn đợi khi nào chứ.

Thất Thất ra sức vươn vai duỗi người, ngẫm lại cái tên Lưu Huyền Cát thật đáng sợ, lần sau gặp hắn nhất định phải trừng trị hắn thẳng tay, thù này không báo, không phải nữ tử.

Thất Thất mặc y phục vào, cảm thấy toàn thân đau nhức ê ẩm, không khỏi nhớ tới những việc đêm qua, mê dược chết tiệt, xấu hổ chết mất, Lưu Trọng Thiên nhất định sẽ cười nhạo cô, không biết lúc này chàng đi đâu rồi, do thẹn thùng mà khuôn mặt Thất Thất đỏ lựng, cô mở cửa phòng ra.

Nha hoàn Tiểu Đào nghênh đón "Vương phi mau đi xem thế nào, Vương gia vẫn đang luyện kiếm trong hoa viên, không chịu dừng lại!"

"Vương gia?" Thất Thất buộc mái tóc đuôi ngựa lên, nhanh chóng chạy về phía hoa viên, xa xa đã trông thấy Lưu Trọng Thiên đang múa kiếm, mồ hôi đầm đìa cả người, bộ dáng hết sức điên cuồng, giống như chất đầy lửa giận.

Ninh Vân Nhi núp ở trong đình nghỉ mát, đứng xa xa nhìn, không dám tiến lên, nàng quay đầu lại trông thấy Thất Thất, tựa như thấy được cứu tinh, có lẽ chỉ mỗi cô ta mới có thể khiến Vương gia dừng lại.

Thất Thất nhanh chóng chạy tới trước mặt Lưu Trọng Thiên, đương định xông lên can ngăn chàng, Lưu Trọng Thiên liền vung bội kiếm lên, trong khoảnh khắc đó mũi kiếm sắc lẹm chĩa thẳng vào giữa hai hàng lông mày của Thất Thất, chỉ lệch một tấc, gương mặt Uy Thất Thất suýt biến dạng, Lưu Trọng Thiên kinh sợ, ra sức thu kiếm, mũi kiếm phát ra tiếng vang thanh thúy, vạch một đường vòng cung trong không trung, thu lại trong tay.

Lưu Trọng Thiên định tiến lên an ủi Thất Thất hãy còn đang sốc, đột nhiên cảm thấy bực bội, trước mặt tối sầm lại, cổ họng có vị tanh, một ngụm máu tươi trào ra ngoài.